Bài 7- Theo kịch bản nào?
Đọc xong hai cuốn "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật" của ông, chúng
tôi đã nói ở những dòng đầu của bài viết này, rằng chúng tôi thất vọng vì
tưởng ông mang lại những tín hiệu tốt lành. Chúng tôi chỉ phát hiện ở ông
một nhà thuyết khách với những lập luận mơ hồ và những đề nghị càng mơ hồ
hơn.
Sau khi kể một loạt chuyện trong xã hội thực dân đỏ,
mà những chuyện đó đại bộ phận nhân dân - nhất là nhân dân ở miền Bắc Việt
Nam - đều đã biết từ rất lâu để cho ra đời các tiếu lâm thời đại, thơ ghế đá,
các cách viết rồi "lách", cho ra đời những truyện mang tính hai mặt, thoát
khỏi sự kiểm soát của lũ chó gác cửa "lâu đài văn nghệ", để công khai trên
chính các phương tiện thông tin của tập đoàn Việt gian cộng sản tiếm quyền;
và, nhân dân lao động gồm công nhân, nông dân, xã viên tiểu thủ công, nhân
viên cơ quan bị xếp loại "phó thường dân", đã tự phát lãn công, phá hoại sản
xuất, làm cho tập đoàn Việt gian công sản lúc nào cũng la lối: "Vấn đề ai
thắng ai vẫn cần được đặt ra!"; ông mới lật mấy lá bài tủ của ông (hoặc của
cấp trên giao nhiệm vụ cho ông). Đó là:
1- Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản xâm lược hãy
quên cái chuyện xâm lăng, giết người, cướp của đi. Đó là quá khứ rồi. Và
đừng hận thù nữa. Phải thấy trên thực tế, tập đoàn Việt gian cộng sản đã nắm
quyền cai trị cả nước; là thành viên của Liên hiệp quốc, được quốc tế công
nhận. Nêu: "yêu sách những người cộng sản phải ra đi không điều kiện,
đảng cộng sản phải rút lui tức khắc mang tính chất ảo tưởng và trịch thượng.”(81)
2- Chỉ còn một biện pháp để "Việt Nam sẽ tiến trên
đường dân chủ" là đấu tranh chính trị.
ở hải
ngoại, ông gợi ý cho hướng hoạt động chính trị của cộng đồng là:
"Nên lập nên những tổ chức thiết thực hơn, mở ra các
cuộc vận động quyên góp tiền của theo các hướng:
- Lập quỹ cứu giúp trẻ em bị suy dinh dưỡng nặng (ước
chừng 2 triệu em từ sơ sinh đến 6 tuổi - Trẻ em trong nước từ 15 năm nay
sanh ra nhẹ hơn trước trung bình 200 gram và ngắn hơn 2 xăng-ti-mét là một
nguy cơ cho nòi giống).
- Lập quỹ hỗ trợ thương binh vừa và nặng của các bên
trong cuộc chiến, không phân biệt thuộc bên nào (số này ước tính lên đến
300.000 người). Hiện cuộc sống của số bà con này vô cùng bi đát.
- Lập quỹ khuyến học, cấp học bỗng cho học sinh giỏi ở
trong nước và ra các trường đại học ngoài nước (mỗi năm khởi đầu chừng 200
em, sau sẽ nâng lên 800, rồi 1000 đến 2000).
- Lập quỹ bảo tồn các di tích văn hóa (ngoài khu Đại
Nội và các lăng tẩm ở Huế được Unesco hỗ trợ, có chừng 250 di tích văn hóa
có ý nghĩa cần bảo tồn, trùng tu và duy trì, gồm các đền chùa lớn như vùng
Hoa Lư (Ninh-bình), khu Đại Nội Thăng Long từ đời Lý (nay ở trong khu vực Bộ
quốc phòng) cho đến các mộ của các danh nhân như Nguyễn Du, Đặng Trần Côn,
Nguyễn Khuyến, Nguyễn Đình Chiểu.
Các quỹ này có thể đặt tên là Quỹ tình thương số 1 đến
số 4.
Không lo rằng tiền quyên góp sẽ vào túi tham nhũng vì
các Quỹ ấy đều có cơ quan quản trị đặt đại diện ở trong nước cùng điều phối
tận cơ sở. Chắc chắn nếu thực phẩm, sinh tố, sữa, xe đẩy các loại cho thương
binh được phân phát cùng với các học bỗng được cấp, các di tích được bảo tồn
do công sức của cộng đồng thì thanh thế của cộng đồng sẽ được phát huy mạnh
mẽ ở trong nước. Nó sẽ có tác dụng bằng hàng trăm bài diễn văn và hô hào,
bằng hàng trăm nghị quyết. Và lúc ấy những bài diễn văn và nghị quyết chắc
sẽ gần hơn với cuộc sống ở trong nước, đi vào lòng người nhanh và sâu.
Tôi nghĩ hiện nay đã là hơi chậm, nhưng vẫn còn là
thời cơ để làm những việc thiết thực. Đó là việc thiện, việc nghĩa, cũng là
việc làm rất chính trị, hợp ý bà con ta ở ngoài nước, hợp long bà con ở
trong nước, rất thực tế nhằm hỗ trợ cho phong trào dân chủ ở trong nước.
