Nhà Báo Việt Thường

Nhà Báo Việt Thường

Tìm kiếm bài Blog than huu cua Nha Bao Việt Thường xin gõ chữ vào đây

Thursday, April 29, 2010

Tuan Phan -đảng Mafia Việt Tân Seattle biến Đình thành Lễ Cầu Siêu cho cô hồn các đảng bọn kháng chiến

Băng đảng Mafia Việt Tân Seattle biến Đình thành…Chùa: Ngày 30-4-2010, làm Lễ Cầu Siêu cho cô hồn các đảng bọn kháng chiến…cuội “thiên cổ tội nhân” Hòang Cơ Minh!

Thưa quý vị quan tâm,

Theo tin sinh họat cộng đồng trên báo, Tổ Đình Việt Nam bên SW Seatte là SÀO HUYỆT của Băng đảng Mafia Việt Tân, tay sai Việt Cộng ở hải ngoại, sẽ làm "Lễ CẦU SIÊU hương linh tử vong trong quốc nạn 30-4-1975"!

Băng đảng Mafia Việt Tân Seattle đã buôn thần bán thánh, phá họai truyền thống văn hóa tín ngưỡng dân tộc Việt Nam khi:

1/ Chúng dùng ĐÌNH để thờ Đức Quốc Tổ Hùng Vương và Đức Thánh Trần Hưng Đạo. Chúng đem cả bọn kháng chiến…cuội, “thiên cổ tội nhân” Hòang Cơ Minh vào thờ chung với các Anh Hùng Dân Tộcnhị vị Quốc Tổ và Đức Thánh Trần, là hai bậc phải thờ trong ĐỀN đàng hòang. Vì mục đích buôn thần bán thánh, nên Băng đảng Mafia Việt Tân dùng Tổ Đình Việt Nam để thờ phượng lung tung, bất kể đình hay đền phá họai văn hóa và tín ngưỡng dân tộc Việt Nam!

2/ Bây giờ chúng biến Đình thành…CHÙA, tổ chức làm lễ CẦU SIÊU! Núp dưới danh nghĩa “CẦU SIÊU hương linh tử vong trong quốc nạn 30-4-1975” để dụ khị đồng hương và chiến hữu NVQG nhưng thực tế Băng đảng Mafia Việt Tân cốt ý xen vào cầu siêu cho cô hồn các đảng bọn kháng chiến…cuội “thiên cổ tội nhân” Hòang Cơ Minh!

Điều đặc biệt, Cựu Đại tá HỨA YẾN LẾN thuộc SĐ 18 của Tướng giành cơm cháy Lê Minh Đảo, là Trưởng BTC Lễ cầu siêu nầy! Viên sĩ quan gốc Chệt Hứa Yến Lến chỗ nào cũng có mặt! Trước đây, Cựu Đại tá gốc Chệt HỨA YẾN LẾN theo tên Việt Cộng Lê Công Đa (hiện phò tá tên phản bội Lê Phước Sang), nhào vô Đình Việt Nam ( Lê Điền làm Thủ từ) bên đường Graham nhưng khi Đình nầy đóng cửa, thì ông ta nhảy sang Tổ Đình Việt Nam của Băng đảng Mafia Việt Tân!

Ông ta cũng đứng tên trong Thư Mời dự buổi nói chuyện tại Seattle của tên phản bội Lý Tòng Bá thuộc “Chính phủ VNCH” – sản phẩm hề của bọn Việt Tân về cái gọi là “ Đường hướng đấu tranh của chính phủ VNCH hiện nay!? Đừng ngạc nhiên khi thấy chỗ nào cũng có Cựu Đại tá HỨA YẾN LẾN vì ông ta hiện là người Mỹ gốc Chệt tức Ba Tàu, đồng hương của tên thương gia Tàu Cộng Trần Đức (tập đòan Viet-Wah) mà bọn Ba Tàu nói chung, len lỏi vào cộng đồng NVQG chỉ vì lợi ích của chúng mà thôi!

Thật không may, cộng đồng NVQG ở Seattle có hai vị cựu Đại tá VNCH tích cực họat động nhưng cả hai đều bất xứng:

1/ - Hứa Yến Lến bán mình cho Việt Cộng Lê Công Đa, nay theo phò Băng đảng Mafia Việt Tân, tay sai Việt Cộng!

2/ - Phạm Huy Sảnh từng chống dữ dội Băng đảng Mafia Việt Tân/ Mặt Trận Hòang Cơn Minh rồi sau đó trở cờ theo bọn nầy!

Dự lễ cầu siêu ở…Tổ Đình Việt Nam SW Seattle của Băng đảng Mafia Việt Tân là tiếp tay phá họai truyền thống văn hóa tín ngưỡng dân tộc Việt Nam và vô tình cầu siêu cho cô hồn các đảng bọn kháng chiến…cuội “thiên cổ tội nhân” Hòang Cơ Minh!

Trân trọng,

Tuấn Aet Phan

Đây! Chân dung ông Mỹ gốc Chệt Hứa Yến Lến theo Việt Cộng Lê Công Đa, rồi theo Việt Tân, chỗ nào cũng ... có mặt:

1Aa9trn1 Large e-mail  view.jpg (53KB, 466 x 699)

Đây! Chân dung Cựu ĐT Phạm Huy Sảnh, NGƯỜI HÙNG chống Việt Tân/Mặt Trận dữ dội rồi sau đó quy phục VT/MT, trở thành NGƯỜI HÈN!:

1Aa9trn1

Hinh_So_6 Large e-mail view.jpg (132KB, 770  x 922)

Tuan Phan -Võ văn Sáu là công an việt-gian-cộng-sản











Võ văn Sáu là công an việt-gian-cộng-sản

(nhân chứng là Họa-sĩ Nguyễn Quân, nguyên Trung úy Quân Lực VNCH, hiện đang định cư tại Hoa Kỳ.)


Đây chân dung tên trở cờ tay sai việt-gian-cộng-sản Võ Văn Sáu, Chủ báo Góp Gió Seattle (bên phải, mang kiếng ôm cháu nội). Bên cạnh là em ruột Võ Hữu Hưng (bút hiệu Hữu Tâm).

Đây là Hệ Thống Truyền Thanh Sài-Gòn SRBS.

Kính thưa qúy vị thính giả...

SRBS: Thưa họa sĩ Nguyễn Quân, khi mà anh bị bắt đi tù cải tạo thì chúng đưa anh vào trại tù nào đầu tiên, thưa anh?

NQ: Dạ, đầu tiên là tôi ở Trảng Lớn, Tây Ninh.

SRBS: Và sau đó họ chuyển anh đi đâu?

NQ: Sau đó họ đưa tôi lên Long Giao.

SRBS: Dạ vâng, rồi sau đó nữa...

NQ: Dạ, sau đó vì trại Long Giao giải tán, họ đưa tôi về Hốc Môn, Thành Ông Năm. Rồi sau đó, họ chuyển tôi lên Suối Máu.

SRBS: Dạ thưa anh, có phải trại Suối Máu ở Tân Hiệp, Biên Hòa không anh?

NQ: Dạ vâng, Tân Hiệp, Biên Hòa. Trại giam tù binh nữ Cộng Sản ngày xưa.

SRBS: Thưa anh, trong trại đó theo sự ước lượng của anh, thì VC đã giam bao nhiêu tù cựu sĩ quan của mình?

NQ: Có tất cả là 5 K. Tôi ở K1, rồi K2, K3, K4, K5. K5 là K để chữa bệnh, tức là những anh nào bệnh hoạn thì họ đưa về K5. Để tôi nhẩm thử xem mỗi một K là bao nhiêu?

SRBS: Đại khái là mình ước lượng... nghĩa là bao nhiêu người tụi nó nhốt trong trại tù Suối Máu?

NQ: Chắc cũng khoảng độ 8000 người.

SRBS: 8000 người cũng đông dữ phải không anh?

NQ: Dạ, đông lắm ạ.

SRBS: Vâng, trong trại tù Suối Máu, anh ở tổng cộng là bao nhiêu năm tháng ạ?

NQ: Tôi về Suối Máu vào khoảng năm 78.

SRBS: Khoảng bao nhiêu năm?

NQ: Lâu quá tôi không nhớ rõ, nhưng tôi về đó trước khi xảy ra cái đêm Noel náo động của trại.

SRBS: Tức là Noel năm 78 phải không?

NQ: Dạ!

SRBS: Thưa anh ở bên Seattle này có một anh cũng xưng là ở trong trại Suối Máu. Ảnh đã viết một bài nổ lớn là Đêm Noel Vùng Dậy tại Suối Máu, mà tên là Võ Văn Sáu, có ở chung trại với anh không?

NQ: Dạ vâng, có. Anh em trong trại gọi anh Võ Văn Sáu là Sáu Hồ Hởi.

QN: Tại sao gọi là Sáu Hồ Hởi?

NQ: Là như thế này, trước đêm Noel thì anh em tù cải tạo, một số các anh em binh chủng mạnh như Biệt Kích, Lôi Hổ, Thủy Quân Lục Chiến, Nhảy Dù, lập ra một Ban Hành Động để đánh ăng-ten. Tôi lấy ví dụ như là tôi ở nhà 8, thì lúc mà danh sách ăng-ten có, thì đêm hôm đó Ban Hành Động sẽ đến nhà 8, thì bổn phận anh trưởng nhà 8 là phải tắt đèn. Cả nhà giam chỉ có một bóng đèn vàng mà thôi. Lúc đó Ban Hành Động sẽ vào đúng chỗ thằng ăng-ten nằm, và lôi ra mà đập rất là găng, chớ không phải giỡn chơi. Nhưng nếu người làm ăng-ten mà biết lỗi (dĩ nhiên là phải đánh trước đã, chớ không phải biết lỗi là tha liền), mà xin lỗi thì anh em sẽ tha; tuy nhiên đánh cũng đau lắm. Sau đó, anh em trong Ban Hành Động kéo dài tình trạng như vậy, tức là đập ăng-ten từ nhà này sang nhà khác, cứ đập dần dần. Rồi đồng loạt các trại khác tức là K2, K3, K4, tất cả các anh em cũng lập ra Ban Hành Động đứng lên lần lượt đập ăng-ten hết. Thời gian đó hình như cái trại tù đó giống như là được tự do. Thế là anh em bên này chui qua hàng rào bên kia hỏi thăm người thân.. Sau những lần diệt ăng-ten như vậy, thì một số anh em còn tư cách cảm thấy bị xấu hổ, thì họ từ bỏ, và giai đoạn đó chấm dứt.

Đến đêm Noel, có bác sĩ Chung hồi đó không phải là ăng ten, ảnh là bác sĩ của phe mình ngày xưa. Thời kỳ đó, trại giao cho ảnh trách nhiệm là khám bệnh, phát thuốc cho anh em, thì anh ấy cũng hơi quá quắt. Thí dụ anh em bị bệnh như cảm cúm, không đi được, mà ảnh không cho thuốc, ảnh quý thuốc lắm.Vả lại anh em bệnh nhiều không đi làm được đến khai bệnh, thì anh ấy bảo là bệnh giả bắt đi làm hết. Cho nên anh em bực mình nói ảnh là bợ đít cách mạng. Nhưng mà trong thời gian đánh ăng ten, thì bác sĩ Chung có hối hận. Và sau đó tất cả những người bị đánh, thì ảnh săn sóc hết. Có một anh bị đánh nặng nhất là anh Vương Quang Nhật, thì bác sĩ Chung đã săn sóc 7 ngày. Trong đêm Noel năm đó, vì bác sĩ Chung là người Công Giáo nên ảnh đã đứng ra làm lễ thay Linh Mục, ảnh biết tất cả thủ tục làm lễ để đón Giáng Sinh. Mà không biết ở đâu ảnh lại có khăn choàng. Trong đêm Noel, tất cả những anh em Công Giáo tụ tập ở sân đằng sau, để nghe bác sĩ Chung làm lễ đón mừng Chúa Giáng Sinh. Anh em Phật Giáo cũng có đến tham dự. Nhưng bất ngờ là Việt Cộng biết, mà lúc đầu thì làm lễ rất là âm thầm, rất là yên lặng, anh em Công Giáo sám hối, xưng tội v.v... Nhưng không biết tại sao Việt Cộng họ biết, và họ đã ập vào. Chúng đã bắt bác sĩ Chung, tịch thu tượng Chúa Hài Đồng. Mà tượng Chúa Hài Đồng được làm bởi anh bạn học cùng khóa với tôi về điêu khắc. Thế thì chúng bắt bác sĩ Chung đi, và cả trại đã biểu tình, yêu cầu phải cho làm lễ và không được bắt người. Mới đầu tụi nó không chịu. Thế là anh em Công Giáo trong trại đã hát bài Thánh Ca, anh em Phật Giáo cũng đồng lòng hát lên. Lúc đó tiếng vọng nghe kinh hoàng lắm. Các K khác như K2, K3, K5 sau khi nghe như vậy, họ đồng tâm ca lên. Lúc đó thì không còn phân biệt Công Giáo hay Phật Giáo nữa. Chỉ thuộc bài là ca lên. Và những bài hát Công Giáo thì Phật Giáo cũng thuộc, nghe lâu rồi sẽ nằm trong lòng thôi. Sau khi dân chúng ở Tam Hiệp (Biên Hòa) nghe được tiếng ca từ trong trại. Họ không ngờ là ở trong trại lại có một biến cố lớn như vậy; đến nỗi những lời hát ở trong trại lại vọng ra xa đến như vậy. Sau đó thì Việt Cộng họ đã nhượng bộ. Lúc đó anh em ở trong trại được Free, và đã nghĩ rằng nay mai thì có thể lật đổ Cộng Sản

SRBS: Có phải trong vụ Noel đó, là Sáu Hồ Hởi sách động không?

NQ: Không! Nếu mà anh ấy sách động thì ảnh là người Quốc Gia rồi. Ảnh chỉ nằm một chỗ thôi. Nói chung là anh em Công Giáo làm thôi, sau đó bị Việt Cộng bắt, tự nhiên mình uất ức, thì mình nhảy ra. Lúc đó, những anh em Phật Giáo thấy những anh em Công Giáo bị bắt đi, không cần biết là Công Giáo hay Phật Giáo bị chúng bắt người của mình đem đi là sẽ bị giết. Thế là anh em đồng lòng biểu tình làm cho lớn chuyện. Anh Quốc Nam cũng biết mà, Việt Cộng thấy không xong nên nó thả bác sĩ Chung về. Tuy nhiên, bức tượng Chúa Hài Đồng nó lấy luôn không trả. Đó là chấm dứt cái đêm Noel.

SRBS: Nhưng mà tôi vẫn thắc mắc là tại sao Võ Văn Sáu nằm một chỗ mà Hồ Hởi được.

