Nhà Báo Việt Thường

Nhà Báo Việt Thường

Tìm kiếm bài Blog than huu cua Nha Bao Việt Thường xin gõ chữ vào đây

Sunday, October 31, 2010

NB Việt Thường - KHỞI SẮC VÀ TIẾN BỘ

KHỞI SẮC VÀ TIẾN BỘ

Việt Thường

NB Viet Thuong- Chuyện Thâm Cung Dưới Triều Đại Hồ Chí Minh

http://blip.tv/file/get/Kynguyen2000-NBVietThuongChuynThmCungDiTriuIHChMinh20162.wmv



Chuong 20

Vào dịp kỷ niệm 20 năm ngày những người cộng sản chóp bu Việt Nam đặt ách độc tài thống trị lên cả nước Việt Nam, tôi được nghe, xem và đọc một số chương trình TV, phát thanh và sách báo của người nước ngoài viết về Việt Nam. Theo tôi, là người lớn lên và đang già đi dưới chế độ độc tài của giới chức có quyền trong đảng cộng sản Việt Nam thiết lập, nên đã nhận thấy dù các tác giả đó có thiện ý nhưng vẫn chỉ diễn tả phiến diện thực trạng Việt Nam, cho nên ít nhiều đều có lợi cho giới chức cầm quyền. Còn cảnh ngộ hiện nay cũng như viễn cảnh của cái gọi là “đa số quần chúng Việt Nam” vẫn rất là hời hợt. Tôi không có ý trách cứ các tác giả đó khi nêu lên nhận định này, vì dù sao thì các vị đó vẫn là nhìn qua tầm xa của một đại dương; suy nghĩ trong các khách sạn, nhà hàng sang trọng; gặp gỡ các giới chức có quyền hoặc có tiền hoặc là vệ tinh của giới chức đó. Cho dù các vị đó có đề cập đến những khía cạnh tiêu cực như tham nhũng, hối lộ, quan liêu, nếp sống suy đồi, năng lực quản lý kém v.v… Đó là căn bệnh chung của cả xã hội Mỹ, Nhật, Anh, Pháp, Tàu v.v… nên là tiêu cực nhưng không phải là cái đặc thù của riêng Việt Nam hiện nay.

Nhận định về Việt Nam hiên nay, nói chung về các vị đó đều có kết luận hảo ý cho nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam là có những “khởi sắc” và “tiến bộ” đáng kể, nhờ vào đường lối “mở cửa” và “đổi mới” của những người nắm quyền trong đảng cộng sản Việt Nam. Có điều đáng phàn nàn là chẳng thấy ai đề cập cụ thể đến cái giá phải trả cho những “khởi sắc” và “tiến bộ” đó, cũng như tầng lớp nào trong nhân dân Việt Nam được hưởng những “khởi sắc” và “tiến bộ” đó, và tầng lớp nào đã, đang và sẽ còn phải trả cho cái giá cực đắt của những “khởi sắc” và “tiến bộ” đó!!!

Con tắc kè đổi màu

Đảng cộng sản của Hồ chí Minh và những người thừa kế chính là tác giả của đường lối “đóng cửa” (tức bế quan tỏa cảng) còn tinh vi và triệt để hơn triệu triệu lần dưới thời vua nhà Nguyễn.

Trước đây thực hiện đường lối “đóng cửa” triệt để là nhằm tiêu diệt các tầng lớp “trí, phú, địa, hào” trong xã hội Việt Nam, để dễ dàng thiết lập độc tài đảng trị, dùng cái gọi là chuyên chính vô sản để xây dựng “xã hội mới” và “con người mới”. Nghĩa là tiêu diệt những trí thức có đầu óc sáng suốt, suy nghĩ độc lập; những người đang làm giàu, có khả năng và ý chí làm giàu (cả tinh thần, cả vật chất); những người có khả năng quản lý xã hội trên mọi bình diện… Lúc đó những người nắm quyền trong đảng cộng sản Việt Nam cũng được những nhà văn, nhà báo, chính khách, luật gia và cả thương gia nước ngoài nữa v.v… quay phim, phỏng vấn viết bài khen ngợi rằng có điều này điều nọ chưa tốt, nhưng kết luận chung là phần Việt Nam từ vĩ tuyến 17 trở ra phía Bắc đang “khởi sắc” và “tiến bộ” về cơ bản!!!

