Nhà Báo Việt Thường

Nhà Báo Việt Thường

Tìm kiếm bài Blog than huu cua Nha Bao Việt Thường xin gõ chữ vào đây

Saturday, July 4, 2009

Trần thanh-Thư kêu gọi ông Nguyễn Xuân Vinh từ chức - Trần Thanh




Thư kêu gọi ông Nguyễn Xuân Vinh từ chức

-
Trần Thanh -

Thưa ông,
http://tinparis.net/vn_index.html

Trong bài viết "Ông Nguyễn Xuân Vinh nên từ chức" đăng trên hai tờ điện báo Hồn Việt UK và Tin Paris ngày 31 tháng Giêng năm 2009, chúng tôi đã đề nghị ông nên từ chức. Sau khi bài viết được đưa lên mạng thì một số độc giả đã góp ý là nếu cần thì Ban chấp hành Tập thể CSVNCH phải bỏ phiếu bất tín nhiệm, truất phế ông Vinh và bầu người khác. Lý do vì họ biết rất rõ ông Vinh đã bắt đinh vít vào chiếc ghế của ông, gắn liền vào bàn tọa của ông rồi. Ðã được làm "chủ tịt" là làm luôn cho tới khi chết, chớ không bao giờ ông chịu từ bỏ "ngai vàng"! Vì vậy hôm nay chúng tôi viết lá thơ này, một lần nữa, yêu cầu ông nên ... hy sinh, từ chức để cứu dân, cứu nước. Những lý do chúng tôi đưa ra như sau:

1. Ông không có đủ sức khỏe để đáp ứng công việc:

Tập thể Chiến sĩ VNCH tại hải ngoại là tập thể lớn mạnh nhất, lớn mạnh hơn bất cứ tổ chức nào, kể cả các tổ chức tôn giáo tại hải ngoại. Số lượng thành viên của tổ chức này ước lượng khoảng 200 ngàn người đang sống rải rác trên nhiều quốc gia. (Xin coi phân tích chi tiết trong bài "Ông Nguyễn Xuân Vinh nên từ chức")

Nhiệm vụ của tổ chức này là đấu tranh để LẬT ÐỔ VÀ XÓA BỎ TẬN GỐC CHẾ ÐỘ CỘNG SẢN hung tàn bạo ngược, để giải phóng 90 triệu dân Việt thoát khỏi ách nô lệ, được trở lại làm người. Xin nhắc lại: đấu tranh để LẬT ÐỔ VÀ XÓA BỎ TẬN GỐC CHẾ ÐỘ CỘNG SẢN chớ không phải đấu tranh ÐỂ CANH TÂN hoặc đấu tranh để nuôi dưỡng chế độ cộng sản như băng đảng Việt Tân và một số tổ chức cuội, ma trơi đang chủ trương.

Tổ chức Tập thể Chiến sĩ VNCH được thành lập là để ÐẤU TRANH DIỆT GIẶC, truy kích địch như chúng ta đã từng làm trước năm 1975. Nói tóm tắt, mỗi một chiến sĩ được xem như VẪN CÒN ÐANG TẠI NGŨ, vẫn tiếp tục chiến đấu dưới mọi hình thức khác nhau. Trước năm 1975, chúng ta cầm súng M16 thì bây giờ chúng ta cầm viết, cầm micro hoặc dùng nhiều phương tiện khác nhau để diệt giặc. Ðối với những chiến sĩ thực lòng yêu nước, không phải được đi định cư ở hải ngoại là nhiệm vụ chiến đấu chấm dứt. Chúng ta thề sẽ tiếp tục chiến đấu cho đến khi nào bọn giặc bị tiêu diệt. Ðời cha làm không được thì đời con sẽ tiếp nối. Bọn việt gian cộng sản là kẻ thù không đội trời chung của dân tộc Việt. Mỗi một chiến sĩ chúng ta thề phải noi gương Câu Tiễn để quang phục quê hương đất nước.

Chính vì vậy mà nhiệm vụ của người chủ tịch Tập Thể CSVNCH là nhiệm vụ hết sức nặng nề, có thể phải làm việc liên tục bảy ngày trong một tuần, làm nhiều giờ trong một ngày và ĂN CƠM NHÀ VÁC NGÀ VOI, không có lương! Công việc của người chủ tịch là công việc hết sức căng thẳng, đầy stress vì đấu tranh bắt buộc phải đối phó với rất nhiều thử thách. Muốn tiêu diệt bọn giặc, bứng gốc bốn triệu thằng đảng viên cộng sản, đâu phải là chuyện chơi, vui thú như đi du lịch?

Với số tuổi 80 của ông, liệu ông có đảm đương được trách nhiệm chủ tịch hay không? Liệu ông có thể:

- Vừa lao động trí óc, vừa lao động thể xác, thường xuyên phải đối phó với "stress" do những kẻ "đánh phá" gây ra?
- Lao động trí óc: soạn thảo tài liệu, nghiên cứu tài liệu để biết ta biết địch, để xây dựng lực lượng của ta và tìm cách diệt địch
- Lao động thể xác: phải đi đây đi đó, bằng máy bay, bằng xe hơi, mệt lắm đấy, không phải chuyện chơi. Tham gia biểu tình, mít tinh, hội họp, tranh luận, tranh cãi, đọc diễn văn, đọc điếu văn ..v..v..

Có thể ông sẽ lên tiếng phản đối, cho rằng:

- Tôi, Nguyễn Xuân Vinh, tuy ở lứa tuổi 80 nhưng vẫn còn rất khỏe. Tôi vẫn còn đủ sức khỏe để leo núi, để đi trợt tuyết, nhảy dù như tổng thống George Bush cha. Xin cho tôi được "hy sinh" làm chủ tịch thêm ... bảy năm nữa!

Thưa ông Vinh, như chúng tôi đã nhận định, trong suốt thời gian bảy năm qua, ông đã làm chủ tịch một hội đánh golf hay hội xoa mạt chược chớ không phải là chủ tịch Tập Thể CSVNCH. Những công việc của ông nó mang tính chất cưỡi ngựa xem hoa, làm chủ tịch một tổ chức đấu tranh mà giống như đi du lịch, phè phỡn như đi đánh golf, và hân hoan thơ thới như ngồi xoa mạt chược trong phòng lạnh!