NQ: Không, sau đó bắt đầu là toàn trại bị náo loạn lên hết, vì tự nhiên có những nguồn tin từ ở đâu đưa vào. Sau đợt ấy, Việt Cộng bàn kế hoạch như thế nào mà mình không rõ, thì từ đó tham mưu của nó tung tin tức vô nghe rất là đã! Chẳng hạn như bà vợ tôi đi kinh tế mới, khốn khổ, khốn nạn, để dành được vài đồng, mua một ít bánh đậu xanh, một cây kem đánh răng, một bánh thuốc lào v.v... Và tôi nghĩ là đồ ăn thì không cần thiết, nhưng phải có bánh thuốc lào. Thì bả cũng ráng dành dụm tậu được bánh thuốc lào đem lên. Trong khi vợ tôi chờ thăm tôi, thì nghe được nào là vợ của ông thiếu tá, trung tá gì đó nghe đài BBC bình luận những chuyện nghe rất là sướng. Mục tiêu những nguồn tin như vậy đi vào, để mà nói mình đừng trốn trại không à! Sau đó, tôi nghĩ là toàn những cái tin mà Việt Cộng nó sợ trong thời gian mà cải-tạo-viên thắng thế, mình sẽ phá trại. Anh biết không? Nó sợ mình sẽ nổi loạn mà làm nhiều chuyện bậy, nó cũng ngại, nên nó cho thăm nuôi ào ạt. Tự nhiên anh thấy không, Việt Cộng nó đâu có tử tế gì để cho đi thăm nuôi. Những bà vợ của anh bạn tôi, bà vợ của những người khác, kể cả bà vợ của ông đại tá nữa vô thăm cũng toàn là nói chuyện đừng nên trốn trại. Bởi vì nay mai là Mỹ sẽ đón các anh ở Biên Hòa, bây giờ phi trường Biên Hòa đang sửa lại và v.v... thì những chuyện như vậy làm sao tôi giấu được. Nên tôi nói với anh bạn tôi là Dương Ngọc Châu, và anh Châu mà họa sĩ Phạm Thông cũng biết, đó là cháu ruột của thiếu tướng Dương Ngọc Lắm. Mà anh Dương Ngọc Châu và tôi coi như anh em ruột. Tôi vào nói với anh Châu: “Anh Châu à! Bà xã tôi ở trên kinh tế mới lên, bả không biết gì hết, nhưng khi ngồi chờ ở ngoài trại thì bả nghe bà đại tá hay thiếu tá nói là ... Bả khóc lóc nói với tôi đừng có trốn trại, lỡ mà nó bắn chết thì em với con ở nhà sống không nổi”. Thì ra tất cả những tin loại đó được truyền miệng đến tai Sáu Hồ Hởi hết. Ví dụ như tôi chẳng hạn, hay là nói trường hợp của anh A khi vợ ảnh vào cho hay là con chết hay là gì đó, hoặc bức hiếp chẳng hạn, thì lúc đó anh A đó sẽ nổi giận nói là: “Chắc tao phải trốn trại, hoặc là chắc tao phải đục mấy thằng cán bộ này”, thì cái tin đó cũng đến anh Sáu Hồ Hởi ngay.

SRBS: Tức là ai cũng tâm sự với Sáu Hồ Hởi hết!

NQ: Tất cả tin hay, tin dở, tin dữ gì, mà hay một cái là đều đến tai Sáu Hồ Hởi hết. Và chỗ ảnh nằm cũng giống như là Bộ Tham Mưu vậy. Nếu có việc chuyện gì, thì anh Sáu Hồ Hởi sẽ chạy đến ngay. Thí dụ như tôi chẳng hạn, ảnh đến nói là: “Quân à, tao biết vợ mày đi kinh tế mới thì nghèo khổ, con mày thì bệnh hoạn. Nhưng mà mày thấy hôn, vợ mày nó nói như vậy thì mày đừng có trốn trại. Mày nên đem cái tin của mày ra để mà nói với anh em yên tâm, đừng có này nọ kia. Như tao, tao không có biết là anh em bên K2 họ nói với tao là bây giờ Mỹ nó bằng lòng với cái giá là 12 ngàn đô rồi. Tức là vấn đề tiền nong sòng phẳng mà Mỹ đòi trả bằng máy cày, trong khi Việt Cộng không chịu, chúng đòi trả bằng đô-la. Nhưng mà cái âm mưu của thằng Mỹ là nó đưa máy cày vào tụi Việt Cộng phải xài, xài vài năm thì hư, hư thì bắt đầu phải mua phụ tùng của Mỹ. Thì thằng Mỹ nó sẽ lấy lại hết. Cho nên khi nghe như vậy, thì anh em hồ hởi quá!

SRBS: Thì ra chính Võ Văn Sáu tung tin Hồ Hởi kiểu đó?!

NQ: Nghe đã quá! Anh thấy không? Từ đó ảnh có cái biệt danh là anh Sáu Hồ Hởi. Ví dụ như có một anh có tư tưởng tự tử chẳng hạn, thì anh Sáu Hồ Hởi sẽ đến ngay. Mà có cái hay là kể cả những cái tin ai mà muốn tự tử anh Sáu Hồ Hỡi cũng biết nữa.

SRBS: Tức là có người báo cáo cho anh ta biết?

NQ: Dạ vâng! Đại loại là tất cả những cái gì xảy ra trong trại là anh Sáu Hồ Hởi đều biết hết. Và mục tiêu ảnh đến nói cho mình để mà yên tâm, và cái thứ hai là mình sẽ không trốn trại. Thí dụ như tôi trốn về nhà là khốn nạn, công an sẽ bắt tôi ngay. Trong khi anh em chuẩn bị đợi lên máy bay, lúc đó là ca-ri-bu, ga-lắc-xi... và cái trại lúc đó nó vui lắm. Khi có một chiếc máy bay tầm bậy tầm bạ nào nó bay ngang, chẳng hạn tôi thì đi kiếm anh bạn Không Quân, anh Trí, anh coi xem máy bay đó là máy bay gì? Thì anh bạn Không Quân tôi ngày xưa lái máy bay trực thăng chiến đấu thì đâu có biết gì, nói đại là máy bay Liên Sô.

Đến đây, tôi nhấn mạnh một điểm chính anh Sáu Hồ Hởi nói rằng: một cái nguồn tin rất là chính xác, tức là nay mai anh em sẽ được thăng 2 cấp và được lãnh ráp-ben kể từ ngày 30 tháng 4/75. Thí dụ chẳng hạn như tôi là Trung úy sẽ thăng lên Thiếu tá, tức là tăng 2 cấp đặc cách sau khi Mỹ đón mình đi. Thì hỏi anh làm sao không “hồ hởi” được!?

SRBS: Tức là ảnh cấy vào trong lòng người ta những hy vọng hão huyền, phải không ạ?

NQ: Hy vọng quá đi chứ! Hy vọng tràn trề, anh thấy không? Tại vì ảnh đưa ra những điều rằng: “Tụi bây biết không? Khi mà Việt Nam thất thủ, thì Kissinger đang đánh tennis với Đại sứ Anh. Nó ngừng lại ra lấy khăn lông, lau tay, rồi sau đó nó bắt tay với ông Đại sứ Anh nói là nước Mỹ đã thắng trận tại miền Nam Việt Nam”. Đó! Anh nghe như thế có sướng không chứ? Thành ra cuối cùng khi nghe thấy tất cả những cái hay cái xấu, những cái gì ở trong trại tự động nó sẽ nổi lên. Ví dụ nếu tôi nói: Tao nói thật với tụi bây, kỳ này mà trở về, lật ngược lại ván cờ, là tao sẽ nói với ông già tao “Xin lỗi ba nha! Dù rằng anh ruột hay em ruột của ba có là Cộng Sản, thì con cũng phải giết trước. Giết người trong nhà rồi mới ra ngoài xã hội tính sau”. Chính tôi tuyên bố như vậy, thì những lời tôi nói như vậy sẽ đến tai Sáu Hồ Hởi. Nếu một ngày nào đẹp trời nào đó, VC gọi tôi đến “chuyển trại” thì đó là khốn nạn của cuộc đời tôi. Mà tôi đâu có biết rằng do anh Sáu Hồ Hởi hay là do ai. Trong lúc mình điên lên thì mình đưa tất cả những cái trong lòng của mình ra. Chẳng hạn một anh bạn nghe nói như thế thì đã quá, vì nghe nói nay mai Mỹ nó đón rồi. Anh này nói: Nói thật với mày ngày xưa là tao được Mỹ nó đưa vào Long Bình, nó huấn luyện cho tao hết 6 tháng để làm CIA, làm tình báo, thì anh đó bị bắt nhanh lắm. Nó không có vô bắt đâu! Buổi sáng đi lao động, nó gọi tên là bị đưa đi thôi. Có những anh nhìn thấy thắc mắc: Ủa! Sao có người được ra thì đi bộ chết mồ, tại sao có những thằng được ra lại được xe bít bùng của nó đưa đi, mình thấy sao khốn nạn vậy? Mình nói đó đâu phải tha đâu! Cũng như anh Sáu Hồ Hởi, nó đưa lên xe bít bùng đưa đi. Chứ đâu được tha như mình đi bộ ra cửa, đón xe lam về nhà đâu! Trong trại Suối Máu thì mình cũng không có tâm mà để ý anh Sáu Hồ Hởi là người của mình hay là người của ai? Tại vì không có dư thì giờ. Thì giờ để mà đối phó với mạng sống của mình từng ngày, không có thì giờ để suy nghĩ tới những người khác. Cho nên, cái chuyện anh Sáu Hồ Hởi nói, mình nghe rõ ràng là hồ hởi, chớ chuyện bên trong mình cũng không có thì giờ để mà để ý.

SRBS: Vâng, tôi cũng muốn hỏi anh một câu là khi mà Sáu Hồ Hởi đưa ra những lời hồ hởi như vậy, thì mục đích của anh ta là như thế nào?

NQ: Mục đích của ảnh là mọi người đừng có nổi dậy chống lại trại, và cũng đừng tìm cách mà trốn trại. Nói chung, có thể là nhiệm vụ của ảnh là làm sao để cho trong trại được yên.

SRBS: Nhưng mà thưa anh, ngoài vai trò như thế, có những người nào tiết lộ trốn trại với Sáu Hồ Hởi, thì có bao nhiêu người bị bắt đi mất tích?

NQ: Nhiều! Nhiều lắm!

SRBS: Vâng, khi nãy anh nói đến việc Sáu Hồ Hởi sau đó bị tụi nó bắt đưa lên xe bít bùng, rồi đưa về đâu, anh?

NQ: Anh em trong trại thấy anh Sáu Hồ Hởi bị bắt, thì nghĩ chắc là anh Sáu bị đưa đi thủ tiêu, hay là đưa ảnh đi trại khác để đánh anh ấy. Chắc ảnh sẽ chết vì ảnh thì ốm nhom ốm nhách. Chắc chịu không nổi!

SRBS: Rồi chúng đưa anh ta về đâu?

NQ: Thì sau đó anh em được tin chúng đưa anh Sáu Hồ Hởi về Chí Hòa, và được thả ra ngay.

SRBS: Được thả ra, tức là trước cả những anh em ở trong tù nữa?

NQ: Xa! Ảnh về rồi, 3 năm sau tôi mới được về.

SRBS: Tức là năm mấy thì anh mới được ra khỏi trại Suối Máu?

NQ: Năm 81

SRBS: Rồi về năm 1981, thì anh ở Sài-gòn anh làm nghề gì thưa anh?

(LTS.- Họa sĩ HO Nguyễn Quân đã kể lại với đại diện Đài SRBS làm đủ nghề thượng vàng hạ cám để sống qua ngày. Đầu tiên là hai cha con anh làm nghề sửa xe đạp, rồi bán đồ phụ tùng xe Honda. Sau đó, anh mua bán đủ thứ đồ cũ bên lề đường. Cuối cùng, anh học nghề phân chất vàng bạc, để mua bán những đồ cũ có vàng bạc bên trong, lấy ra và bán, kiếm sống trên khắp các nẻo đường của vùng Sài-Gòn.)

Họa sĩ Nguyễn Quân kể lể tiếp:

NQ:...Và sau đó tôi đi học nghề phân kim, để biết định giá mặt hàng buôn bán hầu khỏi bị hố. Sau khi học xong nghề phân kim, tôi đi khắp các chợ thu mua những mặt hàng của các anh em ngồi lề đường bán lạc-soong giống như tôi ngày xưa ngồi lề đường. Và cũng nhờ như thế mà tôi đi được khắp nơi trong thành phố như Hốc Môn, Quang Trung, Nhà Bè, Thủ Thiêm v.v... Cho đến một ngày tôi không nhớ rõ tôi đi tới Ngã Sáu Sài-Gòn, nơi có tượng Phù Đổng Thiên Vương.

SRBS: Có phải nằm gần đường Võ Tánh không anh?

NQ: Vâng, nó nằm ngay đường Võ Tánh. Thì khu đó có cái sân trống ngày xưa, có con đường nhỏ đâm thẳng vào ga xe lửa Saigon. Tôi đến đó để thâu mua hàng, nơi mà Việt Cộng đã xây nhà trên cái sân trống đó. Đầu căn nhà là Cửa Hàng Thương Nghiệp

SRBS: Nó kêu là Cửa Hàng gì anh?

NQ: Cửa Hàng Thương Nghiệp Thành Phố Hồ Chí Minh, bán theo kiểu tạp hóa. Tôi đến khu đó để thu mua vàng bạc vụn.

SRBS: Thưa anh, xin trở lại về vấn đề Cửa Hàng Thương Nghiệp, thì tại sao anh bước tới đó?


NQ: Tại vì anh em chợ trời lẩn quẩn ở khu đó. Tôi ghé lại để mua hàng. Trong lúc đang loay hoay, thì bất chợt tôi nhìn thấy anh Sáu Hồ Hởi.

SRBS: Nhưng mà anh nhìn thấy vợ ông ấy trước, hay là anh nhìn Võ Văn Sáu?

NQ: Không, tôi không biết vợ của Võ Văn Sáu, tôi chỉ biết Võ Văn Sáu mà thôi. Thì lúc đó tôi kinh ngạc nói: “Ủa, anh Sáu Hồ Hởi”.

SRBS: Tức là Sáu Hồ Hởi trong Cửa Hàng Thương Nghiệp phải không ạ?

NQ: Lúc đó tôi đã ngừng nói.

SRBS: Khi đó anh ta mặc đồ gì?

NQ: Ảnh mặc đồ công an.

SRBS: Mặc đồ công-an VC, và anh ta đeo mấy cái lon...?

NQ: Cái đó thì tôi không để ý. Trong khi tôi sững sờ và chợt nhớ ra hiện trạng, tôi hỏi: “Ủa, anh làm cái gì ở đây?”

SRBS: Thấy Sáu là công an Cộng Sản thì anh giật mình rồi phải không?

NQ: Nói thật với anh lúc đó mà ảnh hắt-xì-hơi, thì tôi cũng chạy dài rồi! Tức là tôi nói trong nỗi lo sợ. Mặc dầu tôi hỏi: “Ủa, anh làm cái gì ở đây?” nhưng thật ra trong lòng tôi cũng lo sợ lắm.

SRBS: Rồi Võ Văn Sáu trả lời ra sao?

NQ: Anh Sáu nói: “Tao đang làm việc ở cái Phường này!”

SRBS: Coi như là công an của Phường đó!

NQ: Yeah! Đồng thời lúc đó vợ của anh Sáu trong cửa hàng bước ra, và ảnh nói: “Đây là bà xã của tao, bả làm Cửa-Hàng-Trưởng ở đây”.

Lúc đó tôi cũng giống như con chuột mà gặp con rắn, và tôi đã mất tinh thần rồi! Và sau đó tôi nói: “Chào anh Sáu, tôi đi nha!”

SRBS: Như vậy là nếu một người mà có vợ làm Cửa-Hàng-Trưởng một phòng thương nghiệp như vậy, thì hẳn phải là một cán bộ cao cấp?

NQ: Tất nhiên không phải là dân thường. Chắc chắn phải là cán bộ thứ dữ, hoặc là bố mẹ, ông bà, hay cô dì của vợ chồng anh Sáu phải là cách mạng thứ dữ rồi. Chứ không bao giờ vợ của một người dân thường mà Việt Cộng đưa ra làm một Cửa-Hàng-Trưởng quan trọng như vậy. Anh thấy không? Chắc chắn gia đình của anh Sáu Hồ Hởi phải là thứ Cách-Mạng- Gộc rồi.