Cái giá của “khởi sắc” và tiến bộ cũng bị bỏ quên. Chẳng ai dám nói đến thành phần nào trong xã hội được hưởng những “khởi sắc” và “tiến bộ” đó, và thành phần nào phải đem sinh mạng, tài sản, hạnh phúc để trả giá cho cái gọi là “khởi sắc” và “tiến bộ” đó. Vì, cái giá đó là 3 thế hệ rưỡi nhân đân Việt Nam không còn có khái niệm về trung thực, trí tuệ, no ấm, hạnh phúc, bác ái v.v… mà chỉ biết u mê trong cơn động kinh kéo dài “sẵn sàng hy sinh tất cả vì đảng”, vì “bác” (chứ không phải vì Tổ quốc và dân tộc Việt Nam); sẵn sàng “vu cáo, tố láo, hằn thù, chém giết” theo cái gậy chỉ huy của “bác” Hồ và chân tay thân cận. Những đối tượng bị “vu cáo, tố láo, hằn thù, chém giết” là những trí thức không u mê theo tập đoàn cộng sản nắm quyền (kể cả trí thức trong đảng cộng sản); những người bị xếp là có tư tưởng phi vô sản; những nhà tư sản cả trong và ngoài nước, đặc biệt là tầng lớp được gọi tên là tư sản mại bản; tầng lớp phong kiến, địa chủ, phú nông và cả trung nông lớp trên (nghĩa là những người có khả năng sản xuất và quản lý hành chánh cũng như sản xuất ở nông thôn); giai cấp tiểu tư sản trí thức thành thị; các tổ chức tôn giáo và các tôn giáo; các đảng phái chính trị không cộng sản (nhất là VNQDĐ và đảng Đại Việt) và v.v… biết bao thứ phải chống và tiêu diệt tùy theo cơn hứng của Hồ chí Minh và tay chân thân tín. Cái giá đó được trả bằng gần 3 triệu người con ưu tú của dân tộc Việt Nam chết vì chém giết nhau; 5% trong tổng số 14 triệu nông dân ở phía Bắc vĩ tuyến 17 của Việt Nam bị tiêu diệt trong cái gọi là cải cách ruộng đất; hơn 100 ngàn thương gia, công nghệ gia, tiểu thương, tiểu chủ, nghệ nhân thủ công bị tử hình, tù đày, bức tử, phát vãng đi các miền hoang hóa; gần 400 ngàn người có công trong kháng chiến chống thực dân Pháp bị bôi nhọ, bỏ tù, câu lưu, bức tử; hàng ngàn trí thức, văn nghệ sỹ hàng đầu bị tù đày, làm nhục, làm tiêu mờ sự nghiệp cũng như tài năng; xã hội phải gánh nặng hàng triệu thương phế binh, hàng triệu cô nhi, quả phụ, dân thường bị tai họa vì chiến tranh; các di tích lịch sử, văn hóa, tôn giáo lâu đời cũng như thành thị, làng mạc bị tàn phá v.v… Đó chỉ là nói đến phần vật chất cụ thể. Còn những giá trị tinh thần mới thật là vô tận, vì cái “xã hội mới” và “con người mới” do Hồ chí Minh và đệ tử của hắn nhào nặn chỉ còn bản năng thú tính thấp hèn, giả dối, tàn bạo ngự trị và chỉ có như vậy mới được chấp nhận cho tồn tại và có như thế mới có thể hội nhập được ung dung trong cái “xã hội mới” và những “con người mới” ấy.

