Âm Mưu Của Kẻ Bịt Tai Trộm Chuông
Phạm Bình
Sáng nay mở hộp thư riêng, tôi chẳng thấy có “sự cố” nào như Tôn Nữ Hàng Hai (Tôn Nữ Hoàng Hoa) diễn tả ở phần được xem như là “lung khởi” trong bài Thế Gian Hiện Hữu của Tôn Nữ Hoàng Hoa. Tuy nhiên, đọc xuống paragraph thứ 2 thì tôi đã “gặp phải sự cố”. “Sự cố” đó không phải từ computer, mà do chính những dòng chữ sau đây, xin trích nguyên văn:
Sáng nay mở hộp thư riêng, tôi chẳng thấy có “sự cố” nào như Tôn Nữ Hàng Hai (Tôn Nữ Hoàng Hoa) diễn tả ở phần được xem như là “lung khởi” trong bài Thế Gian Hiện Hữu của Tôn Nữ Hoàng Hoa. Tuy nhiên, đọc xuống paragraph thứ 2 thì tôi đã “gặp phải sự cố”. “Sự cố” đó không phải từ computer, mà do chính những dòng chữ sau đây, xin trích nguyên văn:
“Chiều nay, tình cờ đọc bài thơ Một Chút Suy Niệm của tác giả Duyên Lãng, không hiểu tại sao tôi lại không mang một nỗi buồn, và nhất là nỗi buồn đi vào đêm thường mang cái ướt sủng bên những bờ cỏ mấp mô để tâm hồn mở ra cho cô đơn lặng lẽ đi vào. Thế nhưng, tôi lại nghĩ về Lão Tử.”
(hết trích).
Đọc xong, tôi dụi mắt, xem mình có bị hoa mắt, hay vì khả năng tiếng Việt chưa đạt đến mức thượng thừa nên không hiểu ý của tác giả chăng? Đọc tới, đọc lui vài lần, tôi vụt nhớ đến nữ sỹ Hồ Xuân Hương, tôi vội chắp tay nhắm mắt mà khấn với bà rằng: “thưa bà Hồ Xuân Hương, không biết lúc sinh thời bà có chọn được một đệ tử nào ưng ý chăng? Nhưng ngày nay, ở thế kỷ 21, sau khi đọc đoạn văn trên của Tôn Nữ Hoàng Hoa, tôi khám phá ra bà thực sự đã có chân truyền. Khi xưa, thơ của bà vừa mang nghĩa tục, vừa trộn nghĩa thanh, thanh thanh tục tục, tục tục thanh thanh, ai hiểu sao cũng được, thì nay văn của Tôn Nữ Hàng Hai cũng vừa mang nghĩa chống cộng lại vừa mang nghĩa … phòng the”. Câu văn của Tôn Nữ Hàng Hai đã được trích ở trên, sau đây xin viết lại 2 bài thơ nữ sỹ Hồ Xuân Hương:
Hang Cắc Cớ
Trời đất sinh ra đá một chòm
Nứt ra đôi mảnh hỏm hòm hom
Kẽ hầm rêu mốc trơ toen hoẻn,
Luồng gió thông gieo vỗ phập phòm.
Giọt nước hữu tình rơi lõm bõm,
Con đường vô ngạn tối om om.
Khen ai đẽo đá tài xuyên tạc,
Khéo hớ hênh ra lắm kẻ dòm !
Cái Quạt
Một lỗ sâu sâu mấy cũng vừa,
Duyên em dính dáng tự bao giờ.
Chành ra ba góc da còn thiếu,
Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa,
Mát mặt anh hùng khi tắt gió,
Che đầu quân tử lúc sa mưa.
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng,
Phì phạch trong lòng đã sướng chưa ?