SRBS: Dạ thưa anh, bây giờ anh thử nhớ lại xem cái năm mà anh gặp Sáu Hồ Hởi mặc đồ cán bộ Công An Cộng Sản khoảng năm nào, thưa anh?

NQ: Khoảng năm 1984 hay 1985.

SRBS: Dạ thưa họa sĩ Nguyễn Quân, thực ra thì nãy giờ chúng ta đã nói chuyện với nhau cũng khá lâu, và trong giọng nói của anh cũng có tính chất của một người lính Cộng Hòa. Và anh nói quá chân tình, sự tiết lộ của anh đã làm giải tỏa một số thắc mắc lâu nay về lý lịch tên Võ Văn Sáu. Trước đây, có một nhà văn là Dương Tiến Đình đã viết một cuốn sách tựa là “Sau Cuộc Đổi Đời” và có viết một truyện ngắn là: Anh Sáu Hồ Hởi. Hồi đó thì Sáu Hồ Hởi chối ghê lắm, và nhiều người tưởng chỉ là hư cấu. Nhưng hôm nay anh là một nhân chứng sống đã nói lên, thì chúng tôi mới tin Sáu Hồ Hởi là một cán bộ Công An của Việt Cộng. Và cái điều đó được anh nói lên rất có lợi cho những người Việt Quốc Gia ở vùng này. Thưa anh, thay mặt của những nạn nhân của Sáu Hồ Hởi, nạn nhân của những tù cải tạo, chúng tôi xin cám ơn họa sĩ Nguyễn Quân, mặc dù chúng tôi biết rõ là gia đình anh đều không muốn anh nói lên sự thực qúa phũ phàng này. Tại vì chính anh cũng nói với tôi là không muốn gì khác nữa, nhất là anh ở một tiểu bang xa.

Kính thưa quý vị thính giả, chúng tôi đang nói chuyện với một nhân chứng sống, một họa sĩ tù cải tạo từ Chicago tới Seattle, tức là đường dây chúng tôi nối liền 2 thành phố này để nói chuyện với nhau. Và họa sĩ Nguyễn Quân là một người rất thân với một họa sĩ nổi tiếng bạn tôi, đó là anh Phạm Thông. Nếu có dịp, thì chúng tôi hy vọng quý vị sẽ được gặp họa sĩ Nguyễn Quân với những bức tranh đầy màu sắc trong cuộc triển lãm nơi đây trong những ngày sắp tới. Dạ thưa họa sĩ Nguyễn Quân, chúng tôi xin gởi lời cám ơn và xin lỗi với hiền nội và gia đình anh. Cũng chỉ vì chúng tôi cần anh nói lên những tiếng nói của sự thật, và nhất là tiếng nói mà một nhân chứng đã từng sống với Sáu Hồ Hởi Võ Văn Sáu mấy năm trong trại Suối Máu. Và thưa anh, trước khi chúng ta chấm dứt cuộc nói chuyện hôm nay, anh có muốn nói với quý thính giả của Đài Phát Thanh Sài-Gòn ở Seattle đôi lời không ạ?

NQ: Tôi xin phép anh Quốc Nam, thứ nhất là riêng cá nhân tôi xin chân thành cảm tạ anh em, các chiến hữu cũng như tất cả đồng bào ở Seattle đã tin cậy và gởi trọn niềm tin vào những lời của tôi. Những lời tôi nói với danh dự của một người sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, mà danh dự đó tôi hứa là cho đến khi chết tôi vẫn giữ. Và tôi nói với tất cả thành tâm của tôi, để gởi đến cho tất cả anh em và mọi người biết cái điều đó. Riêng với anh Sáu Hồ Hởi, thì nếu mà những lời này đến anh Sáu Hồ Hởi, thì tôi chỉ muốn nói rằng: Anh Sáu ơi, hết rồi, chế độ Cộng Sản của anh quá ư là khủng khiếp rồi. Thì thôi anh làm ơn dẹp giùm đi, đừng có phá phách nữa, để cho cộng đồng mình sống yên vui, để mà nhìn tương lai của những đứa con mình lớn lên thành danh ở nước Mỹ này, và chúng nó đem những thành công đó mà về xây dựng đất nước mình. Còn anh em chúng mình, thì chỉ nên sống cho vui tuổi già của mình là được rồi. Và đó là những lời chân tình của tôi gởi đến tất cả những anh em ở Seattle. Thành thật cám ơn anh Quốc Nam, cám ơn tất cả những sĩ quan HO và đồng bào đã chịu khó nghe tôi nói những lời trên đây. Tôi chỉ nói với tấm lòng của tôi là thứ nhất, thứ hai nữa là danh dự của một sĩ quan QLVNCH, chớ tôi không làm gì mà trái với danh dự của tôi, là vì tôi sống ở đây không phải là cho tất cả ai nữa, mà tôi sống cho vợ và con tôi, để nhìn vào sẽ thấy tôi là người bố hoặc người chồng không có hèn và không có đê tiện. Chỉ có vậy thôi! Và nếu những lời tôi nói có hơi cộc cằn, thô lỗ, xin quý vị tha thứ cho.

SRBS: Không, họa sĩ Nguyễn Quân, đó là cái chân tình của một người lính VNCH chúng ta, là nói thật và làm thật. Chúng ta không có xảo trá và làm hại anh em. Đây là những ngày đầu năm, mà chúng tôi được nghe tiếng nói của anh rất là quý giá, và muôn vàn cám ơn anh, một người chiến sĩ Quốc Gia vẫn còn có lòng đối với quốc gia dân tộc. Một lần nữa, xin cám ơn anh, và xin chúc anh cùng gia đình một năm mới hoàn toàn hạnh phúc và vạn sự như ý!

Kính thưa qúy thính giả,

Qúy vị vừa theo dõi cuộc hội thoại đầu thế kỷ 21 giữa hoạ sĩ H.O. Nguyễn Quân và thi sĩ Quốc Nam của bổn Đài. Qua cuộc hội thoại này, chúng ta mới biết không phải một mình Võ Văn Sáu là Cán Bộ Công An VC, mà chính vợ y cũng là cán bộ kinh tế khá quan trọng của Đảng CSVN. Từ đó, người ta mới thấy rằng: từ lâu nay Võ Văn Sáu đã dùng tờ truyền đơn Góp Gió chửi bới thô tục và chụp mũ bừa bãi rất nhiều người Quốc Gia uy tín là Cộng Sản, để tạo hỏa mù khiến không còn ai quan-trọng- hóa sự hiện diện của bọn VC trong cộng đồng chúng ta nữa. Rồi khi người ta có khám phá ra Võ Văn Sáu là Cán Bộ VC, thì dư luận có thể coi sự việc đó là chuyện thường, và y lại tiếp tục công tác bôi tro trát trấu vào những người Quốc Gia chống Cộng hoặc quý vị lãnh đạo tôn giáo, hầu lấp liếm các tội trạng của y. Gần đây nhất, tờ truyền đơn Góp Gió đã mạ lỵ những vị lãnh dạo tôn giáo cao trọng như Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Thuận của Tòa Thánh La Mã, nhiều vị tu sĩ Phật Giáo (trong số này có Thượng Tọa Thích Minh Tuyên thuộc Giáo Hội Thống Nhất Phật Giáo VN Hải Ngoại), một số vị cựu Sĩ Quan Dalat nhiều công trạng của QLVNCH v.v...

Kính thưa qúy thính giả,

Nay, sự việc vợ chồng Võ Văn Sáu hoạt động cho VC từ nhiều chục năm qua, đã bị lột mặt nạ. Kể từ giờ phút này, nhóm Võ Văn Sáu đã không còn đứng trong hàng ngũ quân dân VNCH nữa, và chúng tôi đặt cho cặp ác ôn này một cái tên muôn đời là vợ chồng Sáu Bò Vàng. Bởi vì Bò Vàng là bọn cán bộ công an VC mà mọi người Việt Nam trong và ngoài nước đều xa lánh và ghê tởm, vì tội ác chúng đã gây ra đối với đồng bào ta trong suốt hơn nửa thế kỷ qua. Chương trình hội thoại của Đài SRBS đến đây là chấm dứt, Phượng Nga xin kính chào quý vị và các bạn trẻ.

* Trích từ Diễn Đàn Công Luận, message # 244692, posted ngày Thu Apr 15, 2010 5:02 pm. Do ông Mathew Trần gửi.

http://groups.yahoo.com/group/DienDanCongLuan/message/244692

Wednesday, April 28, 2010

VNCH Anh Hùng Vô Danh


IMG_7931-1920

Anh Hùng Vô Danh


Đằng Phương Nguyễn Ngọc Huy


Họ là những anh hùng không tên tuổi
Sống âm thầm trong bóng tối mênh mông
Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh
Nhưng can đảm và tận tình giúp nước

Họ là kẻ tự nghìn muôn thủa trước
Đã phá rừng, xẻ núi, lấp đồng sâu
Và làm cho những đất cát hoang vu
Biến thành một sơn hà gấm vóc

Họ là kẻ không nề đường hiểm hóc
Không ngại xa hăng hái vượt trùng sơn
Để âm thầm chuẩn bị giữa cô đơn
Cuộc Nam Tiến mở giang sơn rộng lớn rộng

Họ là kẻ khi quê hương chuyển động
Dưới gót giầy của những kẻ xâm lăng
Đã xông vào khói lửa, quyết liều thân
Để bảo vệ Tự Do cho Tổ Quốc

Trong chiến đấu không nề muôn khó nhọc
Cười hiểm nguy bất chấp nỗi gian nan
Người thất cơ đành thịt nát xương tan
Nhưng kẻ sống lòng son không biến chuyển

Và đến lúc nước nhà vui thoát hiểm
Quyết khước từ lạc lộc với vinh hoa
Họ buông gươm quay lại chốn quê nhà
Để sống lại cuộc đời trong bóng tối

Họ là kẻ anh hùng không tên tuổi
Trong loạn ly như giữa lúc thanh bình
Bền một lòng dũng cảm, chí hi sinh
Dâng đất nước cả cuộc đời trong sạch

Tuy công nghiệp không ghi trong sổ sách
Tuy bảng vàng bia đá chẳng đề tên
Tuy mồ hoang phiêu dạt dưới trời quên
Không ai đến khấn nguyền dâng lễ vật

Nhưng máu họ đã len vào mạch đất
Thịt cùng xương trộn lẫn với non sông
Và anh hồn chung với tấm tình trung
Đã hòa hợp làm linh hồn giống Việt


DLHTN -CHỈ MỘT LỜI XIN LỖI THÔI - XONG SAO?


Bùi Tín - tên sát nhân giết nhiều nhà cách mang VN

CHỈ MỘT LỜI XIN LỖI THÔI - XONG SAO?

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Download this file

Cách đây 2 năm, vào dịp Quốc Hận 30-4, Bùi Tín (BT) viết: “Hôm nay tôi sẵn sàng nói to cho mọi người nghe rõ: đất nước Việt nam ta sau ngày 30-4-1975 không hề được giải phóng, cũng không hề được thống nhất.” Và chúng tôi, người viết bài này nhận định về BT trong bài Tiểu Luận “Vấn Đề Hòa Hợp và Hòa Giải” của chúng tôi như sau: Có thể BT đang cố gắng vượt qua chính mình, nhưng còn 3 triệu đảng viên CS khác thì sao? Tư duy của BT chưa đạt tới mức yêu cầu của sự hòa giải giữa hai bên Quốc/Cộng. Vả lại BT chỉ là một cá nhân, một cá nhân đã bị loại ra khỏi guồng máy cầm quyền. 33 năm sau khi cuộc chiến kết thúc, người ta mới thấy rõ kẻ thắng đã đoạt được tất cả trừ ra cái Chính-Nghĩa của việc họ xua quân chiếm miền Nam. Còn người thua phải mất tất cả chỉ còn lại cái Lý-Tưởng trong công cuộc chống lại bọn chiếm đóng, và cái Danh-Dự của những con người muốn làm người. Càng ngày người VN Quốc Gia càng ngẩng cao đầu và hãnh diện về điều đó.

Năm nay cũng vào dịp này (30-4), BT lại đưa ra bài viết riêng cho đài VOA có tựa đề: Lời xin lỗi chân thành, món nợ 35 năm đến hồi phải trả! Cuối bài anh ta kết luận: Mở đầu mọi sự là yêu cầu lãnh đạo hãy cố gắng, thay mặt cho các lớp lãnh đạo cũ tỏ một lời xin lỗi chân thành đến nhân dân cả nước, đặc biệt là đồng bào miền Nam, các thành viên của chính quyền, đảng phái và quân đội Việt Nam Cộng Hòa về sự đối xử quá đáng 35 năm trước. (nguyên văn bài viết của ông BT trong attached file đính kèm).

Từ chỗ phủ nhận biến cố gọi là “giải phóng miền Nam” của VGCS hai năm trước đây, bây giờ kêu gọi VGCS phải xin lỗi Quân, Dân, Cán, Chính VNCH không thôi, chúng ta có thể coi BT là đã có tiến bộ về mặt nhận thức không, và BT có thực sự là một người CS phản tỉnh không?

Lấy trường hợp Dương Thu Hương (DTH) để làm đối chứng. Sau ngày 30-4-75, DTH đã vào Saigon . Ngay khi nhìn thấy cuộc sống của người dân miền Nam , DTH đã bừng tỉnh ngay. Y thị ngồi gục xuống lề đường và khóc tức tuởi vì thấy mình bị bị đánh lừa. Từ đó về sau DTH quay ra chửi đảng, chửi chế độ tàn tệ còn hơn chửi chó. Như thế có thể coi DTH là đã thực sự phản tỉnh chứ gì, có phải không? Nhưng không đâu, Y thị vẫn còn ôm khư khư cái hình ảnh tên “cha già” bất nhân của mình trong con tim, không gột rửa được. Sau khi khóc tức tưởi rồi, DTH vẫn còn viết trong Đỉnh Cao Chói Lọi: “… muốn hay không, thì Hồ Chí Minh cũng là người lãnh đạo thành công Cách Mạng Tháng 8, và đã xóa bỏ chuỗi ngày dài nô lệ”. Và: “Dù sao ông Hồ trong lịch sử vẫn còn để lại một hình ảnh tốt đẹp trong dân chúng.” Như vậy thì ai bảo DTH là người CS phản tỉnh?