Sau tháng 4-1975, hiện tượng có một không hai trong lịch sử Việt Nam từ thời các vua Hùng dựng nước đến nay là: gần 2 triệu người Việt Nam bị bỏ tù mà không được đưa ra xét xử trong tổng số cả nước là gần 40 triệu dân, kể cả nam, phụ, lão, ấu – tức 1/30 dân số. Nếu kể cả tên gọi khác của nhà tù như các khu kinh tế mới; các nông trường, công trường, lâm trường, các trường Kim Đồng; các trường lao động nông nghiệp, các trường phục hồi nhân phẩm; các trại tâm thần… cũng như số người bị công an quản lý theo diện đặc biệt thì số tù nổi, tù chìm xấp xỉ con số 4 triệu. Nghĩa là 1/10 dân số. Ấy chưa kể đến những trại giam của quân đội cũng như các cái gọi là “đội thanh niên xung phong” mà thực chất là loại tù nhân được tổ chức cho lao động tự giác. Số người bỏ cả mồ mả, quê hương, anh chị em, cha mẹ, vợ con để vượt biển đi tìm tự do cũng ở con số gần 2 triệu cùng với hàng nhiều trăm ngàn người bị hải tặc và sóng biển vùi xuống Biển Đông!!! Về tinh thần dân tộc, cái hố chia rẽ Bắc Nam cực kỳ sâu rộng đến mức ở ngoài đời, ở trong tù, vượt biên ra nước ngoài vẫn còn hận thù, định kiến. Sự kỳ thị sâu sắc đến mức đáng sợ ngay trong cả một số những người hoạt động chính trị hay văn hóa, văn nghệ có tên tuổi. Thí dụ như người ta vẫn nghi kị hằn học Dương thu Hương, dù bà ta đã bị nhà nước cộng sản Việt Nam bỏ tù, bôi nhọ, tịch thu các tác phẩm, các bản thảo và cấm viết v.v… Các tác phẩm của bà đã dũng cảm đánh vào hẳn Hồ chí Minh và quan thầy trong hoàn cảnh bà bị nhà nước cộng sản kiềm tỏa. Nhưng người ta lại vẫn cứ đề cao một Trịnh công Sơn, tác giả của ca khúc “Đường tàu thống nhất”, tác giả những bài ca phản chiến đã giúp một cách hiệu quả cho tập đoàn cộng sản chóp bu hỉ hả về ngày 30-4-1975, đẩy nhiều triệu người dân miền Nam Việt Nam vào nhà tù, khiến cho gia đình tan nát, chết tức tưởi trong những nắm mồ hoang lạnh. Người “nghệ sĩ” con cưng của chế độ ấy đã và đang ngự tọa trong căn vila sang trọng ở đường Duy Tân, Sài-gòn, là con phố hầu như dành riêng cho giới quan lại đỏ. Các tác phẩm, cả nhạc cả họa đều được ưu ái phát hành, triển lãm ở trong và ngoài nước… Người được các báo chí đầu đàn kể cả “công an” và “quân đội” đăng bài hoặc phỏng vấn cả ngày thường lẫn những dịp lễ lớn. Người được là thành viên trong ban xét duyệt các kịch bản phim truyện (tức cán bộ kiểm duyệt) và còn giữ cả chức chấm các giải thi hoa hậu! Người được tự do đi nước ngoài xoành xoạch như đi chợ! Và nay lại còn có đủ tiền bỏ ra mở nhà hàng, hưởng ứng lời kêu gọi của Đỗ Mười là “đảng viên (cộng sản) cũng phải biết làm giàu”! Đáng sợ chưa? Đến thế hệ nào mới hàn gắn được vết thương kỳ thị đó để cho nhân dân hai miền Nam Bắc Việt Nam cảm thông với nhau chí ít cũng bằng thời kỳ Trịnh-Nguyễn phân tranh?