Chính vì xác định tổ chức Tập thể CSVNCH là một tổ chức chiến đấu của những quân nhân còn đang tại ngũ và vai trò của người chủ tịch hết sức nặng nề cả về tinh thần lẫn thể xác, đó là chưa kể nhiệm vụ này đòi hỏi người chủ tịch phải có một số đức tính, cho nên chúng tôi khuyên ông nên thức thời và từ chức vì đã lớn tuổi rồi. Với số tuổi 80, nếu muốn tiếp tục cống hiến, ông có thể giữ vai trò cố vấn yểm trợ, anh em có thể chấp nhận. Hoặc không thì ông chỉ giữ vai trò một thành viên bình thường trong tổ chức, không nên giữ vai trò lãnh đạo. Cho dù sức khỏe của ông có rất tốt đi chăng nữa mà phải làm công việc đội đá vá trời (nếu thật sự làm đúng như chúng tôi vừa trình bày ở trên) thì sẽ rất hại cho sức khỏe của ông, không khéo rồi ông sẽ đi theo ông Nguyễn Bá Cẩn sớm!

2. Ông chỉ là chủ tịch bù nhìn. Theo dư luận đang bàn cãi thì thế lực thực sự điều khiển và khống chế ông là bọn việt gian cộng sản và Việt Tân. Ðó là lý do vì sao trong suốt bảy năm làm chủ tịch, hầu như ông không có một hoạt động gì gọi là "chống cộng" cho ra hồn. Ông đã gom toàn bộ các chiến sĩ vào một tổ chức, ru họ ngủ, để rồi lần lượt từng chiến sĩ đã qua đời vì già yếu bệnh tật, một số khác đi du lịch Việt Nam rồi toi mạng vì chứng "thượng mã phong"! Ðây là điều đáng buồn và ô nhục! Trước năm 1975, các chiến sĩ đã không chết vì đạn AK của bọn giặc ngoài mặt trận; sau năm 1975, không chết vì những đòn tra tấn của giặc trong tù mà bây giờ lại bị chết vì "thượng mã phong"! Ðây là đòn hiểm độc của bọn giặc!

Thế hệ già nòng cốt chống cộng lần lượt qua đời, những thế hệ kế thừa còn non yếu thì tương lai của cả dân tộc chúng ta sẽ đi về đâu? Chắc chắn là phải làm nô lệ mãi mãi!

3. Ông là người ham danh, ham lợi, tham quyền cố vị. Như chúng ta đã biết, bọn giặc sẵn sàng tung ra hàng tỷ đô la để lũng đoạn hàng ngũ của chúng ta tại hải ngoại. Tên cán bộ việt cộng Tôn Nữ Thị Ninh, phó ban đối ngoại quốc hội của việt gian cộng sản đã từng tuyên bố công khai:"Sẽ dùng tiền để mua chuộc hết toàn bộ những tên chống cộng ở hải ngoại, kể cả những tên sừng sỏ nhất!" Bọn chúng nói và bọn chúng đã và đang thực hiện!

4. Ông là người bất tài, không đủ khả năng lãnh đạo Tập Thể để chống cộng.

Thưa ông Vinh, cả một tổ chức gồm hàng trăm ngàn chiến sĩ, dưới sự lãnh đạo của ông đã rủ nhau đi ngủ và đi du lịch suốt bảy năm nay. Nhiều người đã bị chết nhục nhã vì sư đoàn "chân dài" của việt cộng giăng ra chờ đón họ tại Việt Nam. Lương tâm nào cho phép chúng ta buông súng đầu hàng giặc thêm một lần nữa?

Thưa ông Vinh, đấu tranh chống cộng là chúng ta phải chủ động tấn công, phản công lại những làn sóng tổng công kích của bọn giặc, chớ không phải chờ nó đánh mình cho bầm dập rồi mới tìm cách đỡ đòn. Muốn diệt được bọn giặc, chúng ta phải dựa vào sức mạnh của toàn dân. Muốn vậy thì phải bằng mọi cách gây dựng được nhiều phong trào cách mạng ở trong nước. Ðây là nhiệm vụ của Tập Thể CSVNCH.

Tiếc thay, trong suốt bảy năm làm chủ tịch, ngoài việc "nuôi heo" và đọc điếu văn, ông chỉ "đấu tranh" bằng hai phương pháp:

- Một là, chờ người Mỹ "bật đèn xanh", làm thỉnh nguyện thư gởi cho các dân biểu, nghị sĩ Mỹ, rồi nằm ở nhà trùm mền, chờ họ chống cộng ... giùm cho mình! Và ngược lại, người Mỹ sau khi nhận thỉnh nguyện thơ, họ cũng mong chờ mình làm được một cái gì đó to tát ở trong nước, căn cứ vào đó, họ mới có thái độ can thiệp mạnh hay yếu. Nếu chờ lâu quá, không thấy mình làm được gì thì họ sẽ quăng thỉnh nguyện thư vào thùng rác. Người Mỹ thường nói "Help yourself first then God will help you" Không ai muốn giúp đỡ một kẻ bất tài, ăn bám và lười biếng.

- Hai là, áp dụng phương pháp "đấu tranh" của AQ. Ông đã tự đánh giá rằng, dưới sự lãnh đạo của ông, chúng ta đã "chiến thắng"(?) vì sau 34 năm mà vẫn còn có người mặc quân phục VNCH! Một lần nữa, chúng tôi phải nhắc lại ở đây câu chuyện về nhân vật AQ của nhà văn Lỗ Tấn: - anh chàng AQ khi bị bọn du đãng đấm cho sưng mặt thì anh ta vô cùng mừng rỡ, tuyên bố là anh đã "chiến thắng"! Anh ta nói như thế này: "Chúng nó đánh mình tức là đánh bố chúng nó!"

5. Ông Vinh đã hành động giống như Dương Văn Minh, bức tử quân lực Việt Nam Cộng Hòa thêm một lần nữa!

Như đã nêu trên, tập thể Chiến Sĩ VNCH gồm khoảng 200 ngàn người vẫn dư thừa sức chiến đấu, nếu họ tập hợp, đoàn kết lại ở hải ngoại. Bọn việt gian cộng sản RẤT SỢ HÃI lực lượng này vì một khi đã thoát ra hải ngoại, lực lượng này đã hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của giặc cộng. Bọn giặc không thể làm gì được họ mà ngược lại họ có thể gây khốn đốn cho bọn giặc bằng rất nhiều phương cách.

Cái thế của chúng ta là cái thế đang đứng trên miệng giếng, có thể ném đá xuống. Cái thế của bọn giặc là, tuy đứng dưới đáy giếng nhưng bọn chúng đang nắm trong tay 85 triệu CON TIN! Bên nào cũng có thế thuận lợi và bất lợi.