DTH không được hưởng ơn mưa móc của chế độ như Bùi Tín, không có chức cao quyền trọng như BT, cũng không được rèn đúc lâu năm và kỹ lưỡng trong cái lò CS như BT, thế mà DTH vẫn không thế nào lột xác nổi. Thế thì còn nói làm gì đến BT nữa. Nếu chúng ta để ý nhìn vào thái độ hành xử xưa nay của BT, đọc sách và các bài của BT viết kể từ khi anh ta sang Pháp hồi tháng 9-1990 để tham dự hội thảo hàng năm của báo Nhân Đạo (l’Humanité) đến nay, thì mới thấy chuyển biến tư duy của Bùi Tín chỉ là một thứ tư duy bịp bợm để đánh lừa thiên hạ. Thật vậy, trưa ngày 30-4-75, BT vào dinh Độc Lập, anh ta kênh kiệu lắm, chứ đâu có nhìn ra được sự thật như DTH trên đường phố Saigon . 15 năm sau, khi sang Pháp, rồi từ đó xin tỵ nạn, BT cũng vẫn còn mang nặng tính kênh kiệu, tự cao tự đại của một kẻ chiến thắng, chứ nào đâu có khiêm tốn nhìn sự thật chung quanh mình. Ra đến bên ngoài, BT vẫn còn lên mặt tự hào về cái hào quang của kẻ chiến thắng của anh ta để nhục mạ quân, dân VNCH. BT đã nhục mạ người miền Nam và chế độ VNCH thế nào, xin mời độc giả đọc một vài trích đoạn sau đây trong các sách BT đã viết:

Mây Mù Thế Kỷ, trang 32:

Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa có những khó khăn ở ngay sau sự ra đời và phát triển của nó. Nó được chính quyền thực dân Pháp lập nên. Được người Pháp tổ chức và huấn luyện. Các sĩ quan cao cấp nhất hầu hết học ở trường quân sự của thực dân Pháp. Các tướng Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ, Nguyễn Văn Hinh, Trần Văn Đôn, Dương Văn Minh, Phạm Văn Phú, Đỗ Cao Trí, Ngô Quang Trưởng, Đỗ Mậu đều thế cả. Trước nhân dân cả nước Việt Nam, trước dư luận quốc tế quả thật là có nhiều khó khăn khi muốn dành cho quân đội ấy những chữ yêu nước, chính nghĩa. Khác hẳn với quân đội nhân dân Việt Nam .

Mây Mù Thế Kỷ, trang 54:

ở trong nước, đồng bào ta kể cả những người từng sống trong chế độ Sài gòn cũ cũng không nuối tiếc và hy vọng gì về những người quốc gia ở nước ngoài vì họ không tác động có hiệu quả đối với đất nước. Trong khi phần đông thì họ chỉ cổ vũ hận thù, và một thời gian còn có không ít những người chủ trương dùng bạo lực.

Tiếp theo, trang 55:

Về lá cờ vàng ba sọc đỏ, nó được dựng lên dưới thời thực dân Pháp, dưới lá cờ ấy biết bao nhiêu người chết oan uổng. Mẹ tôi đã bị quân đội lính Pháp bắn chết. Hàng chục vạn người bị chết trong những cuộc càn quét của quân Pháp và lực lượng do Pháp xây dựng (ý nói là tiền thân quân đội Việt Nam Cộng Hòa là do Pháp xây dựng). Rồi sau này là những đợt tố cộng, diệt cộng thực chất là giết những người yêu nước ở miền Nam .

Và trang 56:

Cho đến nay, ngay một số người Việt quốc gia (ý muốn nói người miền Nam) đã nghĩ đến một lá cờ khác. Họ không công nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ là quốc kỳ nữa. Với lý do nó tiêu biểu cho một thời kỳ, một chế độ tham những do thực dân ngoại quốc dựng lên. Một số người quốc gia còn nói với tôi là không thể chấp nhận cờ vàng ba sọc đỏ vì nó đại diện cho sự thối nát, cho sự thất trận, bất lực trong cuộc chiến đấu giữ miền Nam khỏi lọt vào tay Cộng sản đến nỗi họ phải bỏ nước ra đi …….. Tôi thấy lá cờ đỏ sao vàng đã có một thời kỳ oanh liệt, đó là thời kỳ khởi nghĩa cách mạng tháng 8 năm 1945, thời kỳ kháng chiến chống Pháp cả trước đó còn tiêu biểu cho cuộc khởi nghĩa Nam Bộ năm 1940, nó có cả một quá trình lịch sử hào hùng, và đi cùng với nó là bài quốc ca có tựa đề là Tiếng Quân Ca. Nhiều người cho rằng cần phải giữ cờ đỏ sao vàng vì nó tiêu biểu cho một thời kỳ lịch sử được quốc hội của nướcViệt Nam chấp nhận, được công nhận ở Liên Hiệp Quốc. Là lá cờ chính thức làm lễ chào cờ khi đón các vị nguyên thủ quốc gia, còn thay mặt đất nước Việt Nam trên trường quốc tế.

BT trả lời thư đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt ngày 14-2-2003:

Lằn ranh quốc cộng trong nước không ai đặt ra nữa cả, lạc lõng quá! Cần nhận rõ: 78 triêu/80 triêu dân ta là trong nước. Đó mớí là khối toàn dân cần tiếp cận. Trong nuớc người dân cho Quốc Gia VNCH là không còn, vì bất lực, thối nát, thất trận và bỏ đi ..., không còn một sức hấp dẫn nào. Mỹ đã cho vũ khí gâp 9 lần Nga xô giúp miền Bắc, cho cả nửa triệu quân, cả B52, bom 7 tấn mà vẫn thua ... Nếu VNCH đứng vững thì nay sẽ khác! Cần sám hối sâu sắc. Nay trận tuyến khác rồi. Chỉ có độc đoán và dân chủ; trong nước là trực. tiếp quyết định; dân chủ ngoài nưóc là hỗ trợ cực kỳ cần thiết. Trong nước, Không có ai quan tâm đến điều các ông viết.

Từ chỗ cao ngạo lớn lối nhục mạ đến chỗ hạ giọng van xin chế độ của anh ta phải xin lỗi nhân dân, chính quyền và quân lực VNCH đã cho thấy, BT chỉ là một con tắc kè đổi mầu để mà sống. Nếu phong trào CS trên thế giới không sụp đổ, và nếu chế độ VGCS không đi đến phá sản thê thảm như ngày nay, thì BT đâu có đến nỗi phải xuống nước như thế. Nhận định của chúng tôi có thể test dễ dàng để chứng minh BT có phải thực sự phản tỉnh hay không. BT kêu gọi VGCS trong nước xin lỗi nhân dân cả nước, nhất là người miền Nam chứ gì. OK, vậy chúng tôi yêu cầu BT hãy tự làm gương trước đi bằng hai hành động sau đây:

1. Cụ Võ Tư Đản ở San Jose tố cáo BT đã giết chết thân phụ của cụ. BT có dám nhận tội không? Nếu không, BT nên đến nhà cụ Đản đối chất để sự thật được sáng tỏ. Nếu sự thật trở thành bất lợi cho BT, thì anh ta cần phải đốt nhang qùi tạ tội trước di ảnh cụ thân sinh của cụ Võ Tư Đản, sau đó thành khẩn xin lỗi gia đình cụ Đản.

2. Bao nhiêu sách, báo, bài vở trước đây BT viết để hạ nhục, chửi bới chính quyền và QLVNCH, BT cần phải tuyên bố rằng đấy là những tác phẩm viết tầm bậy, và phải thu hồi tất cả và hủy sạch.

Đấy là cách cụ thể và thiết thực nhất, BT cần làm để chứng tỏ anh ta đã thực sự phản tỉnh, không còn là CS nữa. BT yêu cầu VGCS trong nước xin lỗi, trong khi bản thân BT có lỗi mà không xin lỗi thì cũng như không; kỷ sở bất dục vật thi ư nhân. Do đó, chúng ta dứt khoát không thể tin đuợc vào những lời nói bịp bợm của BT được.

Để tiến tới hòa hợp hòa giải thực sự giữa nhân dân VN với đảng CSVN, lời xin lỗi mới chỉ là bước đầu, các bước kế tiếp nữa phải là:

1. Đảng CSVN phải xác định rõ thế đứng của họ trong cộng đồng dân tộc, vì chính tài liệu đảng đã tự xác nhận CSVN không có tổ quốc, nó là một tổ đảng địa phương của đảng CS quốc tế. Đây là vấn đề nguyên tắc.

2. Đảng CSVN phải trả các quyền tự do căn bản lại cho nhân dân VN, và danh dự cho những người bị lăng nhục. Đây là vấn đề quyền lợi và danh dự.

3. Đảng CSVN phải đạp đổ thần tượng Hồ Chí Minh và vứt bỏ đi những thứ hào quang giả tưởng chống Pháp, chống Mỹ, đem lại độc lập thống nhất cho Dân Tộc, giải phóng miền Nam. Những cuộc chiến này không có lý do chính đáng, tốn kém xương máu của nhân dân, và càng không có chính nghĩa.

4. Và cuối cùng là giải tán đảng CSVN, giải tán các tổ chúc ngoại vi của đảng, trả lại cho các khổ chủ tài sản và của cải chúng đã ăn cuớp để làm giầu.

Thực hiện được những điều kiện trên, toàn thể dân tộc VN mới có hòa hợp hòa giải thực sự để giải quyết tất cả các vấn đề của quốc gia và đưa đất nước tiến lên. Bằng không mọi lời hô hào suông chỉ là bịp bợm.

Tưởng niệm ngày 30-4-1975

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Monday, April 26, 2010

Trần Thanh-Con tắc kè "hồ hởi" Đinh Thạch Bích

















Download this file

Lời Giới Thiệu:

Chú Sáu Cầu Ông Lãnh là dân Sài Gòn chính cống, đang sống tại Sài Gòn. Trước năm 1975, chú là quân nhân VNCH, đi đánh giặc, bị thương, được giải ngũ. Sau đó, chú sống bằng nghề đánh cá trên sông Sài Gòn. Năm nay, chú Sáu đã 65 tuổi nhưng vẫn phải sống bằng nghề đánh cá, tay làm hàm nhai, không bao giờ được biết đến hai chữ "hưu trí". Rủi thay cho chú, trong năm 2009, khi lặn hụp dưới sông Sài Gòn để đánh cá thì chú đã bị nhiễm độc, mình mẩy của chú bị nổi đầy mụn bọc, ung bướu, trông hết sức ghê tởm, tựa như con ác quỷ! Tuy bị nhiễm độc sắp chết nhưng chú vẫn tin tưởng vào ngày toàn dân nổi dậy, lật đổ chế độ cộng sản.

Cũng tựa như ông Tư Xích Lô, chú Sáu, trên răng dưới dái, trâu già không sợ dao phay, sẵn sàng nói hết những tâm tư, nguyện vọng của một kẻ nô lệ sắp từ giã cõi đời vì bị nhiễm độc do bọn việt gian cộng sản gây ra. Chú thường trò chuyện với giới trẻ trong và ngoài nước về hiện tình đất nước, cũng như sẵn sàng dấn thân cùng toàn dân nổi dậy để lật đổ chế độ cộng sản. Chú thường tâm niệm: - chú không còn gì để mất, không còn gì để sợ nữa. Ngày nào còn sống thì ngày đó chú còn nuôi căm thù để quyết tâm hành động CÁCH MẠNG, tiêu diệt bọn việt gian cộng sản, đem lại tự do, no ấm cho 85 triệu nô lệ đang rên siết dưới ách cai trị tàn bạo của bọn giặc.

Sau đây là những mẩu đối thoại giữa chú Sáu và các bạn trẻ trong và ngoài nước:

Chú Sáu cầu Ông Lãnh

HỎI: - Thưa chú Sáu, vừa rồi ông Đinh Thạch Bích đã liên tiếp xuất hiện nhiều lần trên diễn đàn paltalk và ViệtNam Exodus, thuyết giảng rằng bọn việt gian cộng sản sắp sửa bị tiêu vong tới nơi rồi, vì bọn chúng chia ra nhiều phe phái đối chọi nhau, cứ thằng này lấy tay chọc vào mắt thằng kia, (nguyên văn) và rằng bọn chúng đang trên quá trình TỰ HỦY HOẠI, chế độ cộng sản CHẮC CHẮN SẼ TIÊU VONG!!! Thú thật với chú, mỗi khi nghe ông Bích "giảng sấm" như vậy, chúng tôi thấy .... sướng lỗ tai quá! Té ra mình không cần phải nhọc công đấu tranh gì mà rốt cuộc tự nhiên cũng chiến thắng! Lá quốc kỳ vàng ba sọc của chúng ta sẽ có dịp tung bay trở lại trên bầu trời tổ quốc thân yêu! Bởi vậy, nên trong thời gian qua, chúng tôi đã rủ nhau đi du lịch Việt Nam, hưởng thụ cho sướng cái đời, chờ ngày ca khúc khải hoàn, bất chiến tự nhiên thành!

Xin chú Sáu cho ý kiến của chú về vấn đề này?

Ls. Đinh Thạch Bích

ĐÁP: - Theo quy luật tự nhiên, bất cứ vật gì trên đời này có sinh thì phải có diệt, bất cứ chế độ chính trị nào, dù độc tài hung ác tới đâu thì tất cũng phải có ngày bị tiêu vong vì nhiều lý do. Ví dụ như bạo chúa Tần Thủy Hoàng, Hít Le, Stalin, Sadam Hussein ..v..v.. Tuy nhiên, VẤN ĐỀ LÀ THỜI GIAN. Phải mất bao lâu nữa, chế độ của bọn việt gian cộng sản mới tự hủy hoại? Thằng Bích nói là "sắp sửa", ngộ nhỡ chừng MỘT TRĂM NĂM nữa thì sao? Nên nhớ, nó đã từng nói "sắp sửa" mấy chục năm nay rồi! Không lẽ chúng ta cứ lột da sống đời, ngồi đó mà chờ? Chính "thánh nữ" Lê Thị Công Nhân đã phán rằng quốc hội Hoa Kỳ và quốc hội của bọn giặc phải "làm việc" với nhau một trăm năm nữa, quý vị không nhớ sao?

Bọn giặc đã tiên liệu rằng chế độ của bọn chúng sẽ còn tồn tại trên một trăm năm nữa! Không phải tự nhiên mà "thánh nữ" tuyên bố như vậy đâu. Bọn chúng đã hội ý với nhau hết rồi!

Ví dụ như quý vị có một nông trại chuyên nuôi gà. Một hôm quý vị phát hiện ra có một con rắn hổ mang đột nhập vào nông trại để bắt gà. Quý vị sẽ làm gì trong trường hợp này? Cứ ngồi chờ cho đến khi con rắn nó "tự hủy hoại" hay quý vị phải cấp tốc đi săn lùng con rắn để giết nó, nếu không thì nó sẽ ăn thịt hết bầy gà?

Tôi xin nêu thêm một ví dụ khác về sự "tự hủy hoại". Khi quý vị trồng chuối thì quý vị sẽ thấy điều này rất rõ. Một cây chuối sau khi đã ra nhiều buồng chuối, sẽ trở nên già nua và tự hủy. Nhưng trước khi tự hủy thì nó đã kịp thời đẻ ra hàng chục cây chuối con xung quanh nó. Và cứ thế, cái chu kỳ sinh sản này sẽ tiếp nối. Con rắn hổ mang cũng vậy. Sau nhiều lần lột da thì nó sẽ già nua rồi chết nhưng trước khi chết nó đã kịp thời sinh ra hàng chục con rắn khác để "nối nghiệp"!

Đảng cướp việt gian cộng sản sẽ không bao giờ tự hủy. Những thằng cướp già chết đi thì thế hệ con cháu của bọn chúng sẽ nối nghiệp. Điều chắc chắn là, những thằng thuộc thế hệ sau sẽ gian ác, điếm xảo hơn những thằng trước vì bọn chúng đã rút được nhiều kinh nghiệm cai trị nô lệ.

Đảng cướp việt gian cộng sản vẫn tiếp tục hút máu của 85 triệu dân nô lệ, tiền đô la vẫn chui vào túi của chúng đều đều thì lấy gì bọn chúng sẽ "tự hủy"??? Chỉ có những kẻ rất ngu mới tin vào những lời của con tắc kè Đinh Thạch Bích!

Và xin nhắc với quý vị một điều này: - cho dù bọn giặc có chia ra nhiều phe phái tranh giành quyền lực nhưng chúng ta phải nhớ rằng BỌN CHÚNG RẤT THỐNG NHẤT VỚI NHAU trong việc đàn áp nô lệ để bảo vệ ngai vàng của bọn chúng!