Cảm xúc của Tôn Nữ Hàng Hai là “không hiểu tại sao tôi lại không mang một nỗi buồn”, tức là bà rất muốn “buồn” nhưng không hiểu nổi tại sao mình lại không buồn? Hoặc là câu thơ của tác giả Duyên Lãng là câu thơ buồn, nhưng bà đang tự dằn vặt vì đã không được buồn giống tác giả. Chẳng biết nỗi buồn của tác giả Duyên Lãng hàm chứa trong những vần thơ ra sao, nhưng nỗi buồn đó lại được bà Hoa diễn tả lại trong câu văn thành “nỗi buồn đi vào đêm thường mang cái ướt sủng bên những bờ cỏ mấp mô để tâm hồn mở ra cho cô đơn lặng lẽ đi vào”.
Thường thì có thể hiểu là buồn thì khóc, khóc nhiều thì ướt gối, ướt mi, ướt khăn hay ướt cái gì cũng được, chứ chưa lai thấy lại ướt … sũng bao giờ. Người ta hay nói lệ hoen mi (rơm rớm), ướt bờ mi, bờ mi đẫm lệ, chứ chưa thấy ai gọi là lệ “sũng bờ cỏ”. Bờ mi được sắp xếp theo hàng theo lối, nếu có ví như cỏ thì cũng phải gọi là hàng cỏ chứ sao lại gọi là bờ cỏ? và ngay ngắn cắt tỉa chứ đâu có “mấp mô”? Từ xưa đến nay, nỗi buồn ghé thăm ai đều rất tự nhiên, chứ đâu có chọn ngày chọn tháng, hay chọn giờ chọn khắc bao giờ, ấy vậy mà nỗi buồn chỉ ghé thăm cái “tâm hồn” của bà Hoa vào ban đêm thôi, chứ không phải ban ngày?
Tôi vốn biết bà Hoa là một nhà giáo dạy văn thời VNCH, nên tôi nghĩ không thể có chuyện bà viết 1 câu văn tối nghĩa đến như vậy, chắc hẳn bà phải có ý khác. Này nhé, “bờ cỏ” mấp mô sũng nước nè, “tâm hồn” thì mở ra cho “cô đơn” lặng lẽ đi vào nè (chẳng nhẽ tâm hồn lại chào đón cả nỗi buồn?), nỗi buồn lại chỉ có lúc về đêm thôi nè, hơn nữa, trong tiếng Việt “buồn” có nghĩa là nỗi buồn nhưng cũng có nghĩa là muốn và cũng có nghĩa là nhột, vậy chẳng còn là chuyện … phòng the thì còn chuyện gì nữa, dầu không muốn nghĩ xiên nghĩ xẹo thì cũng không có lý do nào giải thích khác được. Cái tật của những người giỏi văn là hay viết một câu mà hàm nhiều ý, nói 1 chữ mà chứa nhiều nghĩa, chính vì thế, nếu người đọc hiểu sai thì cũng đâu có gì là lạ. Chẳng biết là viết như bà Tôn Nữ Hàng Hai thì hiệu quả diễn đạt đến đâu nhưng cái thiệt thòi trước mắt mà ai cũng thấy đó là: bà là người phụ nữ … dzâm đãng. Cái này, ngạn ngữ có câu “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, nếu người đọc có hiểu sai thì bà cũng ràng chịu vì cái tội của bà là cố gắng để … không nói rõ, đáng tiếc là nghĩa chống cộng thì chẳng thấy đâu mà nghĩa phòng the thì nó lại vận vào chính bà, kể cũng oái oăm.
