Nhà Báo Việt Thường

Nhà Báo Việt Thường

Tìm kiếm bài Blog than huu cua Nha Bao Việt Thường xin gõ chữ vào đây

Sunday, March 6, 2011

HGTLT-Nói Thẳng Với Băng Đảng Cao Trào Nhân Bản Và Đồng Bọn, Một Lần Và Cũng Là Lần Cuối.

Nói Thẳng Với Băng Đảng Cao Trào Nhân Bản Và Đồng Bọn, Một Lần Và Cũng Là Lần Cuối.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Audio

Kính thưa quý độc giả: Người ta thường nói: « Cây muốn lặng, nhưng gió lại chẳng chịu dừng ». Như tôi đã từng nói: Sẽ không bao giờ « đối thoại » với bất cứ một kẻ nào; mà chỉ chấp nhận một cuộc đối luận duy nhất với Thích Quảng Độ, « tăng thống » của « Giáo hội Phật giáo Việt nam Thống nhất, tức Ấn Quang, và cuộc đối luận sẽ phải do Ban Điều Hành của Hồn Việt Chủ Trì và Giám Sát; với những lý do mà tôi đã nêu ra trong bài: Phật Giáo Ấn Quang « đổi mới ».

Nhưng, nay xét thấy không thể im lặng trước những tên gian manh của cái gọi là « Cao Trào Nhân Bản », một tổ chức nằm trong băng đảng Ấn Quang, do Nguyễn Đan Quế cầm đầu và đồng bọn, bởi lũ này là một lũ tội phạm, chúng đã dám cả gan để làm những điều phi pháp hầu để « ta có một núi tiền rồi, ta sẽ tung tiền qua cửa sổ, ta sẽ vung tiền như mưa như bão … phải thành lập Chính Phủ Hòa Hợp - Hòa Giải, Chính Phủ Chuyển Tiếp… và phải bảo vệ đảng cộng sản Việt Nam không để cho đảng cộng sản bị trả thù…», như trong « Tài Liệu Tuyệt Mật » của chúng. Những bằng chứng đã quá rõ ràng, như thế, mà bọn chúng đã cấu kết thêm với một lũ khác, để cố tình xuyên tạc và chụp mũ cho tôi và cả gia đình tôi nữa, tôi đã biết rất rõ cái gọi là « Cao Trào Nhân Bản » từ gần hai mươi năm qua; song có kẻ cứ nghĩ rằng, tôi sẽ không nỡ tâm để làm sáng tỏ mọi vấn đề. Tôi muốn nói thẳng với một ai đó rằng: Tại sao ta đây không nỡ? trong khi ta biết rõ ngươi luôn luôn tìm cách để giết chết ta, nếu không thuyết phục được ta??? Tôi vẫn nhớ một câu nói mà đã lâu nên đã quên tên của tác giả như sau:

« Hãy coi chừng những con người đã từng sống và từng đau khổ, bề ngoài họ lịch thiệp và mềm mõng, nhưng lòng họ đôi khi có thể họ sẽ trở nên sắt đá ».

Và chính tôi, là một con người từng sống, từng đau khổ. Tôi đã chứng kiến bọn du kích Việt cộng giết chết Cha ruột của minh, đã nhìn thấy ánh mắt sau cùng của người Bác ruột, khi quay nhìn lại cái xác chết của Cha tôi và cả gia đình, trong lúc đôi tay đã bị bọn du kích Việt công trói thúc ké ra sau; rồi hai đứa em trai ruột của tôi đã chết trong mùa hè 1972, và một đứa duy nhất còn lại cũng đã chết trong lúc trốn vào rừng để trốn « Nghĩa vụ quân sự » của Việt cộng. Tôi đã đi đến tận cùng của nỗi đớn đau, tôi đã khóc đến chảy máu mắt, và cho đến tận bây giờ mỗi lần nhớ hay nhắc đến Cha và Bác ruột của mình, thì tôi đều nghe như mọi chuyện mới vừa xảy ra. Vì thế, đối với kẻ thù đã nhúng vào cái chết của Cha ruột, của Bác ruột mình, thì tôi khó có thể tha thứ, vì tôi không phải là một Thánh nhân.