Do đó, khi có một con mãng xà vương xuất hiện ở cây đa đầu làng thì dân làng phải cùng rủ nhau tới chặt bỏ cây đa và giết con mãng xà. Nếu họ hèn nhát, cứ đem nhang đèn tới gốc cây đa cúng vái và tình nguyện đem trẻ con đến để "tế thần", làm mồi cho nó ăn thịt thì nó cứ sống đời đời trong hốc cây đa, rồi đến một giai đoạn nào đó, nó sẽ hiển linh biến thành "thần", giống như "thánh nữ" Lê Thị Công Nhân vậy!!! (con hoang của thằng đại việt gian Lê Ðức Anh)

Đinh Thạch Bích là tên điếm chính trị mà trước đây chúng tôi đã lên tiếng tố cáo tội ác của hắn và đặt cho hắn biệt hiệu là "con tắc kè". Khi bị tố cáo, hắn đã tạm thời im tiếng một thời gian, nhưng bây giờ hắn lại tiếp tục hoạt động mạnh mẽ hơn trước!

HỎI: - Thưa ông Tư, vì sao ông đặt cho ông Bích biệt hiệu là "con tắc kè"? Và vì sao ông cho rằng ông Bích là thành phần "điếm chính trị"?

ĐÁP: - Đúng ra, phải gọi hắn là "con kỳ đà" vì chỉ có con kỳ đà mới có thể thay đổi màu da tùy theo môi trường sống, để giúp nó dễ săn mồi hoặc tránh bị những con vật khác làm hại nó. Con tắc kè không thể thay đổi màu da nhưng nó hay kêu "tắc kè, tắc kè, tắc kè", đó là lý do vì sao cuộc đời của nó thường bị kết thúc trong hũ rượu thuốc! Con nào kêu càng nhiều thì càng sớm được các dân nhậu săn lùng, mổ bụng, moi ruột rồi đem ngâm rượu!

Đinh Thạch Bích là con tắc kè chính trị vì y thường hay "tắc kè" những điểm chính sau đây:

1. Ca ngợi những tên việt gian Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Quốc Quân, ca ngợi Cao Trào Nhân Bản ... bịp, cùng cái gọi là Lộ Trình Chín Điểm bịp!

2. Ca ngợi bọn dân chủ cuội ở trong nước.

3. Làm ra vẻ "chửi" việt gian cộng sản nhưng thật ra là khéo léo nâng bi bọn giặc.

Nguy hiểm nhất là những thủ đoạn sau đây:

1. Tắc kè, tắc kè, tắc kè .... NGƯỜI MỸ ĐÃ QUYẾT ĐỊNH GIÚP CHO việt gian cộng sản ĐƯỢC XUỐNG CỌP AN TOÀN! (Đừng chống cộng nữa, vô ích!)

2. Tắc kè, tắc kè, tắc kè ... người Mỹ đã quyết định giúp cho việt gian cộng sản được HẠ CÁNH AN TOÀN! (Đừng chống cộng nữa, vô ích!)

3. Tắc kè, tắc kè, tắc kè, chế độ việt gian cộng sản sắp sửa tự hủy diệt rồi! (Đừng chống cộng nữa, phí công!)

4. Tắc kè, tắc kè, tắc kè .... hiện nay đang có PHE THÂN MỸ trong nội bộ đảng việt gian cộng sản và phe này ĐANG THẮNG THẾ!

5. Tắc kè, tắc kè, tắc kè .... các đảng viên gốc miền Nam trong trung ương đảng và bộ chính trị việt gian cộng sản, thuộc về phe "THÂN MỸ". Những người này đều rộng lượng, cởi mở, LIÊM KHIẾT và .... thương dân miền Nam(!!!) Ví dụ như Võ Văn Kiệt, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng ..v..v...

6. Tắc kè, tắc kè, tắc kè .... Nguyễn Tấn Dũng là CON GÀ CƯNG của Mỹ, đừng có đụng đến ông ta!!!

HỎI: - Thưa chú Sáu, chúng tôi nghe đồn rằng Đinh Thạch Bích là ... cố vấn chính trị của nhiều đời tổng thống Mỹ, bởi vì ông ta thường nói chuyện về "chiến lược toàn cầu" hay hơn cả ... tổng thống Mỹ! Tuy nhiên, chúng tôi có nghe những lời phản bác rằng ông Bích chẳng qua cũng giống như ngài "đại giáo sư" Đặng Văn Nhâm mà thôi, nghĩa là, nhờ làm con bọ chét sống trong .... háng đàn bà mà thằng Nhâm đã viết nên "tác phẩm" vĩ đại "Bí Mật Hậu Môn"; còn ông Bích thì có học thuyết "xuống cọp an toàn"!

Xin chú Sáu cho ý kiến về vấn đề này?

ĐÁP: - Con tắc kè Đinh Thạch Bích cùng với mấy thằng "thầy dùi" của đài truyền hình Sinh Bắc Tử Nam như Tường Thắng và Đỗ Phủ thường xuyên bàn về chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ. Lũ chúng nó có thể tha hồ tán hươu tán vượn theo nhận định chủ quan, chúng ta chẳng cần thắc mắc. Nhưng điều đáng nói là, sau khi trình bày về "chiến lược toàn cầu" thì con tắc kè Đinh Thạch Bích thường đưa ra kết luận rằng TÌNH HÌNH THẾ GIỚI CHƯA THUẬN LỢI ĐỂ TOÀN DÂN TRONG NƯỚC NỔI DẬY LẬT ĐỔ CHẾ ÐỘ CỘNG SẢN!

Đã 35 năm liên tiếp, tình hình thế giới lúc nào cũng chưa thuận lợi, vậy thì đến lúc nào mới thuận lợi? Đây là trò điếm lưu manh của con tắc kè, muốn dùng thủ đoạn câu giờ, kéo dài thời gian cai trị cho bọn giặc!

Đặc biệt, hai thằng thầy dùi Tường Thắng và Đỗ Phủ, trong những chương trình "hội luận" trên đài truyền hình Sinh Bắc Tử Nam đã bàn "loạn", nêu ra những kiến thức bá láp về "công pháp quốc tế" như sau:

- Bọn việt gian cộng sản đang thiếu nợ thế giới hàng trăm tỷ đô la. Món nợ này như cái gông VĨNH VIỄN tròng vào cổ toàn dân tộc Việt Nam. Giả sử, chế độ của bọn việt gian cộng sản bị lật đổ thì chế độ mới thay thế nó vẫn phải chịu trách nhiệm về món nợ này, nghĩa là toàn dân Việt Nam vẫn phải è cổ ra để trả nợ! Kẻ ăn ốc, người đi đổ vỏ!

Như vậy, theo ý bọn thầy dùi, cách tốt nhất là ÐỪNG CÓ LẬT ÐỔ chế độ cộng sản, bởi nếu chúng ta lật đổ tức là chúng ta tự nhận lấy cái món nợ hàng trăm tỷ đô la, nguy hiểm vô cùng! Cứ để cho chế độ cộng sản nó còn tồn tại, bị nợ nần chồng chất thì sẽ có lúc bọn chúng bị kiệt sức vì nợ nần rồi sẽ đi đến chỗ tan rã, tự hủy diệt!!!

Ý tưởng này cũng gần giống như ý của anh HAI LÚA Nguyễn Văn Lý "thay đổi mà bất ổn định thì thà cứ để cho đảng cộng sản lãnh đạo"!

Tiện đây, chúng tôi xin thông báo đến quý vị một tin tức vừa mới nhận được: - Nguyễn Tường Thắng, bình luận gia của đài truyền hình Sinh Bắc Tử Nam chính là đảng viên của đảng cướp Việt Tân! Hắn cũng chính là chủ bút của tờ điện báo VietNam Exodus, ổ rắn độc của việt gian cộng sản!

Bây giờ nói đến chiến lược toàn cầu của Mỹ. Người Mỹ thường công bố cho cả thế giới biết về chiến lược toàn cầu của họ. Nào là ưu tiên số một là chống khủng bố, ưu tiên hai là bảo vệ môi sinh, ưu tiên ba là bảo vệ nhân quyền ..v..v... Nói thật với quý vị, khi chúng ta bình luận về chiến lược toàn cầu của Mỹ, cũng không khác gì phỏng đoán xem đội banh nước nào sẽ đoạt chiếc cúp vô địch trong giải World Cup! Người Mỹ họ nói như vậy nhưng chưa chắc đã là như vậy, vả chăng, không phải những gì họ muốn là có thể đạt được một cách dễ dàng. Thời vàng son của họ đã qua rồi, vị trí số 1 của họ đang bị lung lay. Tuy nhiên, con tắc kè họ Ðinh vẫn thường dựa vào "chiến lược toàn cầu" và cái đầu óc bệnh hoạn, đầy sự tưởng tượng với âm ma chướng khí của hắn để giải thích tình hình Việt Nam theo chiều hướng có lợi cho bọn giặc! Nào là:

- Một trật tự thế giới mới đang được thành hình. Các cường quốc đang vẽ lại bản đồ thế giới.

- Thế trận "con bọ cạp" của Mỹ đã giăng ra để tiêu diệt Trung Cộng. Việt Nam sẽ là cái đuôi của con bọ cạp, với ngòi nọc độc sẵn sàng tấn công; Miến Ðiện và bắc Triều Tiên sẽ là hai cái càng kẹp bên hông Trung Cộng. Cả ba nước này đang dần dần tiến sâu vào quỹ đạo của Mỹ, làm đệ tử của Mỹ,Trung Cộng đang bị cô lập, sắp chết tới nơi rồi!!!

- Tổng bí thư đảng cộng sản Bắc Hàn đang chuẩn bị sang thăm viếng Việt Nam để học hỏi về kinh nghiệm đi sâu vào quỹ đạo của Mỹ như thế nào!

- Thế "đa cực" của Mỹ ở Thái Bình Dương là dùng việt gian cộng sản làm tiền đồn để ngăn chận sự bành trướng của Trung Cộng xuống Ðông Nam Á. Ðó là lý do vì sao Mỹ hết sức o bế việt gian cộng sản vì chỉ có việt gian cộng sản mới có đủ "thiên tài quân sự" để đương đầu với Trung Cộng bằng quân sự!

- Chủ nghĩa cộng sản ở Liên Xô đang đội mồ sống dậy!

- Phe thân Mỹ trong nội bộ đảng việt gian cộng sản đang thắng thế, người Mỹ sắp trở lại Việt Nam rồi và chưa biết chừng Việt Nam sẽ trở thành tiểu bang thứ 51 của Hoa Kỳ!

HỎI: - Thưa chú Sáu, như vậy tức là tất cả những điều mà băng đảng Ðinh Thạch Bích, Nguyễn Tường Thắng và Ðỗ Phủ nêu ra đều là bịp bợm?

ÐÁP: - Ðúng vậy. Bọn chúng thường viện dẫn học thuyết này, lý thuyết nọ, nói tiếng Việt thường chêm tiếng Mỹ vào cho ra vẻ .... trí thức, và đặc biệt thường đem tên tuổi của thằng tiến sĩ chính trị học dỏm Nguyễn Mạnh Hùng ra để làm vật bảo kê cho trò bịp của chúng. Ðinh Thạch Bích thường nhắc đi nhắc lại Nguyễn Mạnh Hùng là bạn thân của y và rằng thằng này đã từng làm cố vấn chính trị cho tổng thống Bill Clinton, xúi dục Hoa Kỳ tháo bỏ lệnh cấm vận để làm cho chế độ cộng sản tự động sụp đổ vì phong trào đấu tranh dân chủ trong nước sẽ dâng lên cao!!!

HỎI: - Thưa chú Sáu, tất cả những trò bịp của băng đảng "con tắc kè" tất phải nhằm vào một mục đích nào đó. Theo cái nhìn của chú thì như thế nào?

ÐÁP: - Mục đích chính của bọn điếm chính trị này là nhằm:

A/ CÂU GIỜ, giúp cho bọn giặc kéo dài sự thống trị.

B/ Ðánh lạc hướng sự đấu tranh của chúng ta, xúi dục chúng ta bắn súng lên trời, đánh vào những mục tiêu giả. Ví dụ như đòi hủy bỏ điều 4 hiến pháp, đòi lại quần đảo Hoàng-Trường Sa, làm đơn kiện việt gian cộng sản ra trước Liên Hiệp Quốc để đòi lại nước Việt Nam Cộng Hòa!

C/ Tập cho đồng bào trong và ngoài nước thói quen THỦ DÂM CHÍNH TRỊ mà bọn giặc thường gọi là "tự sướng"! Ðây là trò lường gạt mà tên Võ Văn Sáu, biệt hiệu là "Sáu Hồ Hởi", "Sáu Bò Vàng" đã áp dụng trong trại cải tạo Suối Máu năm 1978! Thời bấy giờ, nhiều cải tạo viên "sướng" quá đến quên đói! Nhiều người lo tự học Anh văn để chờ máy bay C130 của Mỹ đáp xuống phi trường Biên Hòa rước họ đi. Một số người khác thì "tự sướng" vì những ly nước đường có pha thuốc độc của thằng Sáu Hồ Hởi: - họ luôn mơ màng đến cái "Làng Việt Nam" do người Mỹ xây sẵn cho họ ở bên Mỹ, mỗi người được cấp cho một căn hộ trị giá nửa triệu đô, có cả xe hơi nữa chứ! Chưa hết, mỗi người sẽ được thăng hai cấp để bù vào thời gian bị việt cộng bắt đi "cải tạo", và sẽ được Mỹ cho lãnh lương "ráp pen", tính từ năm 1975! Ðúng là giàu to rồi, hóa ra thua trận lại là niềm đại phúc!

Nhưng hỡi ôi, "tự sướng" để rồi nhiều người đã phải chết bỏ xác ở trong tù, chưa bao giờ được thấy thiên đàng Mỹ quốc!

Khi bọn giặc phóng thích hàng trăm ngàn quân cán chính thì đáng lẽ lực lượng này sẽ là thành phần nòng cốt để lãnh đạo toàn dân nổi dậy lật đổ chế độ cộng sản. Nhưng họ đã bị thói quen THỦ DÂM CHÍNH TRỊ làm hư hỏng. Nhiều người lết được tấm thân già nua, bệnh hoạn sang Mỹ rồi chết già bên đó. Lớp hậu duệ của họ đã bị bọn giặc xỏ mũi, biến thành giai cấp nô lệ mới ngay trên đất Mỹ!!!

(Ở đây tôi xin phép nói thêm điều này, rất quan trọng: - Khi những người tù cải tạo được phóng thích, lòng dân vẫn còn rất thương mến họ, kể cả những đồng bào miền bắc đã thay đổi thái độ và họ đã dành nhiều cảm tình cho những người tù cải tạo Việt Nam Cộng Hòa. Chính mắt tôi đã chứng kiến một trường hợp hết sức cảm động, xảy ra tại thành phố Phan Thiết, khoảng năm 1985. Lúc bấy giờ, khoảng 10 giờ sáng, tôi đang làm nghề "dân biểu" (đạp xích lô) thì bỗng nghe có tin đồn:"Bà con ơi, xe lửa chở mấy ông tù cải tạo ở ngoài bắc về, đang đậu trong nhà ga"! Tức thì đồng bào trong thành phố ùn ùn đổ xô về nhà ga, đông khoảng vài ngàn người. Họ tìm cách chui rào vào nhà ga và ném bánh, ném quà cáp, thuốc lá, trái cây, kể cả tiền vào những ô cửa sổ bên hông toa xe lửa. Nói chung, đồng bào sẵn sàng cho tất cả những gì họ đang có. Có những em bé bán thuốc lá vừa khóc vừa đem cho hết toàn bộ số thuốc lá mà em đang bán trên cái khay đeo trước ngực! Có lẽ các em nhớ đến chính cha ruột hoặc những người thân của em đang bị giam cầm trong những trại tù!