Nhưng cái trớ trêu hơn là chẳng biết cái đầu của bà Hoa nó có bình thường không, chứ theo tôi thì quả là rất khó hiểu. Trong khi ông Việt Thường nói rất rõ là ông (tức Việt Thường) khuyên những người theo chủ trương đấu tranh ôn hòa bất bạo động ở TRONG NƯỚC nên lợi dụng kỳ bầu cử quốc hội khóa 13 của VGCS để tạo cho mình cơ hội vạch mặt bọn VGCS thì bà Hoa lại hiểu thành ngược lại (ông Việt Thường chiêu dụ NHỮNG NGƯỜI QUỐC GIA CHÂN CHÍNH VỀ NƯỚC THAM GIA QUỐC HỘI VGCS ĐỂ HÒA HỢP HÒA GIẢI). Cái người ta nói rõ thì bà Hoa cố ý hiểu lệch, cái bà biết rõ mười mươi thì bà lại cố ý không nói rõ. Lạ đời thiệt!!! Hơn nữa, tự nhiên chuyện từ cái rắc rối của chiếc computer thì liên quan gì đến câu thơ của ông Duyên Lãng? mà câu thơ của ông Duyên Lãng thì liên quan gì đến chuyện phòng the? Chuyện phòng the thì liên quan gì đến Lão Tử? mà Lão Tử thì dính dáng quái gì đến chuyện … “chống cộng”? Đúng là trong cái đầu bà Hoa nó là 1 mớ bòng bong, đố ai mà hiểu được bà Hoa ý muốn nói cái gì??? Có chăng thì chỉ có ông Đôn (chồng bà) mới hiểu được. Vậy nên tặng vợ chồng ông Đôn vần thơ như thế này:
Chỉ có Đôn mới hiểu, Hoàng Hoa muốn nói gì
Chỉ có Hoa mới biết, Đôn đi đâu vào đâu
Những ngày không gặp nhau, Hoa ướt nhẹp thương nhớ
Những lúc Đôn gần Hoa, cỏ của Hoa hết úa…
Chuyện thì dài dòng lê thê, nhưng thực ra cuối cùng thì bà Hoa cũng phải nói những gì muốn nói cũng giống như cái bà muốn hàng đêm là có “cô đơn” lặng lẽ đi vào “tâm hồn” đang “mở cửa” khi “bờ cỏ” mấp mô đã ướt nhẹp. Ý của toàn bộ bài viết của bà Hoa gồm có 2 mục tiêu chính:
- Một là muốn đưa ra một bức tranh với 2 đối tượng mà đối tượng này là
tương phản của đối tượng kia. Những người lớn lên trên lý tưởng Quốc Gia và
những kẻ lớn lên trong môi trường Xã Hội Chủ Nghĩa.
tương phản của đối tượng kia. Những người lớn lên trên lý tưởng Quốc Gia và
những kẻ lớn lên trong môi trường Xã Hội Chủ Nghĩa.
- Hai là qua chiêu bài nâng bi, thổi kèn cho ông Duyên Lãng thành vị tướng oai phong lẫm liệt, từ đó triệt buộc ông Duyên Lãng không thể về hùa với “những người lớn lên ở môi trường Xã Hội Chủ Nghĩa”, rồi ra phán quyết để ông Duyên Lãng phải có thái độ hoặc là “Tướng Trận” hoặc là “Thầy Tu”. Nghĩa là hoặc là ở phe Quốc Gia (nên nhớ là chỉ có những ai từng chưa một ngày sống dưới môi trường Xã Hội Chủ Nghĩa mới có được tiêu chuẩn này) hoặc là ở phe Cộng Sản (tất cả những người từng có 1 ngày sống dưới môi trường Xã Hội Chủ Nghĩa đều là Cộng Sản). Chú thích về quốc gia hay cộng sản được Kim Âu Hà Văn Sơn giải thích và cũng được Tôn Nữ Hàng Hai tán dương.