Nhưng chỉ bằng một thế võ hết sức đơn giản là thông qua nhân vật Nguyễn Xuân Vinh, bọn giặc đã vô hiệu hóa được 200 ngàn chiến sĩ trong suốt bảy năm liên tiếp!!!

Trong suốt bảy năm liên tiếp, Tập Thể Chiến Sĩ đã hoàn toàn đi ngủ, TỰ BUÔNG SÚNG ÐẦU HÀNG GIẶC THÊM LẦN THỨ HAI!!! Không những thế, Tập Thể còn bị tên Lê Chiêu Thống thời đại, tiêm liều thuốc độc vào đầu với lý luận "AQ" rằng .... MÌNH ÐANG "CHIẾN THẮNG"! Muốn chiến thắng giặc cộng, chỉ cần rủ nhau mặc quân phục VNCH, xuất hiện trong các dịp lễ kỷ niệm! Một cách chống cộng hết sức đơn giản và "mầu nhiệm" không thua gì "biểu tình tại gia" của việt gian Thích Quảng Ðộ! Và cũng không kém phần thần kỳ, mầu nhiệm như phương cách "chống cộng" của tên bịp bợm Nguyễn Ðan Quế! Tên bịp Quế đã kêu gọi cộng đồng người Việt tại hải ngoại hãy đem tiền về Việt Nam đầu tư thật nhiều để đánh bại nền kinh tế quốc doanh của cộng sản! Chưa hết, hắn còn hô hào phải thực hiện cuộc cách mạng giáo dục để CANH TÂN xứ sở!

6. Ông đã làm nhục Tập Thể CSVNCH bằng cách lòn háng tên trung tá ngụy quân việt gian cộng sản Trần Anh Kim, đáng tuổi con cháu của ông, trình độ văn hóa lớp ba trường làng!

Cha Lý là người sáng lập ra Khối 8406 và hiện nay đang bị tù. Cha là người đấu tranh chân chính, uy tín của Khối 8406 đối với thế giới là do cha đem lại, đặc biệt từ biến cố cha bị bọn cướp bịt miệng trước tòa án. Tuy nhiên, ngón nghề của bọn việt gian cộng sản từ xưa nay là chơi trò "con chim tu hú". Cha Lý đã nhọc công gây dựng Khối 8406 bằng cả tính mạng và uy tín của mình để rồi bị những tên đối lập cuội do bọn việt gian cộng sản cài vào tổ chức, "tu hú hóa", biến Khối 8406 thành một vệ tinh của đảng Cộng Sản! Hiện nay những tên như Ðỗ Nam Hải, Trần Anh Kim, Phan Văn Lợi, Nguyễn Chính Kết chỉ là những tên điếm, đối lập cuội, lợi dụng uy tín sẵn có của Khối 8406 để đi lừa bịp đồng bào, làm lợi cho cộng sản.

Với tư cách cá nhân, ông Vinh có quyền tham gia Khối 8406 và thậm chí nếu muốn, ông có thể công khai đi đầu hàng cộng sản như tên phản bội Nguyễn Cao Kỳ đã từng làm. Nhưng trước khi đi lòn háng bọn giặc, ông phải từ chức Chủ Tịch Tập Thể CSVNCH. Còn đang giữ chức Chủ Tịch mà ông đội tên trung tá việt cộng lên đầu, chấp nhận cho nó ký giấy bổ nhiệm ông làm "đại diện" Khối 8406 tại bắc Cali thì quá nhục, một sự sỉ nhục lớn cho cả Tập Thể Chiến Sĩ VNCH, trong đó có nhiều người đã từng là tướng lãnh!

Thưa ông Vinh,

Toàn dân trong nước hiện nay đang mong chờ hải ngoại làm được một cái gì để thay đổi cuộc đời, đem lại ánh sáng cho đời họ. Tâm trạng của họ cũng giống như tâm trạng của những người dân miền bắc trước năm 1975. Lúc đó, người dân miền bắc đặt hết hy vọng vào quân lực Việt Nam Cộng Hòa, hy vọng họ sẽ đánh bại bọn việt gian cộng sản để giải phóng toàn bộ miền bắc khỏi ách nô lệ. Nhưng họ không ngờ xảy ra biến cố tháng 4 1975, làm nhiều người quá thất vọng, phải tự sát!

Chúng ta không thể phản bội lại tấm lòng mong đợi của những người dân trong nước. Vừa là những kẻ sĩ, vừa là những chiến sĩ, Tập Thể CSVNCH nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ quê hương, tiêu diệt hết lũ giặc việt gian cộng sản. Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm, hẳn từng chiến sĩ vẫn còn nhớ hay đã quên hết rồi? Một khi kẻ nội thù đã bị tiêu diệt thì việc toàn dân đoàn kết chống ngoại xâm không phải là chuyện khó. Truyền thống chống ngoại xâm của tổ tiên ta đã nhiều lần chứng minh điều này rồi.

Muốn đánh thức cái tập thể đang ngủ say, trước hết chúng ta phải bứng hòn đá tảng cản đường và quăng nó vào thùng rác. Hòn đá đó chính là ông Nguyễn Xuân Vinh. Ông là người có tội lớn đối với dân tộc. Trước năm 1975, ông đã là kẻ hèn nhát, đào ngũ, và bây giờ ông đang làm hòn đá tảng cản đường,một hình thức đi làm tay sai cho giặc. Ông đã buộc Tập Thể Chiến Sĩ phải đầu hàng giặc lần thứ hai bằng cách cho họ đi ngủ bảy năm liên tiếp! Máu của những người dân đang đổ từng ngày trên quê hương, trong đó có sự đóng góp công sức của ông Vinh. Bảy năm dài đã trôi qua, ông đã lãng phí rất lớn tài nguyên của quốc gia - khối nhân sự đã được huấn luyện để chiến đấu chống cộng, trên 200 ngàn người - biến nó thành một con gấu ngủ say trong hang, trong khi đó 90 triệu nô lệ đang mòn mỏi chờ từng ngày từng giờ được nhìn thấy ánh sáng mặt trời!