Tôi đã cảm động đến rơi nước mắt khi chứng kiến cảnh tượng lịch sử, hết sức cảm động nói trên. Và tôi tin rằng, đoàn xe lửa chở những người tù cải tạo đều được người dân thương mến, đón chào suốt từ Bắc vào Nam. Họ tuy bị mặc áo tù nhưng họ đã trở về như đoàn quân chiến thắng!

Khi những người tù cải tạo về thành phố, nếu họ cần đi xe ôm hoặc xích lô thì thường được đi miễn phí. Những người dân lao động dù nghèo nhưng tấm lòng của họ vô cùng quảng đại, đáng kính trọng! Chính những thành phần này mới là những thành phần làm nên lịch sử, LẬT ÐỔ CHẾ ÐỘ CỘNG SẢN, chớ không phải là những thằng trí thức chó đẻ ở hải ngoại, lúc nào cũng lăm le đi làm chó săn cho bọn giặc!

Năm 1985 là 10 năm sau ngày "giải phóng", lòng dân vẫn còn rất thương mến chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Họ kính trọng những người tù cải tạo chính là hình thức họ phản kháng chế độ tàn bạo của bọn việt gian cộng sản, và họ muốn được sống trở lại trong chế độ cũ. Ðây là điều mà bọn giặc hết sức lo sợ và đó là lý do vì sao bọn chúng luôn luôn tìm cách hủy diệt lực lượng quân cán chính VNCH, kể cả khi những người này đã được định cư tại hải ngoại!)

Thủ đoạn viên thuốc độc bọc đường của tên Võ Văn Sáu hiện nay đang được con tắc kè Ðinh Thạch Bích áp dụng triệt để. Hắn cứ rỉ rả tuyên truyền trên diễn đàn Paltalk, tập cho đồng bào thói quen thủ dâm chính trị: - không cần đấu tranh chống cộng mà chế độ cộng sản cũng TỰ HỦY HOẠI, tự sụp đổ thì sướng quá đi chớ!

D/ Cấy vào đầu đồng bào trong và ngoài nước THUYẾT ÐỊNH MỆNH. Số phận của 85 triệu dân Việt Nam là do nước Mỹ quyết định, bắt phanh trần phải phanh trần, cho may ô mới được phần may ô!

Người Mỹ là "thầy" của Việt Nam Cộng Hòa. Ông thầy đã quyết định tha thứ và bảo kê cho bọn giặc (XUỐNG CỌP AN TOÀN) thì chúng ta chống cộng làm gì nữa? Dám chống lại ông "thầy" ư? Liệu mà chết thảm như hai anh em Ngô Ðình Diệm! Hai tên việt gian Tường Thắng và Ðỗ Phủ đã đưa ra ý kiến này trong một buổi hội luận để hù dọa đồng bào!

Người Mỹ đã quyết định bắt chúng ta phải làm nô lệ thì chúng ta phải chấp nhận. Thuyết "Ðịnh Mệnh" đã an bài như vậy rồi! Ðừng chống đối nữa vô ích!

HỎI: - Thưa chú Sáu, vừa rồi chúng tôi thấy cái gọi là "chính phủ lưu vong" làm lễ ra mắt tại quận Cam. Xin chú cho nhận định về sự kiện này?

ÐÁP: - Ðây là trò bịp mà trước đây chúng tôi đã lên tiếng tố cáo. Tên việt gian Nguyễn Bá Cẩn đã thành lập "chính phủ lưu vong", dự định về tham gia đại hội việt kiều của bọn giặc. Nhưng thiên bất dung gian, hắn chưa kịp thực hiện trò phản bội bỉ ổi thì bị đứt mạch máu não, lăn quay ra chết! Hắn đã lên đài truyền hình Sinh Bắc Tử Nam để thông báo kế hoạch đòi lại hai đảo Hoàng Trường Sa giùm cho việt gian cộng sản và đòi kiện bọn giặc ra trước Liên Hiệp Quốc để thực hiện Hiệp định Paris! Bên cạnh tên Nguyễn Bá Cẩn, chúng ta thấy có những thằng già bỉ ổi như Lý Tòng Bá, Bùi Diễm, Vi Anh tích cực phụ họa. Ðặc biệt tên Vi Anh, bình loạn gia của tờ Việt Báo Kinh Tế, thường xuyên trịnh trọng viết "Ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng", qua những bài bình luận của hắn. (nên nhớ hắn viết hoa ngay cả chữ "ông"!)

Ngoài ra, nếu quý vị để ý thì thấy có những tin "đồn" và đã có kẻ đã post lên diễn đàn VietLand về những vị "minh chủ" lãnh đạo nước Việt Nam trong tương lai như sau:

- Tổng thống: Lê Thị Công Nhân (hoặc Dương Nguyệt Ánh)

- Thủ tướng: tắc kè Ðinh Thạch Bích

- Bộ trưởng giáo dục: đại giáo sư (!) Ðặng Văn Nhâm

- Bộ trưởng văn hóa thông tin: nhạc sĩ Trúc Hồ

- Bộ trưởng quốc phòng: Lý Tòng Bá (!)

- Bộ trưởng tư pháp: giáo sư Nguyễn Văn Canh (!)

Hoặc mô hình:

- Tổng thống và phó tổng thống: hai anh em Nguyễn Ðan Quế, Nguyễn Quốc Quân

- Thủ tướng: Bùi Tín hoặc Trần Khuê

- Bộ trưởng quốc phòng: giáo sư, đại tá Nguyễn Xuân Vinh(!)

- Bộ trưởng văn hóa thông tin: nhà báo Vi Anh (đệ tử ruột của Nguyễn Bá Cẩn)

- Bộ trưởng giáo dục: Ali Baba Nguyễn Chí Thiện(!)

- Bộ trưởng bộ đào mỏ: Nguyễn Thanh Giang

Nói tóm lại, toàn là những bộ mặt phản dân, hại nước, đáng phỉ nhổ, tên nào cũng lăm le, mơ ước được về nước để cỡi lên đầu toàn dân nô lệ, và kết hợp với ngoại bang để chia chác bàn tiệc xương máu của 85 triệu nô lệ!

HỎI: - Thưa chú Sáu, có phe thân Mỹ trong nội bộ đảng việt gian cộng sản hay không?

ÐÁP: - Tôi có thể khẳng định với quý vị rằng không bao giờ có phe thân Mỹ trong nội bộ đảng việt gian cộng sản. Chỉ cần chịu khó suy nghĩ một chút là quý vị có thể thấy ngay những vấn đề sau đây:

Một là, nếu theo Trung Cộng thì bọn giặc sẽ theo mô hình độc tài toàn trị và sẽ đè đầu cỡi cổ toàn dân từ thế hệ này sang đến thế hệ khác, cho đến khi nào trái đất tàn lụi!

Hai là, nếu theo Mỹ, theo mô hình "dân chủ", cứ hai năm hoặc bốn năm bầu lại một lần thì bọn giặc sẽ chết!

Ba là, bọn Trung Cộng đã khống chế TOÀN BỘ đảng việt gian cộng sản kể từ năm 1945. Thằng nào hó hé, hơi đi "chệch hướng" là bị giết liền, kể cả cấp ủy viên bộ chính trị. Người Mỹ chỉ đứng ngoài chỉ chầu rìa!

Do đó, chỉ có một phe duy nhất ÐÓ LÀ PHE VIỆT GIAN, chuyên đi làm tay sai cho Trung Cộng và các thế lực quốc tế.

Quý vị đừng có nghe lời ông HAI LÚA Nguyễn Văn Lý, cho rằng có phe thân Mỹ, đã quen uống rượu Whisky và Coca Cola! Ông ta chỉ là thành phần vai u thịt bắp, mồ hôi dầu, chó đánh cả con, một anh nông dân ngu dốt nhưng thích làm lãnh tụ! Cho đến giờ phút này, nhiều tin tức mới cho chúng ta thấy rằng Nguyễn Văn Lý chỉ là một tên bịp, dân chủ cuội. Ngay từ năm 2006, có thể y đã biết rất rõ Lê Thị Công Nhân là con hoang của tên đại việt gian Lê Ðức Anh. Ðó là lý do vì sao y đã loan tin Lê Ðức Anh trả thẻ đảng và thuê một chuyến máy bay dọn nhà vào Sài Gòn!

HỎI: - Thưa chú Sáu, nếu không có "phe thân Mỹ" thì tại sao hạm trưởng Lê Bá Hùng lại có thể đưa nguyên một chiếc chiến hạm trị giá 700 triệu đô la ghé thăm cảng Ðà Nẵng?

ÐÁP: - Ðây là trò bịp mà bọn Trung Cộng, tư bản Mỹ và việt gian cộng sản đã ăn rơ với nhau để lừa bịp toàn dân Việt. Bọn tư bản Mỹ sắp sửa đầu tư bốn tỷ rưỡi đô la để xây dựng đặc khu casino ở Vũng Tàu. Ðây sẽ là tai họa rất lớn cho toàn dân Việt, không thua gì kế hoạch xây dựng những nhà máy nguyên tử tại Ninh Thuận. Bọn chúng đã ăn rơ với nhau để chia chác bàn tiệc xương máu của 85 triệu dân Việt. Muốn thực hiện trò lừa bịp này thì bọn chúng phải tập cho chúng ta thói quen "thủ dâm chính trị", nghĩa là cứ "tự sướng", chờ ngày "phe thân Mỹ" chiến thắng, rước người Mỹ trở lại Việt Nam như hồi trước năm 1975! Ngoài ra, bọn chúng bày ra cái trò "phe thân Mỹ" là để giảm bớt sự chống đối của cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Ví dụ như "ông" Nguyễn Tấn Dũng là "bạn" của Mỹ, tức là thuộc "phe mình", vậy thì chống đối ông ta để làm gì!

Cho đến thời điểm này, hai tên điếm Tường Thắng và Ðỗ Phủ vẫn nêu ra vấn đề "Nguyễn Tấn Dũng là CON GÀ CỦA MỸ"!!!

PHẦN KẾT LUẬN:

Kính thưa quý vị, để kết thúc buổi mạn đàm hôm nay, tôi xin kể cho quý vị nghe về nội dung một quyển tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Duyên Anh trước năm 1975, mang tên là "Trần Thị Diễm Châu" (Châu Kool). Nhân vật chính trong truyện tên là Châu và vì thường hút thuốc lá hiệu "Kool" nên có biệt hiệu là "Châu Kool". Châu là nữ chúa một băng đảng xã hội đen. Cô nàng có đặc điểm là hết sức thù ghét đàn ông và không tin tưởng bất cứ gã đàn ông nào. Dưới trướng của nàng có nhiều tên đệ tử đực rựa và hễ tên nào làm cho nàng không vừa ý thì nàng sẵn sàng hạ độc thủ, cho đi mò tôm liền!

Lý do căm thù đàn ông của Châu như sau: - vì hoàn cảnh, Châu đã trở thành gái điếm khi tuổi còn rất trẻ. Nàng là cô gái có nhan sắc nên được rất nhiều khách làng chơi yêu thích. Bất cứ người đàn ông nào khi gặp nàng, cũng kêu lên:

- Trời ơi, tội nghiệp em quá. Em đẹp như thế này, trẻ măng như thế này mà tại sao phải đi làm điếm?

Có khách làng chơi thì bắt chước ca sĩ Elvis Phương, buột miệng hát bài "Tình Kỹ Nữ" của Trịnh Lâm Ngân:

- .... Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm người. Ta xót xa thay em là một cánh hoa rơi. Người đời vô tình dẵm nát thân em. Người đời vô tình dày xéo thân em. Người đời vô tình giết chết đời em!

Thoạt tiên, khi nghe những lời thương xót của khách làng chơi, Châu rất cảm động và nàng đã khóc. Nàng cứ tưởng ở trong động điếm thì không bao giờ có người tử tế nhưng thực ra lại có rất nhiều! Thậm chí, nhiều khách làng chơi còn hào hiệp muốn đóng vai Từ Hải hoặc Mã Giám Sinh:

- Em có muốn thoát ra khỏi nơi nhơ nhớp này không? Anh sẵn sàng bảo lãnh cho em ra, sẵn sàng cưới em làm vợ, giúp em làm lại cuộc đời!

Thế nhưng sau những lời hào hiệp bốc đồng đó thì thằng đàn ông nào cũng vùi đầu vào thân xác của nàng để hưởng thụ cho đã đời, rồi biến mất! Tất cả những lời hứa, đều là hứa lèo; tất cả những lời thương hại chỉ là những lời đầu môi chót lưỡi! Qua rất nhiều lần như vậy, cuối cùng Châu đã ý thức ra rằng chính mình phải tự cứu lấy mình, nghĩa là nàng phải tự vượt thoát ra khỏi động điếm chớ không thể mong chờ bất cứ một thằng chó đẻ nào đó đến giúp. Thế là, sau khi tự giải thoát, bằng ý chí, kinh nghiệm sống và bản lãnh, Châu đã trở thành thủ lãnh một băng đảng xã hội đen. Nàng thường phì phèo điếu thuốc lá Kool và không tin tưởng bất cứ một thằng đàn ông chó đẻ nào trên đời này hết ....

Chúng ta có thể ví cuộc đời của Châu Kool cũng tựa như số phận của 85 triệu nô lệ Việt Nam. Bọn việt gian cộng sản là chủ động điếm, bọn Trung Cộng, bọn Mỹ, các thế lực quốc tế và bọn việt kiều chó đẻ chính là những khách làng chơi. Thằng chó đẻ nào cũng nói những lời đạo đức giả, nào là "dân chủ, nhân quyền, dân quyền", và rồi thằng nào cũng tìm cách hưởng thụ trên thân xác của những nô lệ bần cùng, khốn khổ. Thằng chó đẻ nào cũng hứa hẹn sẽ làm điều này, điều nọ, và rồi BA MƯƠI LĂM NĂM ÐÃ TRÔI QUA, chúng ta vẫn làm nô lệ!

Dưới con mắt của bọn việt kiều chó đẻ, 85 triệu dân trong nước chính là miếng mồi rất ngon để bọn chúng làm giàu bất chính qua những hình thức "từ thiện". Bọn tư bản Mỹ và các thế lực quốc tế cũng chẳng tử tế gì. Chúng đã dùng thế lực của chúng để áp lực chính quyền Mỹ và Liên Hiệp Quốc có những hành động ủng hộ bọn chủ nô lệ việt gian cộng sản. Tất cả bọn chúng đều muốn chế độ nô lệ phải tồn tại để bọn chúng có cơ hội trục lợi, vắt cạn kiệt toàn bộ máu tủy của dân tộc Việt.

Do đó, xin đồng bào trong nước hãy ý thức được thân phận của mình. Tất cả chúng ta đều là những cô gái điếm đáng thương mang tên "Châu Kool". Ðừng có tin tưởng bất cứ một tổ chức "đấu tranh" nào ở hải ngoại. Bọn chúng nó cũng tựa như khách làng chơi, luôn tìm cách lợi dụng xương máu của những người nô lệ, chơi cho sướng con cu của bọn chúng rồi quất ngựa truy phong!