Sở dĩ bà Hoa phải nói đến chuyện ông Duyên Lãng, là bởi vì gần đây có nhiều người cho rằng “người quốc gia” đã bắn “người quốc gia” vì một ông Việt Thường, một người tự nhận làm công việc anten hơn 40 năm để chống VGCS, một người đã chấp nhận tù vì lên tiếng bênh vực “những người quốc gia” trong khi ông (tức Việt Thường) luôn bị “những người quốc gia” coi là “gốc Cộng Sản”. Đó cũng là bi kịch và cũng là tấm gương cho những ai muốn đấu tranh chống VGCS mà lại có nguồn gốc từ miền bắc trước năm 1975. Nhưng có điều thật tức cười cho bà Hoa, bà ngu quá, già rồi mà vẫn còn ngu, ông Duyên Lãng đã từng viết:
Sở dĩ bà Hoa phải nói đến chuyện ông Duyên Lãng, là bởi vì gần đây có nhiều người cho rằng “người quốc gia” đã bắn “người quốc gia” vì một ông Việt Thường, một người tự nhận làm công việc anten hơn 40 năm để chống VGCS, một người đã chấp nhận tù vì lên tiếng bênh vực “những người quốc gia” trong khi ông (tức Việt Thường) luôn bị “những người quốc gia” coi là “gốc Cộng Sản”. Đó cũng là bi kịch và cũng là tấm gương cho những ai muốn đấu tranh chống VGCS mà lại có nguồn gốc từ miền bắc trước năm 1975. Nhưng có điều thật tức cười cho bà Hoa, bà ngu quá, già rồi mà vẫn còn ngu, ông Duyên Lãng đã từng viết:
Trích nguyên văn
“Thứ nhất, Chúng tôi vì lấy lời dậy của thánh hiền “tri vi tri, bất tri vi bất tri, thị tri giả” làm tôn chỉ cho cái nghề mọn viết lách của mình, cho nên trước sau gì chúng tôi cũng không có ý viết để bênh hay chống bất cứ một người nào. Chúng tôi chỉ xem xét và nhận định về người, về sự việc, thấy đúng thì nói đúng, thấy sai thì nói sai. Về ông VT cũng thế. Hơn nữa, thiển nghĩ, nhà báo VT chẳng cần chúng tôi khen hay bênh ông. Ông có thừa khả năng để tự khẳng định chính mình. Một Hà Tiến Nhất chê ông, ông chẳng thấp xuống mất phân nào. Mười Hà Tiến Nhất khen ông, ông cũng chẳng cao hơn nổi lấy một ly. Lý do là vì chúng tôi chỉ là thứ vô danh tiểu tốt, chẳng là cái thá gì trên cái cõi đời này và trong làng ta cả.”.
Hết trích
Ông Việt Thường dẫu có ông Duyên Lãng đứng cạnh hay không thì ông vẫn nói vậy (tức vẫn chống VGCS), chỉ có những kẻ “chống cộng theo bầy” mới cần có “tướng trận” với “thầy tu” chứ đối với những người tự coi đó là bổn phận, trách nhiệm thì dẫu có phải đứng một mình thì họ vẫn cứ làm như thường. Hơn nữa cái dốt nát của bà Hoa là bà đã cố tình hạ nhục cả dân tộc này để tôn vinh bọn VGCS, bởi vì trong khi chính VGCS đã hoàn toàn thất bại khi cố gắng vâng lệnh Nga Xô Tàu Cộng để Bôn Sê Vích hóa toàn dân thì bà lại ca ngợi chúng. Thành quả