Thời tiết chính trị thế giới đã có những thay đổi cơ bản. Thành trì “xã hội chủ nghĩa” trên thế giới không còn nữa, cho nên “cái đuôi của phe xã hội chủ nghĩa” là Việt Nam (lời Tố Hữu phát biểu một cách hân hoan) cũng phải thay đổi. Vả chăng, cái mục tiêu chính yếu của những người nắm quyền trong đảng cộng sản Việt Nam về cơ bản đã được thực hiện. Đó là làm chủ một cách toàn diện và “hợp pháp” nước Việt Nam. Xây được cái lăng to đùng cho Hồ chí Minh ở ngay giữa thủ đô Hà-nội, vừa cầu kỳ vừa tốn kém gấp hàng triệu lần các triều phong kiến trong lịch sử Việt Nam và bỏ cái tên Sài-gòn đã có từ lâu đời để nhét vào đó cái tên Hồ chí Minh, hy vọng khẳng định được lâu dài quyền chủ nhân ông của tầng lớp nắm quyền trong cộng đảng Việt Nam. Biến lực lượng vũ trang và công an thành công cụ riêng của tầng lớp nắm quyền trong cộng đảng. Xây dựng được một đội ngũ văn nô, bồi bút với mọi phương tiện hoạt động ngày càng tối tân. Đổi trắng thay đen, dựng tạo tài liệu giả trong các bảo tàng, thư viện, chương trình giáo khoa từ mẫu giáo đến đại học. Ghi vào hiến pháp (dù là rởm) rằng duy nhất cộng đảng có quyền lãnh đạo và quản lý toàn bộ đất nước và nhân dân Việt Nam. Ở thế thượng phong hoàn toàn như vậy, những người có quyền trong đảng cộng sản mới nêu ra đường lối “mở cửa” và “đổi mới”. Con tắc kè đổi màu cho phù hợp với màu sắc của môi trường để tiếp tục lừa con mồi. Tất nhiên vẫn có những con mồi vô tình hoặc tự nguyện dẫn xác đến.

Cộng sản hay mại bản

Nếu phân tích thành phần được Đỗ Mười, Lê đức Anh, Võ văn Kiệt, Nông đức Mạnh mở rộng cửa, cười rộng miệng, rộng vòng tay, thì thấy toàn là hình bóng các đối tượng đã từng bị các ông thề nguyền đánh đổ và tiêu diệt và thực tế đã hành động như vậy. Đó là những nhà tư sản ngoại quốc đem vốn vào kiếm lợi nhuận cao, cùng ăn chia với các ông qua cái gọi là đảng cộng sản của các ông. Họ được các ông “nhân danh” nhân dân Việt Nam bán cho tài nguyên, nhân lực… trinh tiết của con gái Việt Nam. Họ được các ông dùng bộ máy chuyên chính (lính và công an) bảo vệ cả tính mệnh, cả tài sản và cả khi đi hưởng thú “tứ khoái”. Họ còn được cả tổ chức công đoàn và bộ lao động của cộng sản tạo mọi thuận lợi cho việc bóc lột nhân công (tiền lương rẻ mạt, phải làm thêm giờ, thiếu bảo hộ lao động, lại còn bị đánh chửi, làm nhục như thời thuộc Pháp). Người công nhân đã được và đang được ru ngủ bằng luận điệu là giai cấp tiên phong, là giai cấp lãnh đạo cách mạng Việt Nam nay lại phải luồn chôn chủ Tây như chuyện nghe kể vào cái thời còn nhỏ của Hồ chí Minh, khi theo cha vào Huế nhận chức “hựu nô lệ chi nô lệ” của Tây ban cho vậy. Những nhà tư sản nước ngoài đó chỉ lo cạnh tranh với nhau mà thôi, vì các nhà tư sản Việt Nam đã bị chính tay Đỗ Mười “thiến” gọn cả ngoài Bắc (1954) và trong Nam (sau tháng 4-1975) hệt như thiến lợn vậy.