Chỉ có chúng ta mới cứu được chúng ta mà thôi. Ðừng có nghe những lời bịp bợm của tên ma cô, điếm chính trị Ðinh Thạch Bích, cứ nằm trùm mền dưới gầm giường "tự sướng" để chờ ngày chế độ việt gian cộng sản bị sụp đổ! Không bao giờ có chuyện đó!

Tổ tiên chúng ta ngày xưa đánh đuổi giặc ngoại xâm đều dựa vào sức mạnh và ý chí của toàn dân. Lúc bấy giờ làm gì có nước Mỹ hoặc Liên Hiệp Quốc để cầu cứu? Nếu tổ tiên chúng ta ngày xưa mắc bệnh thủ dâm chính trị, "tự sướng" thì có lẽ bây giờ chúng ta đã biến thành một lũ người mắt lươn ti hí như người Mông Cổ và chỉ nói rặt tiếng Tàu!

Ðinh Thạch Bích và Sáu Bò Vàng là hai tên tội đồ của dân tộc!

Trần Thanh

Ngày 25 tháng 4 năm 2010
































Tường Thắng với đại sứ Micheal Michalak


http://i.ytimg.com/vi/eFBYKELH2fE/0.jpg

Đỗ Phủ Bình Loạn Gia SBTN Sinh Bắc Tử Nam


Trần Thanh

Ngày 25 tháng 4 năm 2010

Con tắc kè Ðinh Thạch Bích!

Trần Thanh


Nàng là một thiếu nữ mới ngoài 20, xinh đẹp, dân miền quê chính cống, lưu lạc lên Sài Gòn học nghề hớt tóc và làm móng tay, móng chân. Quê nàng ở tận vùng Bến Tre, xứ dừa bát ngát. Nghe nói con gái Bến Tre tắm bằng nước ... dừa, nên nước da trắng mịn, đẹp còn hơn dùng kem dưỡng da. Gia đình nàng làm nghề nông từ đời ông cố nội, nên rất nghèo, nếu nói theo ngôn ngữ của cộng sản thì đó là thành phần "bần cố nông". Cha mẹ nàng đã bóp bụng hy sinh bán một phần tài sản, gom góp tiền cho đứa con gái lên Sài Gòn học nghề, may đâu nhờ có nhan sắc, kiếm được một tấm chồng xứng đáng. Nếu cứ để con Thắm -tên của nàng- sống ở miền quê, thất học, làm ruộng quanh năm suốt tháng thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị lọt vào mắt chó sói của mấy thằng đảng viên cộng sản cường hào ác bá ở địa phương, đa số là dốt nát, vô luân, đập phá mả bố và cực kỳ ác độc. Ðó là lý do nàng lưu lạc lên Sài Gòn và từ đó đã nảy sinh ra một mối tình diễm lệ không thua gì những chuyện tình trong những phim Tàu hoặc Ðại Hàn!

Chàng là một "thanh niên", tuổi mới ngoài ... năm mươi, tóc vẫn còn đen nhánh (nhờ nhuộm), là việt kiều Mỹ về thăm quê hương sau 34 năm xa cách. Sở dĩ mọi người gọi chàng là "thanh niên" vì chàng tuyên bố chàng vẫn còn độc thân, chưa lập gia đình bao giờ! Tuy đã lớn tuổi nhưng chàng đã nhanh chóng chinh phục được cô Thắm vì chàng có nhiều ưu thế mà người đời ai cũng thèm muốn: thứ nhất là có tiền, thứ hai là có danh vọng địa vị và thứ ba là có uy quyền đem người vợ sang Mỹ theo diện bảo lãnh hôn thê, làm cho một cô gái lọ lem đang sống trong địa ngục được lên thiên đàng. Trước khi quyết định trao thân gởi phận cho người quân tử, nàng đã cẩn thận điều tra thì được anh Robert Hải -tên của chàng- cho biết như sau:

- Nghề nghiệp của chàng là Ph.D.B, tức là "Tiến Sĩ Sinh Vật Học" (Doctor of Philosophy of Biology). Hiện chàng đang làm giám đốc một công ty lớn ở Mỹ, chuyên nghiên cứu cách diệt trừ các loại "vi trùng" .... ung thư* để cứu nhân độ thế!

- Mức lương của chàng chỉ khiêm tốn có hai trăm ngàn đô la một năm, đủ để nuôi vợ và vài con chó, con mèo ăn chơi quanh năm suốt tháng!

- Sở dĩ chàng muộn lấy vợ vì quá lo bận bịu công việc nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm suốt mấy chục năm liên tiếp. Giờ đây, mới về Việt Nam lần đầu tiên, gặp nàng mới lần đầu mà tiếng sét ái tình đã bùng nổ, cả hai đều phải lòng nhau ngay lập tức!

Sau khi hai bên đã tuyên bố yêu nhau, chàng đã hào phóng thuê ngay một căn hộ xinh xắn trong làng việt kiều ở Thanh Ða, Sài Gòn, gần nhà của ca sĩ Elvis Phương, để làm tổ uyên ương; đồng thời, chàng mua cho nàng một chiếc xe gắn máy mới cáo để hàng ngày nàng đi chợ. Tất cả những thứ vật chất lỉnh kỉnh khác mà một người đàn bà ưa thích như giây chuyền, hột xoàn, quần áo thời trang, đều được chàng mua sắm cho nàng đầy đủ. Một điều đặc biệt nữa là nàng được chàng miễn "nghĩa vụ", khỏi đi làm nghề hớt tóc. Nhiệm vụ của nàng hàng ngày chỉ cần lo cho chàng ba bữa ăn và hàng đêm "gối nào êm bằng gối tay em", thế thôi! Ôi, cuộc tình đẹp như mơ, cuộc đời êm như mơ như vậy ai mà không thích? Chỉ có một điều nàng hơi thắc mắc, áy náy là sau ba tháng quen chàng, đã ăn ở với chàng như vợ chồng mà nàng chưa bao giờ nghe chàng đề cập đến vấn đề "hôn nhân"? Ðây là chuyện mà cả cha mẹ nàng đều nóng lòng như lửa đốt, kể cả bản thân nàng cũng vậy. Ðôi lúc cha mẹ nàng muốn gặp mặt Robert Hải để nhắc nhở trực tiếp nhưng hai ông bà cảm thấy ngại vì THẰNG CON RỂ LỚN HƠN HAI ÔNG BÀ GẦN .... CHỤC TUỔI, và hơn nữa, "nó" có bằng ... tiến sĩ!

Riêng Thắm, thì nàng tự nhủ rằng, hạnh phúc thì mình phải thực sự nắm trong tay hoặc bỏ nó vào trong tủ khóa lại, mới chắc ăn chứ! Cái "ngàn vàng" mình đã trao ra rồi mà chưa thu lại được một vật bảo chứng tương đương, ví dụ như đám cưới, giấy hôn thú và giấy bảo lãnh sang Mẽo? Do đó, ngày nào nàng cũng có một dấu hỏi trong đầu: - Quái lạ, ngày nào anh ấy cũng hát bài "Love me with all your heart" (Yêu em bằng cả trái tim) mà sao chẳng thấy anh ấy đề cập gì đến chuyện cưới hỏi gì ráo? Thế là một hôm nàng đánh bạo hỏi:

- Anh à, tụi mình chung sống với nhau đã ba tháng rồi. Em báo cho anh một tin mừng là em đã có ... thai! Chừng nào thì tụi mình làm đám cưới vậy anh?

Nghe nàng thông báo "tin vui", chàng tái mặt nhưng cố giữ thái độ bình tĩnh:

- À, vừa rồi anh đã thuyết phục được ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại của anh ở bên Mỹ. Nói chung là họ đồng ý ..."bật đèn xanh"!

Vốn là gái nhà quê, thất học nên nàng hỏi:

- "Bật đèn xanh" là cái gì vậy anh?

- À, đó là cách nói của người Mỹ, tức là "đồng ý" đó mà!

Nàng lại hỏi:

- Nhưng đó mới chỉ là ông bà nội, ông bà ngoại của anh đồng ý thôi. Còn cha mẹ anh thì sao?

Chàng đáp:

- Anh đang cố gắng "lóp bi" (lobby) .... Em yên tâm đi, sớm muộn gì rồi cũng được mà!

Nàng lại hỏi:

- "Lóp bi" là cái gì vậy anh?

- Là "vận động" đó mà. Muốn cha mẹ anh "bật đèn xanh" thì mình phải "lóp bi"!

Ba tháng tiếp theo .....

Thắm càng ngày càng tỏ ra nghi ngờ, thắc mắc về thái độ của Hải. Nàng thường bực bội chất vấn Hải:

- Anh, tại sao lúc nào anh cũng phải chờ người ở bên Mỹ "bật đèn xanh" hết vậy? Chuyện hôn nhơn của hai đứa mình thì mình phải có quyền quyết định chớ? Không lẽ ban đêm, mỗi lần trước khi muốn ... đụ em, anh cũng phải gọi điện thoại qua bên Mỹ, chờ người bên Mỹ "bật đèn xanh", anh mới dám làm?

Hải chống chế:

- Anh là người con hiếu thảo, em hiểu không? Bất cứ việc gì anh cũng phải chờ ba má anh "bật đèn xanh", anh mới dám làm, kể cả chuyện .... "fuck" cũng vậy!

Một hôm Thắm chỉ tay vào bụng mình:

- Anh ơi, anh "lóp bi" ba má anh "bật đèn xanh" tới đâu rồi? Cái bầu của em được sáu tháng rồi. Mang cái bụng thè lè như vầy mà mặc áo cưới , em sợ người ta cười chết. Họ sẽ nói mình là "tiền dâm hậu thú"!

- À, báo tin mừng cho em, ba má anh đã đồng ý "bật đèn xanh" rồi .... Bây giờ anh chỉ cần "lóp bi" một người nữa là xong ngay!

Nàng hồi hộp hỏi:

- Ai vậy anh? Sao anh phải "lóp bi" nhiều người quá vậy? Ai vậy anh, nói cho em biết đi, nếu cần em sẽ tới gặp mặt người đó, nói phụ thêm, đặng họ giúp đỡ hai đứa mình!

Chàng tỏ ra rất bối rối, nói ấp úng:

- À, à, à .... người đó là vợ anh!!!

Nghe Robert Hải nói, Thắm tưởng đâu sét đánh ngang tai! Nàng tái mặt, nắm vai ông chồng già lay lay thật mạnh:

- Hả? Cái gì? Anh nói cái gì? Anh đã có vợ rồi hả? Sao hồi mới quen em, anh nói anh còn độc thân?

Chàng vẫn tiếp tục ấp úng:

- À, à, à anh phải nói như vậy thì em mới chịu yêu anh, chớ nói anh vợ con đùm đề ở bên Mỹ thì sức mấy em chịu!

Ðến lúc này thì Thắm, người con gái ngây thơ, uất ức quá, ôm mặt khóc nức nở:

- Chết tôi rồi, trời ơi, tôi đã bị lường gạt!

Sau đó, Thắm quyết liệt vặn hỏi kỹ hơn và điều tra qua những việt kiều khác, thì nàng khám phá thêm một số gian dối khác:

- Tên Robert Hải chỉ là người làm nghề rửa chén trong tiệm phở Ðầu Bò ở bên Mỹ, chớ không phải là "tiến sĩ sinh vật học" như nàng lầm tưởng! Cái danh thiếp " Robert Hải, Ph. D. B." chính là viết tắt của ba chữ "Phở Ðầu Bò" nhưng hắn đã tung hỏa mù, làm nhiều người lầm tưởng là "Doctor of Philosophy of Biology"!!!

- Hải đã có vợ con đùm đề ở bên Mỹ. Nghe nói bà vợ của Hải dữ còn hơn sư tử Hà Ðông. Như vậy, dầu có cho hắn mười cây vàng, chưa chắc gì hắn dám đến gặp vợ để "lóp bi bật đèn xanh"!

Thế là tan nát đời hoa! Uất ức quá, ngày nào Thắm cũng gào khóc, trách móc Robert Hải là kẻ lường gạt, thậm chí hai bên có xô xát. Ðôi lúc không kềm được cơn tức giận, Hải đã nói toạc ra:

- Tao bỏ tiền ra thuê nhà, mua sắm đồ đạc, giây chuyền cho mày là để .... ngủ với mày, chớ bộ tiền chùa hay sao? Tao dại gì đi "lóp bi" con vợ già để nó cạo đầu tao hả!

Những câu nói tàn nhẫn của Hải làm Thắm tức xùi bọt mép, nàng lao vào cào cấu tên Hải và nguyền rủa:

- Mày là thằng việt kiều lưu manh! Mày lừa bịp, dụ dỗ, phá nát đời con gái của tao! Mày chơi tao cho đã đời, cho tan nát đời hoa, làm cho tao mang bầu sắp đẻ mà mày không chịu cưới! Ðồ thằng chó đẻ ó đâm, xe nhà binh mười tám bánh cán mày đi!

Hải cũng không phải tay vừa. Sẵn tức giận, bao nhiêu vốn liếng tiếng Mỹ "cao cấp" và tiếng "đan mạch" đều được hắn phun ra hàng loạt:

- Phấc ọp, ai đông ke ... xe nhà binh! (fuck off, I don't care ... ÐM, tao cóc ngán xe nhà binh!) Ðù má mày, ai biểu mày ngu, cho chết mẹ mày luôn! Ngày mai tao về Mỹ!

Cuối cùng Thắm phải cầu cứu tới công an phường, nhờ công an níu áo, giữ chân tên sở khanh đang muốn quất ngựa truy phong. Sau một hồi dàn xếp thì Hải đồng ý cho Thắm một số tiền "bồi thường" rẻ mạt và hắn hiến kế:

- Em nên đi tìm bác Hồ Ai Da nhờ bác giúp đỡ. Bác đang làm từ thiện, đi quyên tiền giúp 80 ngàn trẻ mồ côi ... cha ở Việt Nam đó! Tiền đi rửa chén trong tiệm phở cả năm của anh chỉ có nhiêu đó thôi, hết sạch rồi!

Gã nói như vậy nhưng gã biết chắc những số tiền "từ thiện" không bao giờ đến tay các nạn nhân ở Việt Nam. Lý do đơn giản vì chính HẮN ÐANG TIÊU XÀI TIỀN TỪ THIỆN một cách vô tội vạ vào việc "nộp thuế" cho công an, đi chơi đĩ và nuôi những con bồ nhí như cô Thắm nhà ta đây! Chỉ tội nghiệp cho những thằng việt kiều ngu ở hải ngoại cứ nai lưng ra đóng góp tiền cho các tổ chức "từ thiện", tưởng rằng mình đang xây dựng "công đức" nhưng thật ra là đi nuôi béo bọn việt gian cộng sản và những thằng điếm ma cô như Robert Hải!

Robert Hải là đảng viên trung kiên của đảng Vịt Tiềm. Gã còn nhớ rất rõ, trước khi lên đường sang Việt Nam để "công tác", đồng chí tổng bí thư đảng Vịt Tiềm đã gặp riêng gã tại một nơi bí mật để dặn dò những công tác quan trọng. Ðồng chí tổng bí thư đã ân cần dặn dò như sau:

- Ðồng chí Hải, kỳ này đi công tác Việt Nam, đảng quyết định giao phó cho đồng chí hai công tác quan trọng:

Thứ nhất là, đồng chí đi tiếp xúc với bốn tờ báo Công An Thành phố Hồ Chí Minh, báo An Ninh Thế Giới, báo Tuổi Trẻ và báo Thanh Niên. Ðồng chí cứ nói thẳng là cần "bôi trơn" và nhờ họ viết một số bài LÊN ÁN ÐẢNG VỊT TIỀM CỦA TỤI MÌNH LÀ ... PHẢN ÐỘNG! Có như vậy thì mấy thằng ngu ở hải ngoại cứ tưởng mình là chống cộng "thứ thiệt", khi mình đi quyên tiền, tụi nó mới xì tiền ra, cúng dường tam bảo!!! Vấn đề thanh toán tiền bạc sẽ làm thông qua ngân hàng ngoại thương. Sẽ có cán bộ của ta ở bên đó giúp đồng chí làm thủ tục.