sau bao nhiêu năm cai trị bằng họng súng là gì? Chúng phải chấp nhận nền kinh tế thị trường, lối làm ăn của các hộ kinh tế tư nhân, cá thể. Trong khi đó, thay vì nhận thức cũng như suy nghĩ theo lối lý luận của Chủ Nghĩa Duy Vật Biện Chứng, thì hiện nay vẫn chẳng có ai thèm quan tâm đến nó là cái quái gì, mặc dù chúng (tức VGCS) đã đưa vào chương trình dạy học từ bậc tiểu học đến đại học. Nếu như trước đây VGCS chống phá tôn giáo, sử dụng bạo lực để trấn áp, thì giờ đây chúng phải trà trộn vào những tổ chức tôn giáo để lũng đoạn. Nghĩa là chúng đã không thể kiểm soát được người dân Việt Nam theo ý muốn của chúng. Vậy mà bà Hoa khẳng định như 1 chân lý rằng có tồn tại “bản chất chuyên chính vô sản của những con người lớn lên trên Xã Hội Chủ Nghĩa”. Ngu mà biết là mình ngu thì còn đáng thương, chứ loại đã ngu mà lại còn làm ra vẻ ta đây, thì đúng là chỉ có đáng khinh bỉ. Ngu dốt mà làm ít, viết ít, nói ít, thì còn đỡ nguy hiểm chứ đã dốt mà còn hăng hái tích cực thì chỉ có báo hại, cho nên người ta vẫn nói “nhiệt tình cộng với ngu dốt bằng phá hoại” là như vậy. Trước đây Hồ Chí Minh vì vừa ngu dốt lại còn tham lam, nên đã chọn con đường Việt Gian thay cho làm “cách mạng”. Nghe nói bà Hoa hăng hái chuyện sinh hoạt cộng đồng lắm, coi chừng với vốn hiểu biết nghèo nàn cộng với sự nhiệt tình của mình bà dễ dắt cả cộng đồng xuống hố cả đấy.
Cái sai lầm và ngu dốt nhất của những kẻ tự vỗ ngực là tranh đấu, với chống cộng là luôn cho rằng những người là nạn nhân của VGCS chống VGCS là vì họ phản tỉnh để đứng vào “hàng ngũ quốc gia”. Xin lỗi nếu cái “hàng ngũ quốc gia” ấy mà toàn những đám như Tôn Nữ Hoàng Hoa, Hà Văn Sơn, Hứa Vạng Thọ, Hồ Công Tâm, Trương Minh Hòa… thì họ (tức những nạn nhân của VGCS) nên tránh xa cái lũ bất lương này, bởi không trước thì sau họ cũng sẽ bị lũ này chửi là “đầu có máu cặn”. Nhà Nguyễn cũng có người là vua yêu nước (như Thành Thái, Duy Tân, Hàm Nghi), cũng có kẻ là Việt Gian (như Nguyễn Phúc Ánh Gia Long), cũng có kẻ Hoang Dâm (như Minh Mạng), cũng có kẻ bất tài giá áo túi cơm như Tự Đức. Tôn Nữ Hoàng Hoa tự hào là dòng dõi hoàng tộc thì thử nhìn xem tổ tiên dòng họ mình có gì đáng tự hào? cha mẹ mình là ai? sống ở trong nước hay ngoài nước? sản phẩm của xã hội chủ nghĩa hay quốc gia. Nếu bà nói bố mẹ bà là người quốc gia cho đến lúc chết thì bà nên vả vào mồm thằng “biệt kích dzỏm” Kim Âu Hà Văn Sơn, ngược lại chỉ có là quốc gia đến trước năm 1975 thì bà nên tìm cách rửa đôi chân của mình cho sạch trước khi đem đuốc đi soi chân người khác.