Còn với những phái đoàn quốc tế muốn tìm hiểu về nhân quyền ở Việt Nam hay những người Việt Nam ở hải ngoại nhận lãnh trách nhiệm với Tổ quốc và dân tộc hoặc với những trào lưu văn hóa dân chủ và tiến bộ thì đường lối đóng cửa vẫn được duy trì nghiêm cẩn. Ở trong nước thì vẫn bỏ tù dài hạn những người khác chính kiến v.v… Ở ngoài nước về thì bị tống giam như với ông Lý Tống hoặc tử hình như ông Trần Văn Bá v.v… Còn những thứ gọi là Việt kiều yêu nước” về để ăn chơi xa đọa và lừa đảo thì cũng được mở cửa. Như vậy là “mở cửa” và “đổi mới” với ai, thật rõ ràng!!!

Đóng cửa” và “mở cửa” là hai đường lối ngược nhau 180 độ và đều là sản phẩm của Hồ chí Minh và các kẻ thừa kế, nay là những Đỗ Mười, Lê đức Anh, Võ văn Kiệt, Nông đức Mạnh…

Đóng cửa” để tiêu diệt tư sản mại bản, tư sản công thương v.v… Những thành phần đó bị xóa sổ rồi thì nay “mở cửa” để cho cái gọi là đảng cộng sản của các me-xừ Đỗ Mười, Lê đức Anh, Võ văn Kiệt, Nông đức Mạnh được độc quyền mại bản và kinh doanh. Cho nên mới có cái đặc thù kiểu “cộng sản Việt Nam” là cả bộ quốc phòng, bộ nội vụ (công an), hải quan, tòa án, viện kiểm sát, ủy ban nhân dân, văn phòng trung ương cộng đảng, văn phòng hội đồng chính phủ, văn phòng quốc hội v.v… đều bung ra làm nghề mại bản với các tổ hợp tư bản nước ngoài!!! Cho nên cái gọi là “khởi sắc” và “tiến bộ” được kết luận về tình hình Việt Nam hiện nay chỉ là hình ảnh con tắc kè đổi từ màu cộng sản sang màu mại bản, là hình ảnh riêng về con tắc kè vẫn no đủ và béo tốt, chứ đó không phải là “khởi sắc” và “tiến bộ” trong mọi mặt đời sống của đại đa số quần chúng nhân dân Việt Nam và đây là một sự thực rành rành.

Cái gọi là “khởi sắc” và “tiến bộ” đó là do việc các me-xừ Đỗ Mười, Lê đức Anh, Võ văn Kiệt, Nông đức Mạnh và cái đảng độc tài của họ giành sự độc quyền mại bản đã bán tài nguyên, sức lao động của nhân Việt Nam một cách rẻ mạt và bọn họ vay những món nợ khổng lồ mà sự thâm thủng vào túi riêng bọn họ và tay chân còn lớn hơn phần xử dụng cho công ích. Những thế lực bành trướng và bá quyền đang lợi dụng triệt để sự độc quyền mại bản của những Đỗ Mười, Lê đức Anh, Võ văn Kiệt, Nông đức Mạnh v.v… để dùng tiền mua đất đai và con người Việt Nam, một kiểu xâm lược không cần đến súng đạn.

Những món nợ khổng lồ vay của nước ngoài cũng như những giá trị đạo đức, tinh thần, bản sắc dân tộc bị đảo lộn, lịch sử bị bóp méo, tài nguyên bị phá hoại nghiêm trọng sẽ là gánh nặng đè lên đời sống vật chất và tinh thần của nhiều thế hệ con cháu của “đại đa số quần chúng Việt nam”.

Đó là thực trạng và viễn cảnh của cái giá trả cho cái gọi là “khởi sắc” và “tiến bộ” nếu không có một cuộc xây dựng dân chủ thực sự ở Việt Nam.

Năm 1992

No comments:

Thời Sự "Nóng"





------------------------------------------

---------------------------------------------------------
Vân Anh -Ngày 1 tháng 10 Hà Nội Chính Thức Bán Nước Cho Bắc Kinh
----------------------------------------