Cách đây bảy năm, khi hay tin ông Nguyễn Xuân Vinh được bầu làm chủ tịch Tập Thể CSVNCH, nhiều người tỏ ra hồ hởi, phấn khởi, hãnh diện vì có một người lãnh đạo có bằng tiến sĩ! Nhưng lúc ấy chúng tôi đã tỏ ra quan ngại vì những lý do sau:

- Ông Vinh tựa như người "cõi trên" xuống sinh hoạt với người trần gian. Thông thường, đã gọi là người lãnh đạo thì người lãnh đạo phải là một phần máu thịt của tập thể, chớ không thể là một cái đầu ở trên trời đem gắn vào cái xác phàm trên thế gian. Ðó là lý do vì sao, một trong những điều lệ, ứng cử viên tổng thống Mỹ phải là người có quá trình sống liên tục trên nước Mỹ 20 năm, tính đến ngày nộp đơn ra ứng cử. Trong khi đó, ông Vinh rời Việt Nam vào năm 1962 và sống liên tục tại Mỹ cho đến tháng 9-2003 thì được bầu vào chức vụ Chủ tịch Hội đồng đại diện Tập Thể Chiến sĩ VNCH tại hải ngoại, như vậy là 41 năm. Trong suốt 41 năm dài hơn nửa đời người đó, biết bao nhiêu dâu bể tang thương đã xảy đến cho quê hương và dân tộc Việt Nam mà ông Vinh không bao giờ gần gũi, chứng kiến, chia sẻ. Những con người như vậy rất khó mà có tấm lòng đồng cảm, yêu nước thương nòi, yêu thương đồng đội.

Chúng tôi nhớ có một câu chuyện kể về một ông quan tổng đốc thời Pháp như sau:

Một hôm ông quan đi ô tô về vùng miền quê, thấy một đám dân quê đang nằm vật vã ngoài đường, sắp sửa chết vì đói. Quan mới hỏi người lính hầu:

- Mấy thằng nhà quê đó bị bệnh gì vậy?

Tên lính đáp:

- Bẩm quan lớn, chúng nó hết sạch gạo nấu cơm, đang bị chết đói đấy ạ!

Nghe báo cáo xong, quan mới phán một câu:

- Hết sạch gạo nấu cơm thì sao không nấu cháo mà ăn! Ðúng là lũ dốt!

Cả cuộc đời quan lớn chưa bao giờ biết nấu cơm hay nấu cháo cho nên quan mới phán một câu xanh dờn như vậy!

Ông Vinh chưa bao giờ biết cuốc đất, chưa bao giờ được nếm mùi ăn cơm độn với bo bo và sắn lát phơi khô, chưa bao giờ phải ghi nhớ câu "thần chú" trong đầu: "bất cứ con gì nhúc nhích là ta có thể ăn được, ngoại trừ con bù-loong"! Và hàng trăm ngàn tấn thảm kịch khác đã xảy ra trong các trại tù cộng sản mà hàng triệu quân dân cán chính VNCH đã phải trải qua cuộc đời nơi đó với nhiều người đã vĩnh viễn nằm xuống. Hàng triệu tấn thảm kịch đã xảy ra trên quê hương Việt Nam và trên biển cả sau biến cố 30/4/1975. Ông Vinh chỉ nghe nói về những biến cố đó, may lắm là được xem phim thời sự.

Chúng ta thử tưởng tượng xem nhịp cầu giao cảm có dễ dàng không, khi một chiến hữu đã trải qua trên mười năm tù trong trại cải tạo của cộng sản, nghĩ gì về ông Vinh khi biết ông đã xa quê hương 50 năm, chưa bao giờ "được" ăn cơm độn với khoai mì và hút thuốc rê trộn với lá đu đủ phơi khô? Và trái tim của ông Vinh sẽ rung động ra sao khi nhìn thấy những chiến hữu ốm o, gầy gò, đen đúa, cơ thể đầy thương tích và bệnh tật, trở nên xấu xí như những con quái vật sau nhiều năm ở tù cộng sản trở về? Khi một người đã từng bị tù tội, bị mất nhà, mất hết vợ con thì chỉ cần nhìn hoặc nghe nói về những người bạn đồng cảnh ngộ là họ đã có ngay những chất keo giao cảm tự nhiên, gắn liền họ với nhau, không cần phải nói nhiều. Còn loại người "lãnh đạo" như ông Vinh là người "cõi trên", giống như ông quan tổng đốc nêu trên, là một cái gì đó rời rạc, xa rời tập thể, tựa như một cục thịt thừa vô tích sự trên cái mông đít của cơ thể! Chỉ cần nhìn thoáng qua như vậy, chúng ta có thể đoán trước là Tập Thể Chiến Sĩ mạnh hay yếu và tương lai của nó sẽ đi về đâu với một người lãnh đạo "cõi trên" như vậy! Nó rời rạc như cơm nguội và nó giống như một cái chậu kiểng chỉ dùng để trưng bày cho đẹp mắt!

Nghĩ cho cùng, những người đã bầu ông Vinh vào cái chức vụ chủ tịch là một sai lầm rất lớn! Và chắc chắn là có bàn tay tàn độc của bọn việt gian cộng sản và Việt Tân nhúng vào!

Ðã đến lúc chúng ta phải xắn tay áo làm lại từ đầu. Tập thể Chiến sĩ VNCH phải được tổ chức lại và tiếp tục chiến đấu. Bọn giặc đã thành công khi chúng đã vô hiệu hóa Tập Thể bảy năm liên tiếp. Ðó là lý do vì sao chúng tôi viết thư này yêu cầu ông Nguyễn Xuân Vinh phải từ chức. Ông là con người bất tài, bất xứng, làm Chủ Tịch chỉ thêm nhục nhã cho Tập Thể CSVNCH. Quân lực VNCH là thanh gươm báu của dân tộc Việt, không thể để cho một kẻ bất tài, bất xứng như ông Nguyễn Xuân Vinh nắm trong tay. Nếu ông không chịu từ chức thì dứt khoát chúng ta phải bỏ phiếu bất tín nhiệm và truất phế! Bảy năm trời nằm ngủ vùi, đầy tội lỗi đối với dân tộc. Chúng ta phải tỉnh ngộ!

Trần Thanh
Ngày 3 tháng 7 năm 2009

  • Ông Nguyễn Xuân Vinh nên từ chức! - Trần Thanh

Nhắc đến tên tuổi của ông Nguyễn Xuân Vinh hầu như ai cũng biết và cả thế giới đều biết. Ông là tài năng xuất chúng trong lãnh vực toán học và không gian. Ngoài ra, ông còn là nhà văn, nhà thơ và là nhà giáo dục. Một người là thiên tài,rất nổi tiếng trong hai lãnh vực khoa học, và khá nổi tiếng trong ba lãnh vực nghệ thuật, như vậy cũng đã quá nhiều. Theo luật bù trừ của tạo hóa, cái gì mà nhiều quá thì sẽ trở thành ... dở! Cũng ví như một ly nước chanh nếu ta bỏ nhiều đường quá là hỏng! Tách cà phê mà ta lỡ tay bỏ nhiều đường thì thành ra ... chè cà phê! Bởi vậy, khi ông Vinh được bầu vào chức vụ Chủ tịch Hội Ðồng Ðại Diện tập thể Chiến Sĩ VNCH tại hải ngoại, vào tháng 9 năm 2003, nhiều người đâm ra lo ngại cho ông. Họ nêu ra câu hỏi:

- Ái chà, ông Giáo Sư Vinh bắt đầu hoạt động chính trị! Ông Vinh rất giỏi trong lãnh vực khoa học nhưng không biết ông ta có giỏi trong lãnh vực chính trị hay không?