Người viết bài này cũng được sinh ra, lớn lên ở miền Nam trước năm 1975, có anh 2 anh trai là quân nhân QLVNCH, trong đó một anh đã chết trong trại tù của VGCS, bản thân là 1 người tỵ nạn VGCS. Giữa những người Việt Nam ngày hôm nay, chỉ có người bị trị (tức toàn bộ nhân dân Việt Nam) và kẻ thống trị (tức bè lũ VGCS và tay sai của chúng), không nhẽ nếu VGCS là CS (tức làm tay sai cho Nga Sô, Tàu Cộng) thì mới chống, còn không phải là CS (tức làm tay sai cho các nước khác ngoài Nga Sô, Tàu Cộng) thì không chống nó? Nhưng điều trớ trêu cho những kẻ “chống cộng theo bầy” này là dù muốn chối bỏ nguồn gốc của mình, nhưng chẳng nhiều thì ít trong gia đình dòng tộc của chúng cũng có những kẻ đứng trong hàng ngũ của VGCS hoặc là tay sai của VGCS. Những âm mưu nâng bi, thổi kèn người này trong khi bịa đặt, vu khống, chụp mũ những người khác để gây phân hóa, gây bè kéo đảng chỉ có ở những kẻ có mưu đồ bất lương. Bởi vậy, dẫu có viết ngàn chữ, hay nói ngàn giờ, dẫu có khoe đọc bao nhiêu sách, thì trong đầu cũng chỉ là một đống c(h)ứt xám chứ làm sao có được lời hay ý đẹp. Người ta vẫn nói “hãy nói cho tôi biết bạn của anh, tôi sẽ nói anh là người thế nào”, bạn của Tôn Nữ Hoàng Hoa là những thằng mạo danh biệt kích như Hà Văn Sơn, mắc bệnh ấu dâm trong tư tưởng như Hồ Công Tâm, đã dốt nát mà lại còn dựng chuyện bịa đặt như Trương Minh Hòa thì thử hỏi Tôn Nữ Hàng Hai đang đứng ở đâu? Với ai? Trong hàng ngũ nào? Thiết tưởng quý độc giả cũng có thể rút ra kết luận được.
Phạm Bình
1 comment:
Con Mụ Hèn Dâm Đãng! Tôn Nữ Hàng Hai (Tôn Nữ Hoàng Hoa).
Ông Trọng Tín đã(vả) tát cho một bạt tay rồi, mà vẫn chứng nào tật nấy đúng là con Mụ nhiều chuyện.(dốt mà hay chơi chữ )
Mượn phần này từ bài viết của Ông Phạm Bình.
“Chiều nay, tình cờ đọc bài thơ Một Chút Suy Niệm của tác giả Duyên Lãng, không hiểu tại sao tôi lại không mang một nỗi buồn, và nhất là nỗi buồn đi vào đêm thường mang cái ướt sủng bên những bờ cỏ mấp mô để tâm hồn mở ra cho cô đơn lặng lẽ đi vào. Thế nhưng, tôi lại nghĩ về Lão Tử.”
(hết trích).
Buồn thì nhắm mắt,nhíu mày,than vắn- thở dài , còn buồn đến nổi quá cở thợ mộc thì chỉ là đôi mắt đẫm lệ đôi hàng mi(bờ mi cũng được ). Còn riêng nỗi buồn của bà Tôn Nữ Hoàng Hoa thì thiệt là lạ( đặc biệt có một không hai ) nỗi buồn đi vào đêm thương mang cái ướt sủng( ướt nhẹp, ướt chèm nhẹp, ướt tả tơi hoa lá ) lại còn ướt bên những bờ cỏ mấp mô để tâm hôn mở ra cho cô đơn lặng lẽ đi vào(chỉ có cây gậy trúc của thằng ấu dâm Hồ công Tâm nó mới dám vào ) trên diễn đàn thế giới nhất là độc giả người Việt. Bà và thằng ấu dâm Hồ công Tâm cho đăng lên diễn đàn những lời văn và thơ như vậy thì hỏi coi những độc gỉa lớn tuổi và nhỏ tuổi họ nghỉ sao chưa nói tới có một số độc giả ngoại quốc cũng có số họ rất giõi về văn phạm chính tả của ngôn ngữ Việt, là một nhà giáo dạy về Kim Văn- Cổ Văn mà như vậy thì đừng dạy tốt hơn(dạy hư và bịa chuyện thì giõi ).
Thằng Đại Việt Gian Dâm Tà Hồ chí Minh
Thằng Hèn Ấu Dâm Tặc Hồ công Tâm
Con Mụ Hèn Ướt Sủng Dâm Đãng Tôn Nữ Hoàng Hoa
Nguyen huu Phuoc
Post a Comment