Chính vì thế, mà kể từ khi vượt thoát khỏi bàn tay của bọn việt gian - cộng sản, tôi đã tâm nguyện: Phải biến đau thương thành hành động thực tiễn, nhưng với đôi tay yếu đuối của một phụ nữ, tôi không biết phải làm gì hơn là dùng ngòi bút của mình để viết lại những gì mà mình đã chứng kiến kể từ thời thơ ấu. Tôi đã biết về những bàn tay đã nhúng vào máu của người Cha và Bác ruột của mình. Chính vì thế, tôi đã từng không ngại hiểm nguy mà đã mạo hiểm bước sâu vào « trong lòng địch ».

Tuy nhiên, tôi cũng biết cân nhắc những điều khinh - trọng ở đời, nên tôi cũng từng bỏ qua những lời vu khống, chụp mũ do những tên vô lại đã bịa đặt ra. Nhưng xét rằng: nếu mình cứ hành xử theo cách của những chính nhân quân tử, thì lũ gian manh này chắc cứ nghĩ rằng, tôi sợ chúng lắm. Vì thế, chỉ một lần này thôi, tôi phải dùng đến cây gậy đánh chó này, để đánh vào mặt, vào đầu của mấy con chó ghẻ.

Tôi vẫn còn giữ những bản án kéo dài nhiều năm, và « Bản Tin Chánh Kiến » của những bài viết trên Văn Nghệ Tiền Phong về vụ án xâm hại tình dục đối với một bé gái chỉ mới mười ba tuổi, đó là tên Thích Chánh Lạc, mà kết quả là Thích Chánh Lạc đã từng bị Cảnh sát Mỹ còng tay đưa ra tòa, rồi Tòa án đã xử phạt, là phải bồi thường cho gia đình ông Hồ Văn Ngộ với số tiền là bốn triệu tám trăm ngàn Mỹ kim, và sau đó thay vì phải bị phát mãi cái « chùa Như Lai », thì đôi bên luật sư đã thỏa thuận để lấy tiền của hãng bảo hiểm của « chùa Như Lai ».

Và nhiều nhân chứng vẫn còn nhớ rõ lúc đó Võ Văn Ái đã nhân danh là « Phó chủ tịch Liên đoàn Quốc tế Nhân quyền và Ủy ban Bảo vệ Quyền làm người Việt Nam » để chụp mũ ông Hồ Văn Ngộ và hai đứa con gái của ông như cháu Hồ Thị Thi chỉ mới có mười ba tuổi là « Chiêu hồi –Trá hàng - Tình báo của Bắc Bộ phủ »; trong khi ông Hồ Văn Ngộ là một viên chức cảnh sát không hề có « chiêu hồi » bao giờ, chẳng những thế mà ông còn là một tù nhân « cải tạo » của Việt cộng sáu năm.

Nguyễn Văn Đài - Nguyễn Đan Quế - Trần Khuê - Đỗ Nam Hải

Nhóm dân chủ cuội

usconsulatejuly105p3jpg4wn.jpg

Nguyễn Đan Quế và Trần Khuê gắng cờ đảng CS trên bâu áo, túi
chứng minh vẫn "trung thành với đảng".

Với bài viết ngắn này, tôi muốn đập thẳng vào cả lũ gian manh của cái gọi là « Cao Trào Nhân Bản » nằm trong băng đảng Phật giáo Ấn Quang và đồng bọn; bởi một lần nữa chúng cũng đã giở trò lưu manh như cũ: Chúng đã dám chụp mũ chồng tôi là một « Đảng viên cộng sản chiêu hồi - trá hàng ». Trong khi đã có rất nhiều người, đặc biệt tại miền Trung ai cũng biết chồng tôi: Trần Đăng Sơn đã từng giữ những chức vụ: Quân ủy Trung ương Việt Nam Quốc Dân Đảng kiêm Chủ tịch Đảng bộ Miền Trung - Liên Đoàn Trưởng Thanh niên đoàn miền Trung - Chủ tịch Thành bộ Hợp Nhất Đà Nẵng, và ông Nguyễn Bá Sáu, là một trong bốn Phó Chủ tịch của Thành bộ Hợp Nhất Đà Nẵng, người đã bị « Lực lượng Thanh niên Phật tử Quyết tử » buộc phải cho các thầy chùa mượn củi để « tự thiêu » nhưng chẳng có ai chịu thiêu cả, mà tôi đã viết trong bài: Cuộc bạo Loạn Bàn Thờ Phật xuống Đường Tại Miền Trung, mùa hè 1966, tất cả đều dưới sự lãnh đạo của cụ Vũ Hồng Khanh. Trụ sở của Trung Ương được đặt tại số 206. C, đường Lê Văn Duyệt, Sài Gòn. Còn Trụ sở Đặc Ủy Trung Ương tại miền Trung đã từng đặt tại 21/8, đường Nguyễn Hiệu, thành nội, Huế; và Trụ sở của Liên Đoàn Bộ VNQDĐ Thanh Niên Đoàn miền Trung- Thành Bộ Hợp Nhất Đà Nẵng, được đặt tại số 30, đường Nguyễn Du, Đà Nẵng.