Những người bênh vực cho ông Vinh lên tiếng:

- Ông bạn khéo lo. Ông Vinh là thiên tài thì việc gì mà ông ta không làm được? Tập thể chiến sĩ người ta chọn mặt gởi vàng. Họ phải chọn đúng người có ... bằng tiến sĩ thì mới lãnh đạo, đấu tranh được chứ! Phóng phi thuyền lên mặt trăng là điều rất khó mà ông ta còn làm được, vậy thì lãnh đạo một tập thể gần 200 ngàn cựu quân nhân tại hải ngoại, không lẽ ông ta không làm được!

Người hoài nghi lại đặt dấu hỏi:

- Chưa chắc gì có bằng cấp cao mới hoạt động chính trị được. Tri thức chỉ là một trong những điều kiện thuận lợi để giúp cho một người dễ hoạt động chính trị. Nhưng theo ý tôi, càng học cao, càng có bằng cấp nhiều thì càng .... ngu dốt về mặt chính trị, dễ bị việt cộng dụ dỗ, mua chuộc và bị bọn chúng sỏ mũi dắt đi như dắt một con bò! Ðấy, các bạn cứ nhìn vào cái đám trí thức của Mặt trận Giải phóng miền Nam thì rõ! Hàng chục thằng trí thức khác, toàn là tiến sĩ, thạc sĩ, tốt nghiệp bên Pháp, đã bị thằng Hồ Chí Minh nó vắt chanh bỏ vỏ, nó quăng vào thùng rác như ta quăng một miếng giẻ rách!

Người bênh vực:

- Thôi, ông không nên thắc mắc nhiều quá rồi nghi oan cho người ta. Cứ đợi thời gian sẽ trả lời. Nếu sau hai ba năm mà thấy ông ta không làm được gì thì ta sẽ biết ngay! Phải không nào? Wait and see, OK?

Người hoài nghi:

- Nói như ông thì nói làm mẹ gì! Ðây là việc sống chết của cả một quốc gia, dân tộc chớ không phải là chuyện đùa, mà làm thí nghiệm, làm thử cho biết! Phải thực sự biết làm thì mới cho làm, còn không biết thì đi chỗ khác chơi! Ðừng có bắt chước tụi y tá của việt cộng, cứ đem tù binh ra thực tập mổ, chết ráng chịu! Người Việt mình vẫn còn cái khuyết điểm là coi trọng khoa bảng, cứ thấy người nào có dính chữ "sĩ" hay "sư" là bầu vào chức vụ lãnh đạo! Tôi đã từng thấy một tổ chức của đảng Việt Tân ở bên Úc, có cả chục thằng là ... bác sĩ!!! Thằng Ðỗ Nam Hải của đảng Việt Tân nó học đại học về ngành ngân hàng mà cứ gọi nó là "kỹ sư"! Phải là "kỹ sư" thì mới làm được chính trị hay sao? Còn kế toán trưởng ngân hàng thì không biết làm? Những thành phần là công nhân, nông dân, làm đĩ, đạp xích lô, ba gác, hay buôn thúng bán mẹt thì không làm chính trị được?

Người bênh vực:

- Ông nói thế chứ, theo ý tôi thì phải có bằng cấp mới nên danh nên giá con người. Ông cứ nhìn vào mấy ông tổng thống Mỹ, người nào cũng là luật sư, trí thức hết. Thấy không?

Người hoài nghi:

- Tuy nhiên, chính vì cái tinh thần quá sùng bái bằng cấp mà tôi biết có một người đã thuê in một cái danh thiếp có dòng chữ: - Mr James Nguyen, Ph. D. B.

Vậy mà hắn ta cũng bịp được vô số người đấy! Mẹ kiếp, khi hắn đưa cái danh thiếp đó ra, nhiều người cứ tưởng hắn là "tiến sĩ sinh vật học"! (Doctor of Philosophy of Biology) Chẳng là, hắn cũng có bộ vó bên ngoài, tướng cao ráo, đẹp trai, ăn mặc bảnh bao, lúc nào cũng diện một bộ đồ com-lê, xách cặp táp da đắt tiền. Ðể cho chắc ăn, hắn cạo đầu trọc cho giống mấy người đầu sói, trí thức! Tiếng lóng của người Mỹ, họ gọi người trí thức là "egg-head"! (Ðầu của người bị sói trông giống như quả trứng) Sự thực, tên này chỉ là chủ tiệm .... phở Ðầu Bò! (Ph. D. B.) Ấy, thế đấy, tên này đã được thiên hạ, căn cứ vào "bằng cấp" của hắn, bầu hắn vào chức vụ Chủ Tịch Ðảng XYZ, đang hoạt động ... từ thiện búa xua ở hải ngoại, chuẩn bị về "giải phóng" nước Việt Nam!!!

Nêu trên là những tranh luận về chuyện ông Vinh bước vào lãnh vực hoạt động chính trị, cách đây 5 năm. Năm nay, năm 2009, chúng ta nhìn lại quãng đường 5 năm đã qua thì chúng ta thấy người hoài nghi nói đúng! Ông Nguyễn Xuân Vinh chỉ là một kẻ háo danh, bất tài trong lãnh vực chính trị! Ðiều vô cùng quan trọng, đau đớn cho chúng ta, đó là sự lãng phí rất to lớn về nguồn năng lực, chất xám và tâm huyết của một tập thể cột trụ của dân tộc và đất nước!!! Trước khi bình luận tiếp về vấn đề này, tôi xin phép nêu tóm tắt những đặc điểm của tập thể Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa tại hải ngoại:

1. Về số lượng: Ước lượng khoảng gần 200 ngàn chiến sĩ đang sống rải rác tại nhiều quốc gia trên thế giới, cấp bậc từ binh nhì đến tướng ba sao, bốn sao. Nếu tính luôn vợ, chồng con cái của họ, tập thể mở rộng này có thể lên đến khoảng một triệu người! Những chiến sĩ này đang trong lứa tuổi từ 50 đến 90 tuổi.