Thứ hai là, đồng chí đi chụp hình, quay phim, phỏng vấn và tặng quà các nạn nhân nghèo rồi chuyển ra hải ngoại để đánh bóng cho các tổ chức từ thiện của ta. Những người nghèo này sẽ do cán bộ của ta bên đó tuyển chọn và giới thiệu đến đồng chí.

Nếu đồng chí hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, đảng sẽ tiếp tục cử đồng chí đi công tác Việt Nam dài dài. Mọi phí tổn đều do đảng đài thọ. Ðồng chí được tiêu chuẩn ở khách sạn năm sao và được cấp công tác phí, giải trí gái "chân dài" mệt nghỉ!

  • CON TẮC KÈ ÐINH THẠCH BÍCH:

Từ trước đến nay, nhân vật Ðinh Thạch Bích được nhiều người trong và ngoài nước biết đến như một nhà "tranh đấu" Ông thường xuất hiện trên các diễn đàn PalTalk, có khả năng diễn thuyết, nghiên cứu tài liệu ngoại ngữ và có kiến thức chính trị tổng quát. Ðặc biệt có một thời gian ông đã cùng với ký giả Tường Thắng tổ chức được vài chục buổi hội luận về tên việt gian Hồ Chí Minh, và dùng chính những tài liệu của bọn việt gian cộng sản chứng minh về những hành động đi làm tay sai cho ngoại bang, buôn dân, bán nước của bọn chúng. Khi đề cập đến bọn giặc, ông thường dùng nhóm chữ "việt gian cộng sản" để nói lên cái bản chất của bọn chúng. Ðiều này chứng tỏ ông hiểu biết rất rõ bản chất của kẻ thù, nhưng oái oăm thay, ông lại đi đổ bô cho bọn việt gian cộng sản và những tên điếm chính trị như Nguyễn Ðan Quế, Nguyễn Quốc Quân, Thích Quảng Ðộ.

Ông đang đóng vai tuồng Nhạc Bất Quần, không phải là "double-faced" đâu mà là "multi-faced"!

Ông chửi bọn việt gian cộng sản nhưng ông vẫn đi đổ bô cho bọn chúng!

Ông chửi băng đảng Việt Tân nhưng ông vẫn bợ đít Việt Tân!

Trong nhiều lần nói chuyện trên diễn đàn, ông đã quảng cáo cho cái gọi là "Lộ trình 9 điểm" của tên cò mồi chính trị Nguyễn Ðan Quế.

Hai anh em Nguyễn Ðan Quế - Nguyễn Quốc Quân là một cặp bài trùng bịp bợm, cò mồi chính trị mà đã bị nhiều người tố cáo vạch mặt. Cái gọi là "Lộ trình 9 điểm" chỉ là một chiêu thức lừa bịp của những tên điếm chính trị, chỉ có lợi cho bọn việt gian cộng sản và có hại cho toàn dân.

Nói chung, nếu nhìn từ đằng xa, nhiều người có thể lầm tưởng ông là "nhà tranh đấu" nhưng nếu nhìn gần thì họ sẽ thấy rõ chân dung của ông là .... một con tắc kè thứ thiệt, dù ông đã cố thay đổi màu sắc nhưng không thể nào bịp người dân được mãi! Ðại ma đầu như tên Hồ tặc, khéo léo đóng vai "Nhạc Bất Quần" trong một thời gian dài, kể cả đã từng dùng nước mắt, khóc lóc trước toàn dân nhưng cuối cùng người dân vẫn nhìn thấy rõ chân tướng của hắn mà trên một triệu đồng bào miền Bắc đã phải bỏ chạy vào Nam năm 1954.

Qua nhiều lần nghe ông Ðinh Thạch Bích diễn thuyết, đồng bào, dù có ngu đến đâu họ cũng sẽ dần dần manh nha một mối nghi ngờ giống như trường hợp cô Thắm nghi ngờ tên ma cô Robert Hải như chúng tôi vừa kể trên. Ðó là:

1. Ông Bích thường xuyên nhắc tới việc phải chờ người Mỹ "bật đèn xanh". Người Mỹ chưa cho phép chúng ta chống cộng thì cứ ngồi đợi đấy, 10 năm, 20 năm, 30 năm cũng mặc kệ!

2. Ông Bích thường nhắc tới việc: - người Mỹ đã quyết định giúp bọn việt gian cộng sản được xuống cọp an toàn!

3. Ông Bích thường nhắc tới việc: - người Mỹ đã quyết định giúp bọn việt gian cộng sản được hạ cánh an toàn!

4. Ông Bích thường nhắc tới việc: - việt gian cộng sản đang ngày càng đi sâu vào quỹ đạo của người Mỹ!

5. Ông Bích thường đề cập đến việc người Mỹ sẽ trở lại Việt Nam, biến Việt Nam thành tiền đồn chống lại sự bành trướng của Trung Cộng!

5. Ông Bích thường quảng cáo cho "Lộ trình chín điểm" của tên việt gian Nguyễn Ðan Quế

6. Ông Bích đã lên tiếng ủng hộ bản văn Lời Kêu Gọi của việt gian Thích Quảng Ðộ

  • CHIẾN THUẬT CÂU GIỜ CỦA BỌN VIỆT GIAN CỘNG SẢN:


Hiện nay bọn giặc đang vung tiền ra, thuê mướn một số những con tắc kè ở hải ngoại tung ra nhiều hỏa mù đánh lạc hướng cuộc đấu tranh của chúng ta, lèo lái chúng ta đánh vào những mục tiêu giả, hoặc biến chúng ta thành những nhân vật đần độn như nhân vật AQ của nhà văn Lỗ Tấn, nằm trùm mền dưới gầm giường để chống cộng!

Con tắc kè tích cực thực hiện những chủ trương này của bọn giặc chính là "ngài" bình luận gia chính trị Ðinh Thạch Bích!

Những lý sự bịp bợm của ông Bích, chúng tôi đã phân tích trong nhiều bài viết trước đây. Lần này, chúng tôi chỉ nói lướt qua.

Trước hết, chúng ta phải ý thức rõ và khẳng định điều này: VẬN MỆNH QUỐC GIA CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM PHẢI DO CHÍNH CHÚNG TA TỰ QUYẾT ÐỊNH. CHÚNG TA PHẢI TỰ CỨU MÌNH TRƯỚC, phải chứng minh thực lực và ý chí quyết tâm tiêu diệt giặc cộng của mình, sau đó thế giới mới ủng hộ chúng ta.

Ví dụ như nhà của chúng ta dơ bẩn, có gián chuột, chúng ta phải tự lo dọn dẹp chớ không phải chạy sang nhờ ông hàng xóm dọn dẹp giùm! Phải xắn tay áo lên tự làm trước rồi hàng xóm mới đến giúp.

Bọn việt gian cộng sản chính là loài gián chuột trong nhà, nhiệm vụ của chúng ta là phải cùng đồng lòng tiêu diệt bọn chúng. Việc kêu gọi người Mỹ và thế giới giúp đỡ chỉ là kế hoạch yểm trợ chớ không phải là cứu cánh của cuộc tranh đấu.

Chuyện nội bộ của chúng ta mà không tích cực tự lo giải quyết, quanh năm suốt tháng cứ đến nắm áo những nhà lập pháp Mỹ, nhờ họ can thiệp đủ mọi thứ chuyện từ nhân quyền đến dân quyền, thì sẽ tạo cho họ cái tâm lý coi khinh chúng ta! Vậy thì chúng ta đừng có trách ông đại sứ Mỹ có những phát biểu thuận lợi cho bọn giặc. Ông ta đang khinh chúng ta là những kẻ bất tài và ăn bám đấy! Nếu chúng ta tạo được những biến cố lớn như những cuộc biểu tình vĩ đại tại Iran và Miến Ðiện thì chắc chắn là ông đại sứ Mỹ sẽ có những lời phát biểu khác, không dám "bợ đít" bọn việt gian cộng sản và không dám khinh thường chúng ta đâu! Ðừng có trách ông ta mà hãy tự trách chúng ta trước!

Hơn nữa, những việc đấu tranh thông qua quốc hội Mỹ chỉ là biện pháp vá víu tạm thời. Ví dụ, hôm nay bọn giặc thả 5 nhà đấu tranh dân chủ thì đến ngày mai bọn chúng lại bắt giam vài chục người khác để chờ mua bán, đổi chác với chính quyền Mỹ. Ðây là một trò "play game" kéo dài vô thời hạn do những con tắc kè góp sức mà kẻ được thủ lợi hai ba đầu chính là bọn việt gian cộng sản!

Sẵn đây, chúng tôi cần nêu ra một bài học để mọi người cùng sáng mắt. Ðó là con mụ điên Bùi Kim Thành, "luật sư" lớp ba trường làng của bọn việt gian cộng sản. Mụ Thành được đảng Việt Tân thổi phồng, đánh bóng và đưa ra hải ngoại "tỵ nạn chính trị". Bây giờ sang được đất Mỹ rồi thì mụ ta mới trở mặt tụng kinh "bác Hồ kính yêu"! Chúng ta còn chần chờ gì nữa mà không báo cáo cho cơ quan FBI của Mỹ và sở di trú Mỹ để trục xuất mụ về lại Việt Nam? Ðó là tên cộng sản nằm vùng, là tỵ nạn chính trị dỏm, lừa bịp chính quyền Mỹ!

Mới đây, ở trong nước, đã xảy ra vụ những người dân ở Nghệ An, thấy công an vô cớ đánh dân, họ nổi giận xúm lại lật đổ chiếc xe của công an xuống hố! BƯỚC ÐẦU LÀ LẬT ÐỔ XE CÔNG AN, BƯỚC TIẾP THEO SẼ LÀ LẬT ÐỔ CẢ CHẾ ÐỘ CỘNG SẢN!

Ðiều đáng lưu ý, Nghệ An chính là cái "nôi" của vô số những tên cộng sản gộc, kể cả tên Hồ tặc! Chính người dân tại những nơi đó bây giờ đã chán ghét bọn giặc đến cùng cực rồi, chỉ cần có thời cơ thuận lợi là họ nổi dậy lật đổ chế độ cộng sản! Và khi họ quyết định lật đổ chiếc xe của công an xuống hố, chắc chắn là họ chẳng cần phải gọi điện thoại sang Mỹ, xin ý kiến ông chủ Mỹ và chờ ông chủ Mỹ "bật đèn xanh" rồi mới dám làm! Người dân xã Long Hưng tỉnh Ðồng Nai đã đập phá nát trụ sở xã và đập nát ba chiếc xe của công an và một xe cứu thương. Chắc chắn khi họ rủ nhau hành động như vậy, chẳng có ai cần ông chủ Mỹ "bật đèn xanh" hay đèn vàng hay phải ngồi chờ có tiền đô la "từ thiện" gởi về, họ mới dám làm!

Ðó là lý do vì sao cô Thắm, tuy là cô gái nhà quê thất học, mà đã dám phê bình ngài "tiến sĩ" Robert Hải rằng "Chuyện hôn nhân của chúng mình mà tại sao anh không dám quyết định, phải chờ người ở bên Mỹ "bật đèn xanh"? Không lẽ tối nay anh muốn ... đụ em, anh cũng phải chờ người bên Mỹ bật đèn xanh rồi anh mới dám làm?"

Nói tóm tắt, những lý sự chính trị của ông Bích chỉ là trò đi đổ bô cho bọn giặc, giúp bọn giặc kéo dài thời gian cai trị, đè đầu, bóc lột 90 triệu dân Việt.

Ông Bích thường nhấn mạnh rằng bọn việt gian cộng sản rất sợ bị Mỹ đưa trở lại vào danh sách "Những quốc gia cần quan tâm về tôn giáo" Ðây chỉ là trò bịp, trò đánh lạc hướng đấu tranh của chúng ta. Chính quyền Mỹ có ghi tên bọn giặc vào MỘT TRĂM DANH SÁCH "đáng quan tâm", bọn chúng cũng không bao giờ sợ! Cả thế giới đã cảnh cáo thằng Bắc Hàn mà nó có sợ đâu! Thằng Trung Cộng đã công khai chiếm nước Tây Tạng hơn 60 năm nay, cả thế giới không làm gì được nó! Những con tắc kè đã tích cực dẫn dắt chúng ta lãng phí nhiều công sức để đánh vào những mặt trận giả. Nhiều người ngây thơ cứ tưởng bọn giặc rất sợ những nghị quyết của Liên Hiệp Quốc hay của Quốc Hội Mỹ lên án bọn chúng, thật ra bọn chúng chỉ cười xòa và đem chùi đít! Ngay cả đại sứ Mỹ ở Việt Nam còn bị bọn chúng coi thường, hỗn láo thì xá gì ba cái nghị quyết ghi trên những miếng giấy lộn!

Phải có những hành động cụ thể thì bọn giặc mới sợ. Bọn giặc, thông qua những tên chó săn và tắc kè, đã thành công trong việc lèo lái chúng ta vào việc bắn súng lên trời và xuống biển!

Chuyện nói về những con tắc kè rất là dài. Trong những bài tiếp theo, chúng tôi sẽ tiếp tục vạch mặt. Những con tắc kè như ông Ðinh Thạch Bích cũng tựa như tên ma cô Robert Hải, luôn tìm cách lợi dụng thân xác, xương máu của những người nghèo, tạo cho họ NHỮNG ẢO TƯỞNG, NHỮNG HY VỌNG VÀO NHỮNG CHIẾC CẦU VỒNG, rồi hướng dẫn họ "chờ đèn xanh" không bao giờ có, cho đến lúc họ bị chết gục vì kiệt sức!

Ðã đến lúc chúng ta phải mạnh dạn vạch mặt chỉ tên những tên điếm chính trị. Từ trước đến nay, một số người do bị hội chứng "chân đạp cứt", không dám tố cáo kẻ khác vì sợ bị chúng tố ngược lại. Một số người vì nể nang mà không dám lên tiếng. Ðó là lý do vì sao bọn giặc đã tung hoành, quậy nát hải ngoại. Những người dân trong nước cố gắng có được internet, tưởng đâu được đọc báo hải ngoại là được tiếp cận với những nguồn thông tin, bình luận trung thực, nhưng họ có ngờ đâu tới 90% điện báo trên internet là của bọn cướp Việt Tân và việt gian cộng sản!

Trước khi làm được một cái gì trong nước thì chúng ta phải diệt hết lũ dơi chuột, tắc kè ở hải ngoại.

Trần Thanh
Ngày 7 tháng 7 năm 2009

  • Chú thích:


*Bệnh ung thư không phải do vi trùng gây ra. Robert Hải chỉ là tên bịp, nói phét và chỉ bịp được cô Thắm, gái nhà quê, lớp ba trường làng!

Thời Sự "Nóng"





------------------------------------------

---------------------------------------------------------
Vân Anh -Ngày 1 tháng 10 Hà Nội Chính Thức Bán Nước Cho Bắc Kinh
----------------------------------------