Bọn Cao Trào Nhân Bản và lũ chó hùa nên biết, chồng tôi từ lúc trẻ vào thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa, là một Sĩ Quan Tình Báo Bảo An Đoàn, sau đó tham gia vào VNQDĐ. Chồng tôi không hề theo Việt cộng thì làm sao là đảng viên cộng sản. Không hề vào bưng- biền, mà suốt mấy chục năm qua từ trước ngày 30-4-1975, mọi người đều thấy chồng tôi sống và làm việc công khai tại Sài Gòn và tại miền Trung, thì làm sao có chuyện « chiêu hồi – trá hàng ». Chồng tôi vẫn thường xuyên làm việc ngay tại Trụ sở của Trung ương Pháp Định dưới quyền chỉ đạo của cụ Vũ Hồng Khanh. Chỉ riêng ông Trần Quốc Dân (dù cùng họ Trần, nhưng không có bà con ruột thịt với chúng tôi) ông là Thiếu tá, sau là Trung tá, năm 1954, ông tập kết ra Bắc, rồi ông hồi kết, nhưng sau một lần gặp được người của ông Ngô Đình Cẩn, thì ông đã trở về với chính nghĩa Quốc Gia vào năm 1962, ông đã từng phục vụ tại Bộ Công Dân Vụ, thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa. Nhưng sau khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm cùng nhị vị bào đệ là ông Ngô Đình Nhu và ông Ngô Đình Cẩn, đã bị lũ Hội Đồng Gian Nhân Phản Loạn, là những tên đâm thuê, chém mướn giết chết; thì ông Trần Quốc Dân bởi quá đau đớn trước cái chết của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nên đã xin xuất ngũ với giấy chứng nhận của Bác sĩ là vì lý do sức khỏe, sau đó, tại Sài Gòn ông Trần Quốc Dân đã đến xin cụ Vũ Hồng Khanh cho ông được gia nhập VNQDĐ, và ông đã được cụ Vũ Hồng Khanh kết nạp vào VNQDĐ tại Sài Gòn, chứ không phải do chồng tôi kết nạp. Sau khi vào đảng một thời gian, thì cụ Vũ Hồng Khanh đã cử ông ra Trung để làm việc với chức vụ sau cùng là một trong bốn Phó Chủ tịch Thành bộ Hợp Nhất Đà Nẵng, cho đến khi bị Thích Như Ký đã dắt theo một lũ « Lực lượng Hòa hợp- Hòa giải Phật giáo Thị bộ Đà nẵng », đã đến tận nhà của ông tại đường Trần Cao Vân, ĐN, để bắt trói thúc ké hai tay ông ra sau, rồi áp giải ông lên trụ sở của Thị bộ HHHGPG tại chùa Pháp Lâm, ở số 500, đường Ông Ích Khiêm, Đà Nẵng, sau đó, người ta đã phát hiện xác chết của ông Trần Quốc Dân tại nhà Vĩnh Biệt của Quân Y Viện Duy Tân, và trên thân thể của ông có nhiều vết đạn, như tôi đã viết qua bài: 30-4-1975: Máu và Nước Mắt.

Về tôn giáo, chồng tôi đã từng là phụ tá Tổng Vụ Thanh Niên của Thích Thiện Minh.

Trở lại cuộc bạo loạn mang bàn thờ Phật xuống đường tại Đà Nẵng, Phật giáo Ấn Quang cũng đã bắt chồng tôi đem giam vào « chùa » Phổ Đà ở số 340, đường Phan Châu Trinh, Đà Nẵng.