Ðây là một tập thể lớn nhất về số lượng mà không có bất cứ một tổ chức, hội đoàn, kể cả tôn giáo nào tại hải ngoại có thể có một số lượng đông đảo như tập thể Chiến Sĩ VNCH. Ðó là chưa kể thành phần CÔNG CHỨC. Nếu tính luôn cả thành phần công chức và gia đình họ thì tập thể này có thể lên đến gần 2 triệu người!!!

2. Về kinh nghiệm chiến đấu: Tất cả những người này đều đã được huấn luyện về chiến đấu chống cộng, ít nhất là ba tháng quân trường và nhiều nhất có thể lên đến 5, 7 năm qua các trường huấn luyện về quân sự trong và ngoài nước. Hầu như tất cả những người này đều đã có những kinh nghiệm trực tiếp đánh nhau với giặc cộng, tính từ năm 1945 cho đến năm 1975. Thậm chí sau năm 1975, nhiều người vẫn còn tiếp tục cầm súng chiến đấu! Và cho đến nay, năm 2009, nhiều chiến sĩ vẫn tiếp tục "cầm súng" đánh giặc qua mặt trận truyền thông!

3. Về chất xám: Rất nhiều người đã được huấn luyện về nhiều ngành kỹ thuật như truyền tin, máy móc, cơ giới, vũ khí, chất nổ, tình báo, truyền thông,hải quân, không quân ..v..v.. Nhiều người đã tốt nghiệp trung học và đại học tại Việt Nam và được đi du học tại Mỹ, được học chuyên ngành từ 2 đến 5 năm. Sau năm 1975, nhiều người vẫn tiếp tục việc học và đã tốt nghiệp cao học, tiến sĩ là bình thường.

Có tổ chức nào mà có nhiều chất xám như tập thể Chiến Sĩ VNCH hay không?

4. Về kinh nghiệm ở tù cộng sản: Trong bất cứ cái rủi nào cũng có cái may. Bị ở tù là chuyện rủi ro nhưng cũng chính nhờ ở tù mà nhiều người đã thấy rõ hơn, thấy tận mắt những sự ác độc, vô luân, xảo trá, đê hèn của bọn việt gian cộng sản! Và cũng chính nhờ ở tù mà nhiều người đã tôi luyện được ý chí sắt thép, sức bền bỉ chịu đựng gian khổ, quyết tâm sống còn để chờ ngày quang phục quê hương.

Ngày nay, bọn cộng sản chỉ nhằm tuyên truyền, lôi kéo và lừa bịp những thế hệ trẻ tại hải ngoại chớ bọn chúng biết không thể nào bịp hay dụ dỗ được những người đã "từng nằm trong chăn nên biết chăn có rận"! Ðó là lý do vì sao, đã gần 30 năm nay, mặc dù đã tiêu tốn hàng tỷ đô la nhưng lá cờ máu của bọn cộng sản không bao giờ xuất hiện được ở bất cứ một nơi nào tại hải ngoại! (Ngoại trừ tòa đại sứ và lãnh sự của bọn chúng) Tất cả những phố xá của người Việt đều sáng rực một rừng cờ vàng! Ðây là điều rất đáng tự hào cho chúng ta! Lá cờ máu của việt cộng may ra chỉ lén lút xuất hiện trong những cầu tiêu công cộng! Việt kiều về du lịch Việt Nam thì rất nhiều nhưng số người chịu bỏ tiền ra để đầu tư thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay!

Nếu xét về mặt "hiểu biết kẻ địch để đánh địch" thì chính tập thể Chiến Sĩ VNCH hiểu biết nhiều nhất. Ðây cũng là một điều kiện rất thuận lợi trong công cuộc quang phục lại quê hương của chúng ta.

5. Về tâm huyết: Nhiều người đã chiến đấu chống cộng từ năm 1945, đã trên 60 năm rồi nhưng họ vẫn chưa bỏ cuộc. Ða số họ là những người thuộc tập thể Chiến Sĩ VNCH. Hiện nay trên nhiều mặt trận chống cộng, thành phần chủ lực vẫn là những người thuộc thế hệ thứ nhất. Thế hệ một rưỡi và thế hệ thứ hai có tham gia và họ là những người nối tiếp thế hệ cha anh, rất đáng khen.

Tâm huyết vẫn còn, ngọn lửa ái quốc vẫn còn, chưa tắt đâu! Xét về mặt tâm huyết, tập thể Chiến Sĩ VNCH nổi bật hơn rất nhiều các tổ chức, hội đoàn khác.

Một tập thể hết sức quan trọng như vậy mà lại giao cho một kẻ háo danh, bất tài như ông Nguyễn Xuân Vinh thì đúng là một tai họa cho đất nước! Nó không khác gì câu chuyện thần tiên mà chúng ta ai cũng biết: - Hai vợ chồng nghèo được bà tiên cho ba điều ước. Bà vợ đang thèm món dồi chó, bèn dùng ngay điều ước thứ nhất để được ăn dồi chó. Ông chồng nổi giận chửi mắng bà vợ là ngu, thế là ông dùng điều ước thứ hai để trừng phạt bà vợ. Ông ước khúc dồi chó dính vào mũi bà vợ. Cuối cùng vì bà vợ khóc lóc quá nên ông ta đành phải dùng nốt điều ước thứ ba để gỡ khúc dồi chó ra! Thế là, chỉ vì bất tài và ngu dốt mà hai vợ chồng đã để mất ba điều ước!

Trong suốt thời gian 5 năm vừa qua, với tư cách là Chủ Tịch tập thể Chiến Sĩ VNCH, đại diện cho gần MỘT TRIỆU NGƯỜI, ông Vinh đã .... giăng màn, giăng võng và trùm mền cho những chiến sĩ ngủ một giấc đã đời!!! Nhiều người đã ... ngủ luôn, không bao giờ dậy nữa! (chết già, chết bệnh, chết vì cô đơn, buồn phiền) Số người còn lại, cho dù có muốn hoạt động cũng khó lòng hoạt động. Họ tự hỏi: - Ông Chủ Tịch không chịu chống cộng thì mình lấy cái cớ gì, lấy tư cách gì để hoạt động? Mình không thể nhân danh tập thể Chiến Sĩ VNCH mà lên tiếng hoặc làm Kháng Thư, Thỉnh Nguyện Thư hoặc có những kế hoạch hành động XYZ ..v..v.. Từ đó họ đâm ra chán nản, buông xuôi mọi chuyện, chờ đến phiên mình được nghe ông Chủ Tịch ... đọc điếu văn, thành kính phân ưu!!!