Và chính trong cuộc bạo loạn này, qua đề nghị của Đại tá Nguyễn Ngọc Loan, chồng tôi đã được tướng Nguyễn Cao Kỳ, Chủ tịch Ủy ban Hành Pháp Trung ương gắn lon Trung tá giả nhiệm Dân sự Đặc biệt thuộc Phủ Hành pháp Trung ương, để chỉ huy các Lực lượng Vũ trang Đặc nhiệm An ninh Quảng - Đà.

Sau đây là danh sách của các vị đã tham gia trong cuộc Hành Quân Đinh Bộ Lĩnh:

1- Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ, Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương: Tư Lệnh Hành Quân Đinh Bộ Lĩnh.

2- Chuẩn tướng Dư quốc Đống, Tư Lệnh Sư Đoàn Dù.

3- Đại tá Ngô Quang Trưởng, Tham Mưu Trưởng Sư Đoàn Dù.

4- Đại tá Nguyễn Thanh Yên, Chỉ huy trưởng Thủy Quân Lục Chiến kiêm Quân Trấn Trưởng Đà Nẵng.

5- Đại tá Nguyễn Văn Khánh, Chỉ huy trưởng Không Quân tại Vùng 1 ( tôi nhớ là Không Đoàn 41 nhưng không chắc ).

6- Một Chỉ huy trưởng Biệt Động Quân ( xin lỗi tôi quên tên).

7 - Đại tá Nguyễn Thọ Lập, Trung Đoàn Trưởng, Trung Đoàn 51, kiêm Chỉ Huy Trưởng Chiến Dịch Ngũ Hành Sơn.

8- Trung tá Võ Lương Giám Đốc Cảnh Sát Quốc Gia Vùng 1.

9- Trung tá Chu Văn Sáng, Chánh sở An Ninh Quân Đội Vùng 1.

10 -Trung tá Nguyễn Văn Suyền, Chỉ Huy Trưởng Quân Cảnh Vùng 1.

11- Trần Đăng Sơn, Chỉ huy Trưởng các Lực Lượng Vũ trang Đặc Nhiệm An Ninh Quảng Nam-Đà Nẵng ( ngoại viện).

12- Bùi Quang Sạn, Chỉ Huy Trưởng Lực Lượng Tình Báo Tác Chiến Quảng Nam.

13- Đại úy Lê Điểu, Chỉ Huy Trưởng Biệt Kích quân Tây Hồ.

14- Phan Minh Thám, Tỉnh Đoàn Trưởng Biệt Chính Nhân Dân Quảng Nam.

15 - Nguyễn Kim Thành, Trưởng Đoàn Cán Bộ dân Ý Vụ Quảng Nam.

16- Đại úy Đặng Văn Tiếp và Trung úy Châu Sanh Dần là hai Sĩ Quan Liên Lạc.

Ngoài ra, còn có sự tham dự đặc biệt của Thượng tọa Thích Tài Quang, do Phật giáo Ấn Quang bổ nhiệm thay thế cho Thích Minh Chiếu đã bị cách chức, với chức vụ Thiếu tá Trưởng Phòng Tuyên Úy Phật Giáo Vùng 1.

Và chính trong cuộc hành quân này, chồng tôi đã ra lệnh cho thuộc cấp bắt giữ nhiều tên thầy chùa cộng sản, đem giam vào nhà giam Hội An chỉ có ba ngày, để điều tra về số súng đạn được khám phá trong chùa Long Tuyền, ở con hẻm « Miếu Ông Cọp » cuối đường Nguyễn Công Trứ dẫn ra Trường Lệ, Hội An, trong đó có chú tiểu Thích Như Điển ở trong chùa này, mà mới đây, Thích Như Điển đã viết láo là « ở tù ba tháng dưới thời cầm quyền của Thiệu-Kỳ vào thời niên thiếu ». Mục đích để cho các « Phật tử » phải bái phục.

Song về cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường tại Đà Nẵng đã kéo dài gần bốn tháng, nên vẫn còn rất nhiều điều mà khó nói hết. Nhưng cũng chính vì cuộc bạo loạn này, mà bọn Phật giáo Ấn Quang đã thâm thù chồng tôi.