  • TRONG SUỐT 5 NĂM VỪA QUA, 2003 - 2008, ÔNG NGUYỄN XUÂN VINH ÐÃ LÀM ÐƯỢC NHỮNG GÌ?

Chúng ta thấy ông đã làm được những việc sau đây:

1. Thường xuyên đọc diễn văn chúc tết Trung Thu hoặc tết Âm Lịch, đọc diễn văn trong những ngày Quốc Hận 30 - 4, ngày Quân Lực 19 - 6

2. Ðọc ÐIẾU VĂN phân ưu những chiến sĩ đã qua đời. (Thường là những chiến sĩ mang cấp bậc từ đại tá đến tướng ba sao, bốn sao. Những chiến sĩ cấp bậc từ trung tá trở xuống binh nhì hình như ít được ông Vinh chiếu cố!)

3. Ðấu tranh thành công, ngăn chận trường Ðại Học ở San Jose định dùng tiền thuế và lợi dụng danh nghĩa của người Việt tỵ nạn để làm ăn với việt cộng. Vụ này xảy ra hồi tháng 12 năm 2006.

4. Ðến thăm chiến sĩ Lý Tống tuyệt thực tại San Jose trong vụ đấu tranh đòi lại tên "Little SaiGon" cho cộng đồng và đòi bãi nhiệm nghị viên Madison Nguyễn. Vụ này xảy ra vào tháng Giêng năm 2008.

5. Ký một số Thư Cử Nhiệm các chiến hữu làm nhiệm vụ mới.

6. Phát động được phong trào "Nuôi Heo Ðất" để trợ giúp dài hạn các chiến hữu còn đang kẹt lại tại Việt Nam. (Có ghi rõ trong lá thư chúc tết Kỷ Sửu 2009)

Nhìn chung, chúng ta thấy ông Chủ Tịch Nguyễn Xuân Vinh chỉ làm được những việc rất lặt vặt, tầm thường, không xứng đáng với tầm vóc hết sức to lớn và rất quan trọng của tập thể Chiến Sĩ VNCH tại hải ngoại, khoảng 200 ngàn người. Một hội đồng hương những người cùng tỉnh miền trung, chỉ khoảng vài trăm người cũng có thể làm được những điều như ông Vinh đang làm và thậm chí có thể làm được nhiều hơn nữa! Trong khi đó, một tập thể đã từng là rường cột của một QUỐC GIA gồm hơn một triệu quân nhân, giờ đây dưới sự lãnh đạo của ông chủ tịch, đã biến thành một ngọn núi lửa ngủ quên! Cũng tựa như một trương mục ngân hàng nếu quá sáu tháng không hoạt động thì ngân hàng gởi đến cho ta một lá thơ thông báo rằng trương mục của bạn đã "dormant"! Muốn cho trương mục hoạt động trở lại thì phải "activate"! Việt cộng rất sợ tập thể Chiến Sĩ VNCH mà giờ đây chúng thấy cái tập thể này nằm ngủ kỹ thì bọn chúng mừng rỡ vô cùng! Ôi thật đáng buồn, một thanh gươm báu mà lại trao vào tay một kẻ bất tài, ham danh lợi! Nếu như thanh gươm báu ấy mà được trao cho những vị anh hùng như Quang Trung, Lê Lợi thì có lẽ chế độ cộng sản đã bị sụp đổ từ lâu rồi! Nội thành phần khoảng MỘT TRIỆU người thuộc đại gia đình quân nhân Chiến Sĩ VNCH rủ nhau đồng lòng không về Việt Nam thì cũng đủ chết cha bọn việt cộng rồi! Chính vì vậy bọn việt cộng thường nhạo báng:

- À, bọn ngụy quân ở hải ngoại đã bị tê liệt hết rồi. Cứ kéo dài thêm vài năm nữa, mấy thằng già quan trọng chết hết thì cái tổ chức đó đem vứt thùng rác, chúng ta tha hồ ăn ngon ngủ kỹ! Kể ra nhờ công lao rất lớn của "ngài" chủ tịch ... "điếu văn" kiêm chủ tịch "nuôi heo đất"!!!

Không, không thể như thế được. Người lãnh đạo tập thể Chiến Sĩ VNCH phải là người nhiệt tình yêu nước và hoạt động mạnh mẽ hơn gấp trăm ngàn lần như thế, chớ không phải là ông "chủ tịch ... nuôi heo"! Có khác gì chúng ta đang có một chiếc xe cày rất tối tân mà không sử dụng? Nông dân thì rủ nhau đi ngủ hết, chỉ còn một vài anh cuốc đất lai rai chờ trời mưa? (chờ người Mỹ bật đèn xanh!) Nếu như làm chức chủ tịch tập thể Chiến Sĩ VNCH mà chỉ cần quanh năm suốt tháng đi đọc điếu văn, thành kính phân ưu và đi .... nuôi heo đất thì chỉ cần một anh binh nhì, trình độ lớp tám cũng làm được, chớ đâu cần tới một giáo sư có hai ba cái bằng tiến sĩ!!!

Chúng ta và toàn dân trong nước trông mong người Chủ tịch và cả cái Hội đồng Ðại diện đều đồng lòng hoạt động hết sức năng nổ, nhiệt tình để cứu dân cứu nước. Người Chủ tịch ví như cái đầu máy xe lửa, còn tập thể các chiến sĩ ví như toàn bộ đoàn tàu. Ðầu máy xe lửa mà cứ nằm ỳ ra đó thì lấy gì đoàn tàu di chuyển? Việc quan trọng nhất phải là lo cứu dân cứu nước, nói cụ thể ra là lãnh đạo toàn dân vùng lên, lật đổ chế độ cộng sản.

Có người bênh vực ông Vinh, cho rằng, ông ta chủ trương làm việc từ thiện, gây dựng phong trào "nuôi heo đất" (bỏ bùng binh để dành tiền) là rất đúng, bởi vì nó rất phù hợp với chủ trương của "bác" Nguyễn Ðan Quế và "bác" Trần Khuê. Trong Bản Tuyên Bố Chung đầu năm Kỷ Sửu, điều số 6, hai bác đã ân cần "dạy dỗ": - Quân đội không được làm chính trị. Nhiệm vụ chính của quân đội là bảo vệ tổ quốc. Như vậy, nếu ai đó hô hào tập thể Chiến Sĩ VNCH làm cách mạng lật đổ bạo quyền cộng sản, thì đó là .... "hoạt động chính trị"! Chỉ khi nào Trung Cộng xâm chiếm đất nước ta thì tập thể Chiến Sĩ mới ... hợp tác cùng với quân đội việt cộng đánh đuổi giặc ngoại xâm!