Còn một chuyện khác nữa, là trong cuộc bạo loạn này tướng Nguyễn Cao Kỳ đã trao cho ông Nguyễn Đình Lương một số tiền là hai mươi triệu tiền VNCH, ,như chính ông Nguyễn Cao Kỳ đã nói công khai trong một buổi nói chuyện vào năm 1988, tại Florida, Hoa Kỳ ( tôi vẫn còn lưu giữ những lời của ông Nguyễn Cao Kỳ đã nói về số tiền hai mươi triệu này) , ông Nguyễn Đình Lương là Bí thư của một tổ chức không có « Phái Lai » của chính quyền, là Kỳ Đảng Bộ Trung Việt VNQDĐ, nhưng đa số là đảng viên của đảng Đại Việt Dân Chính của ông Nguyễn Tường Tam. Và cũng chính với số tiền hai mươi triệu này, nên trong cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường tại Đà Nẵng, mà Phật giáo Ấn Quang đã tấn công và truy bắt hàng trăm cán bộ của VNQDĐ, các vị này trực thuộc Trung Ương Pháp Định, do cụ Vũ Hồng Khanh lãnh đạo. Và cũng chính vì số tiền hai mươi triệu đồng này, mà đã khiến cho một vị lãnh đạo của VNQDĐ, đã bị hạ sát, vì cái « tội » dám phản đối việc Kỳ Bộ Trung Việt đã nhận số tiền trên. Và trong một cuộc họp có bỏ phiếu, để quyết định số phận của vị này, trong đó chỉ có một phiếu trắng. Tôi cũng sẽ lôi hết ra trước ánh sáng, vì trong số người này, hiện nay có kẻ dù đã ở tù « cải tạo » đã sang Mỹ theo diện H.O, song đã đi về Đà Nẵng hai lần, mỗi lần một tháng, để « Hòa Hợp- Hòa Giải » với việt gian- cộng sản.

Riêng về tướng Nguyễn Cao Kỳ, sau cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường, mùa hè 1966, thì hầu hết người dân tại Quảng Nam-Đà Nẵng họ đều hết lòng ngưỡng mộ ông. Có người đã xem ông là thần tượng. Song tiếc rằng, kể từ ngày ông đã về Việt Nam, rồi đến chuyện ông đọc diễn văn để « thưa ngài chủ tịch Nguyễn Minh Triết » thì hình ảnh của một Nguyễn Cao Kỳ dẹp loạn miền Trung thực sự đã chết.

Như tôi đã nói lên sự thật, chồng tôi không hề là « Trung tá công An ». Mà sau 30-4-1975, chồng tôi cũng đã từng ở tù « cải tạo » của Việt cộng hơn mười năm, khi gần chết mới được thả. Cho đến hiện giờ, sau chuyến đi Mỹ hai tháng vào đầu năm 2001 trở về, khi bước xuống phi trường Charles de Gaulle, tại Paris, thì chồng tôi đã bước đi không nổi và sau đó, khi về nhà phải đến bệnh viện để khám và tìm cho ra căn bệnh. Nhưng bất hạnh thay, vì sau khi soi rọi để tìm bệnh, thì các Bác sĩ người Pháp đã khám phá ra rằng lục phủ ngũ tạng của chồng tôi đã bị viêm nhiễm hết, đồng thời cả hai xương chậu và xương đùi đã bị mục và đã gãy hoàn toàn. Vì thế, nên Hội đồng Y khoa đã quyết định phải giải phẩu để thay cả cặp xương chậu và xương đùi. Không còn cách nào khác hơn, là tôi đã phải ký giấy để chấp nhận cho các Bác sĩ tiến hành hai lần giải phẩu để thay cả hai bộ xương như đã nói. Sau đó, chồng tôi phải đi bằng gậy, cộng thêm với nhiều căn bệnh khác, nên suốt gần chín năm qua, ngày nào chồng tôi cũng đều phải uống thuốc giảm đau cực mạnh có pha chất ma túy, thì mới có thể chịu được. Ngoài ra, bệnh viện cũng đã phải cấp cho một bình dưỡng khí để mỗi khi không thở được thì phải chụp vào mũi, vào miệng để thở và bệnh viện cũng cấp thêm những bình thuốc cầm tay, để những lúc bệnh trở nặng, thì kể cả lúc vào phòng vệ sinh cũng phải mang theo. Và Văn Phòng Xã Hội đã giúp đỡ bằng cách cho người đến tận nhà để giúp chồng tôi về những sinh hoạt cá nhân; nghĩa là chồng tôi đã trở thành một người tàn phế.

Nhân đây, tôi cũng muốn nói thêm, là chồng tôi không hề gặp Lê Xuân Nhuận một lần, không hề nói chuyện với hắn một câu nào hết. Những năm tháng ở « Nhà Biệt giam 2.79 » chồng tôi đã ở chung một phòng gồm có năm người, đó là các vị:

1- Linh mục Vũ Dần;

2- Linh Mục Đặng Đình Canh.

3- Linh Mục Lê Thành Ánh.

4- Mục Sư Dương Đình Nguyện.

5- Trung tá Nguyễn Tối Lạc.

6- Trần Đăng Sơn.

Vậy, kẻ đã viết bài để chụp mũ chồng tôi và còn nói vợ chồng tôi trước 1975, là một cặp cộng sản nằm vùng nữa. Hắn là ai? Chính hắn là Lê Xuân Nhuận, hắn là một tên Mã Tà, là anh em gì đó với tên Lý Tống, và theo lời của ông Đỗ Hải thì hắn là anh em của Lê Văn Hảo, tên sát thủ trong cuộc thảm sát Tết Mậu Thân, 1968, tại cố đô Huế. Lê Văn Hảo là con ruột của cụ Lê Văn Tập, chủ hãng xe Traction Đà Nẵng- Huế, có một căn nhà lớn tại số 49, đường Hùng Vương, Đà Nẵng. Cụ Lê Văn Tập ngày xưa đã có «công lao » rất lớn là đã từng nuôi giấu, giúp đỡ cho các nữ «cán bộ » cộng sản đứng đầu là Thái Thị Bôi là con của ông Thái Văn Cầm và bà Trần Thị Thọ, anh ruột của cụ Thái Phiên. Hiện nay có con đường mang tên Thái Thị Bôi tại thành phố Đà Nẵng, « Ban chấp hành Phụ nữ Đà Nẵng » cũng đã cho « Học tập theo gương của Liệt sĩ Thái Thị Bôi, người con gái Quang Vinh ». Việt cộng cũng đã thành lập: «Khu tưởng niệm Liệt sĩ Thái Thị Bôi » tại phường Hòa Phát, quận Cẩm Lệ, Đà Nẵng, Việt cộng cũng đã ghi công của cụ Lê Văn Tập là cha ruột của Lê Văn Hảo với thành tích làm cộng sản từ đời cha đến đời con, và cũng là người thân của Lê Xuân Nhuận.

Chính vì thế, nhân đây, tôi xin kèm theo là một bài viết của ông Đỗ Hải đã viết về tên Lê Xuân Nhuận, đã đăng trên Văn Nghệ Tiền Phong, số 576, từ 16 đến 31- 01-2000, nơi trang 90 và 91,để quý độc giả hiểu được một cách rõ ràng hơn. Ngoài ra, Lê Xuân Nhuận đã từng viết những bài để chửi bới Tổng Thống Ngô Đình Diệm « là con hổ dữ » rồi còn bịa đặt ra những chuyện vô cùng láo khoét như: « Ông Ngô Đình Diệm có một đứa con - Ông Ngô Đình Diệm có một tình nhân » và Lê Xuân Nhuận còn ngu xuẩn hơn nữa khi đã viết rằng: Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã trốn qua một đường hầm bí mật để đi đến nhà thờ Cha Tam, trong khi ai cũng biết không hề có cái đường hầm bí mật nào cả, mà do ông Cao Xuân Vỹ đã đưa Tổng Thống Ngô Đình Diệm cùng Bào đệ là ông Ngô Đình Nhu bằng xe hơi để đến nhà thờ Cha Tam. Ông Cao Xuân Vỹ vẫn còn sống sờ sờ ra đấy; mọi việc đã đều sáng tỏ. Nhưng những hạng chó ghẻ gian manh này thì suốt đời chúng vẫn không thể đổi thay, mà có lẽ chúng còn thua cả loài chó nữa.