Lý luận nêu trên chính là lý luận của những kẻ bưng bô, đi làm tay sai cho giặc cộng. Những tên phản bội đã cố ý không chịu nhìn nhận điều này: - Bọn việt gian cộng sản chính là GIẶC NGOẠI XÂM! Xin nhắc lại: - Bọn việt gian cộng sản chính là giặc ngoại xâm, tựa như giặc Tàu, giặc Pháp, giặc Nhật trước đây! Không nhìn thấy điểm mấu chốt hết sức quan trọng này thì chẳng khác gì người mù đi tìm kim trong bóng đêm! Do đó, ngày nào còn bọn giặc cộng sản trên quê hương chúng ta thì ngày đó tập thể Chiến Sĩ VNCH có nhiệm vụ phải chiến đấu để quét sạch bọn chúng, đem lại thanh bình, tự do cho toàn dân. Nhiệm vụ chính của chúng ta là XÓA BỎ CHẾ ÐỘ VIỆT GIAN CỘNG SẢN. Làm việc từ thiện chỉ là công tác phụ. Mọi nổ lực phải được tập trung vào việc xóa bỏ chế độ cộng sản.

Qua những điều trình bày nêu trên, chúng ta thấy ông Nguyễn Xuân Vinh đã không đáp ứng được nguyện vọng của toàn dân. Người dân trong nước đang ngày đêm mòn mỏi chờ đợi ngày "các anh về" để giải thoát họ khỏi ách nô lệ nhưng chỉ thấy các anh về để du hí, ăn chơi trác táng, làm lòng dân càng thêm tan nát! Khi còn ở trong nước, nhiều chiến sĩ đã bị giặc cộng đày đọa trong các trại tù "cải tạo", từ chết tới bị thương. Khi được sang Mỹ định cư, tưởng đâu thân phận tù đày đã được giải thoát nhưng không ngờ họ lại bị ông Nguyễn Xuân Vinh .... "cải tạo" thêm một lần nữa! Ông đã gom họ vào cái gọi là Tập Thể Chiến Sĩ VNCH mà ông là người đại diện. Các chiến sĩ vào đây để ngồi chơi xơi nước, chờ ngày được nghe ông Chủ Tịch đọc .... điếu văn, thành kính phân ưu! Cái tổ chức do ông Vinh đứng đầu chính là một trại tù vô hình, còn nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần trại cải tạo của việt cộng. Những chiến sĩ vẫn được tự do đi lại trên toàn nước Mỹ, kể cả về Việt Nam du lịch nhưng họ đâu có ngờ việt cộng đã mượn khéo con dao thời gian để giết lần tuổi đời của họ và bào mòn dần ý chí chiến đấu chống cộng sản, vốn là tiềm năng của mỗi một chiến sĩ. Cứ như thế, lâu dần quen với xiềng gông, dửng dưng trước những bất công ở đời; nhục không dám thốt nên lời, đành câm miệng hến chờ thời đổi thay! Thời gian 5 năm đã trôi qua, dưới sự "lãnh đạo" của ông Nguyễn Xuân Vinh, cái tập thể Chiến Sĩ VNCH chỉ còn là một con khủng long ngủ quên, hoàn toàn ngủ quên. Nhiều chiến sĩ cao niên, những kho tàng kinh nghiệm quý báu chống cộng, đã lần lượt qua đời vì tuổi già, vì bệnh tật, vì cô đơn, uất hận. Ðáng lẽ họ phải được tập hợp lại, được khuyến khích trao truyền lại những kinh nghiệm của họ tích lũy trong suốt 60 năm qua cho thế hệ trẻ. Dù cao tuổi, không trực tiếp cầm súng được nhưng tấm lòng nhiệt tình của họ đối với quê hương đất nước sẽ là chất xúc tác rất hữu hiệu cho thế hệ trẻ. Nhưng ông chủ tịch đã "thay mặt" cho họ, mời họ .... ngồi chơi xơi nước và đi ngủ vĩnh viễn! Thật là đáng tiếc và là một sự lãng phí nhân tài của đất nước, một sự lãng phí vô cùng to lớn! Phải chăng có bàn tay nhám của việt cộng thò vào chuyện này?

Mỗi một chiến sĩ VNCH là một con đại bàng, là một mãnh hổ, được sinh ra để chiến đấu cho lý tưởng TỰ DO cho dân tộc và bảo vệ tổ quốc. Con đại bàng phải tung cánh bay, phải chiến đấu và tiếp tục chiến đấu. Chúng ta phải có kế hoạch hành động, phá bỏ cái trại tù vô hình đang cầm tù chúng ta. Nó nguy hiểm như những viên thuốc độc bọc đường, killing us softly with time ! (giết lần mòn chúng ta bằng thời gian)

Chính vì thấy được âm mưu vô hiệu hóa tập thể Chiến Sĩ VNCH của kẻ địch nên nhiều chiến sĩ đã hành động bằng cách tự động tách rời và lập nên một tổ chức khác. Ðến đây, chúng ta có thể nêu lên một nghi vấn: - Phải chăng cái trại tù vô hình do ông Nguyễn Xuân Vinh đứng đầu chính là âm mưu của việt cộng?

Như đã đề cập trong phần mở đầu, cái gì mà nhiều quá là không tốt. Ly cà phê bỏ nhiều đường, sẽ trở thành "chè cà phê". Ông chủ tịch Nguyễn Xuân Vinh đã "hy sinh" làm 5 năm liên tiếp rồi. Ông nên từ chức để nhường lại cho những người khác làm. Ngồi lâu quá sẽ mang tiếng là người tham quyền cố vị, ham danh, ham lợi, đánh mất đi sự kính trọng nơi những người khác. Quan trọng hơn hết là trong suốt thời gian ông làm chủ tịch, ông đã "xin mặt trời ngủ yên", kéo dài thêm sự đau khổ của toàn dân trong nước. Buồn lắm thay!

Trần Thanh

No comments:

Thời Sự "Nóng"





------------------------------------------

---------------------------------------------------------
Vân Anh -Ngày 1 tháng 10 Hà Nội Chính Thức Bán Nước Cho Bắc Kinh
----------------------------------------