Và cũng như trước, tôi cũng phải xin phép quý độc giả để tạt nước dơ vào lũ chó này như sau:

Hỡi lũ « Cao Trào Nhân Bản » và đồng bọn theo đuôi. Ta đây, cũng chỉ tạt những xô nước dơ vào mặt chúng bây chỉ một lần này thôi. Rồi sau đó, chúng bây có tru lên những tín « hiệu » để cho những con chó khác sủa theo, thì ta đây cũng không cần phải ngoái lại nhìn những con chó ghẻ đó, và ta cũng không hề nao núng bởi những tiếng sủa của nhưng con: nâu … nâu … vàng … vàng… đâu nhé.

Nhân đây, ta cũng nhắc cho một kẻ đã giới thiệu ta viết cho tờ báo này, báo nọ … nhưng ta đây đã biết rõ, nên không bao giờ gửi bài viết theo cái kiểu « đơn đặt hàng ». Và chính hôm nay đây, để « Dò cho tới ngọn nguồn lạch sông » , nên ta đã biết đến một âm mưu mà các ngươi đã sắp bày để hại ta và cả gia đình ta …, nhưng đừng hòng, ta chưa đến nỗi dại khờ để tự dẫn mình đi vào tử lộ. Ta đã biết các ngươi đã giở trò giả vờ chống đối lẫn nhau … để lừa bịp và lấy lòng tin của nhiều người…, và cũng đừng hòng khiến cho ta đi vào « Thế trận Đào Hoa Tuyết ». Ta chưa lú lẫn đâu, vậy các ngươi cứ tiếp tục tìm thêm những « kế » khác đi nhé.

Riêng với thầy chùa Thích Quảng Độ, thì ta đây, cũng lập lại đến cả triệu lần rằng: Nếu tất cả các vị Quân- Cán- Chính của Việt Nam Cộng Hòa, sau khi ra khỏi các nhà tù của Việt cộng mà các vị đều có một bộ râu dài giống như … tóc của bà Lữ Hậu như Thích Quảng Độ, thì cái chuyện vì ở tù nên không có dao, kéo, để cạo râu, cắt tóc như chính lời của Quảng Độ đã nói ra mới là thật.

Và để tạm kết bài viết ngắn này, một lần nữa tôi xin kính mời quý độc giả hãy đọc lại một bài viết của ông Đỗ Hải trên Văn Nghệ Tiền Phong, mà tôi đã đính kèm, để cùng suy gẫm. Xin chân thành Đa Tạ.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền.

2 comments:

Anonymous said...

Bà Lệ Tuyền coi kỷ lại, không phải cờ VC trên túi áo của NDQ, Hảy xem họ có huy hiệu giống với nhân viên tòa Lảnh sự Mỷ.
Nói trật thì nói lại, nếu không, mất uy tín lắm.

Anonymous said...

Đến giờ các con cò mồi như Đan Quế từ trong hang ổ chui ra cả đàn, chúng thi nhau nhỏ rớt rãi thi thố các ngón nghề cò mồi đã được tập huấn từ trước.

Có bao nhiêu "c(h)ứt xám" là lôi ra bằng hết. "Cứt xám" của đám dân chủ đểu cò mồi đó, dù có che đậy thế nào nó vẫn không giấu được mùi tanh ố của bọn chữ nô Việt gian Cộng sản.

Lời "kêu gọi" trên là phần "tinh hoa" chắt lọc từ những bộ não đầy Cứt xám của đám dân chủ đểu mang nhãn hiệu "made in Việt gian", nguồn gốc "Mẹ đĩ China", không thể rao bán được! hãy để chúng tự xơi với nhau.
Nhân dân Việt Nam sẽ tự đứng dậy đập tan chế độ tà ngụy Việt gian CS đó, không vướng mắc, cũng chẳng phải nhờ đến nhớt rãi đỏ lòm của bọn chó săn cò mồi VGCS như Nguyễn ĐanQuế,Văn Đài, Trần Khuê,Nam Hải,Chính Kết...

Thôi để ông Việt Thường và BBT đập cho chúng một đập, cho chúng nôn thốc tháo ra, hết dây dưa nhớt rãi, kinh quá.

Trân trọng.
Khán thính giả tại Đức.

Thời Sự "Nóng"





------------------------------------------

---------------------------------------------------------
Vân Anh -Ngày 1 tháng 10 Hà Nội Chính Thức Bán Nước Cho Bắc Kinh
----------------------------------------