Khi tình thương đã thấm được trong và ngoài nước, cộng
đồng sẽ có đủ sáng kiến: quyên góp, biểu diễn văn nghệ, dạ hội, vũ hội,
triển lãm, bán huy hiệu, góp hàng tháng một buổi tiền lương, làm việc thiện
nguyện để góp vào các Quỹ tình thương. Quỹ có thể đạt hàng chục cho đến hàng
trăm triệu đô la, theo mức độ của tình thương được khơi động."(82)
Hai quyển "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật" của ông dài
gần 800 trang sách, nhưng chỉ có hơn một trang mà chúng tôi trích dẫn bên
trên mới là cốt lõi mong muốn của ông - mà cũng là mong muốn của tập đoàn
Việt gian cộng sản.
Nói tóm lại, ông muốn cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng
sản, dù đã thoát khỏi nanh vuốt của thực dân đỏ hãy tự nguyện làm bò sữa cho
tập đoàn Việt gian cộng sản!!!
Khi hạ bút thảo kế hoạch lập 4 loại "Quỹ tình thương"
nói trên có bao giờ ông đọc lại và suy nghĩ về cái kế hoạch đó không?
Thành thật mà nói, xin ông đừng tự ái, chúng tôi nghĩ
rằng ông viết "hướng hoạt động chính trị cho cộng đồng người Việt ở hải
ngoại" như nêu trên trong lúc tâm thần không ổn định.
Cái cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản này phải để
lại mồ mả, tài sản của nhiều đời tích lũy, họ hàng ruột thịt, quê hương làng
xóm để ra đi, chấp nhận trung bình 3 người đi thì một người làm mồi cho cá
cùng bao cảnh kinh hoàng còn hiển hiện trong giấc ngủ. Tới quê mới lại phải
nai lưng ra cày, cố gắng thích nghi mới có đô la Mỹ gửi về giúp thân nhân.
Chắc ông và cấp trên của ông nghĩ rằng cái cộng đồng
đó khi vượt biển nghe phải lời ca của quỷ biển "Si-la và Ka-ríp" nên trở
thành con bò rồi sao? Cho nên ông được cử đi làm thuyết khách (kiểu Tô Tần
thời Đông Chu bên Tàu) để dụ khị bò tự nguyện cho sữa?(!!!)
Nhân dân Việt Nam thường nói với nhau rằng, nói đến
cộng sản là đồng nghĩa với ngu và ác. Sau những năm nếm mùi cộng sản, chúng
tôi thấy cần phải đính chính lại:
Cộng sản là tụi đại lưu manh, đại bất lương. Còn nhân
dân Việt Nam nói chung, nhất là miền Nam Việt Nam thì lại quá lương thiện,
nên dễ bị lưu manh lừa (mà vẫn chưa chịu rút kinh nghiệm, chóng quên, chóng
tha thứ). Dùng chữ ngu đối với cộng sản là hoàn toàn sai. Nếu có lợi cho
chúng thì không một thủ đoạn tàn bạo, bỉ ổi nào mà chúng không dám làm. Vì
thế chúng tổ chức cho - như ông đã viết -: "vợ tố chồng, con tố cha, con
dâu tố bố mẹ chồng, anh chị em đấu tố nhau"(83); tổ chức vượt biên để
thu vàng, bán tàu, bến bãi và giết dân.
Là đảng viên cộng sản kỳ cựu, làm sao ông chẳng thuộc
lòng bài bản mà họ Hồ, học từ Lê-nin, dạy cho toàn đảng rằng: "Nếu có lợi
cho cách mạng (tức Nga-xô), sẵn sàng ôm hôn kẻ thù".
Chúng chỉ tin ở bạo lực, cho nên muốn trừng trị cộng
sản thì phải tước công cụ bạo lực của chúng hay nói một cách khác là vô hiệu
hóa công cụ chuyên chính (tức lính, công an và tòa án), chứ không phải là
lập 4 cái Quỹ "tình thương" như nhà thuyết khách cộng sản Bùi Tín xúi dại
cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tự nguyện làm bò sữa, tự tay vắt sữa
mình dâng cho tập đoàn thực dân đỏ!!!
Ông khuyên những người Việt tỵ nạn cộng sản nên góp
mỗi tháng một ngày lương cho 4 cái Quỹ gọi là "tình thương đó". Và, ông cũng
nêu đối tượng nhận tiền của Quỹ "tình thương" gồm cả thương binh vừa và nặng
của lực lượng vũ trang thực dân đỏ!(?)
Ông quên thực hay cố tình giả vờ quên cái số phận của
thương phế binh QLVNCH còn ở trong nước. Họ vì ai mà bị tàn phế? Họ có vượt
vĩ tuyến 17 ra phía Bắc đâu! Họ chiến đấu bảo vệ nước Việt Nam Cộng Hòa, là
mảnh đất được qui định qua hiệp định Genève 1954 về Việt Nam. Cái hiệp định
đó ra đời cũng từ tham vọng làm tay sai cho Nga-xô và Tàu cộng của tập đoàn
Hồ chí Minh. Và, cũng chính đại diện của tập đoàn Hồ chí Minh và đại diện
Nga-xô, Tàu cộng cùng long trọng ký kết xác nhận sự phân chia đó.
Thương phế binh QLVNCH là nạn nhân của cuộc xâm lược
đỏ. Tụi xâm lược đã đàn áp và phân biệt đối xử không chỉ bản thân thương phế
binh QLVNCH mà lây sang cả con cái, cha mẹ, họ hàng. Mồ mả của quân, cán,
chính VNCH bị tụi xâm lược san bằng - chính ông cũng thừa nhận.
Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản là đồng bào, đồng
hương, đồng đội, là kẻ chịu ơn của thương phế binh VNCH, cho đến tận giờ
phút này (2003) cũng chưa trả được hàm ơn đó là bao. Bây giờ ông lại yêu
sách người Việt tỵ nạn cộng sản làm cái việc như của tội phạm để bồi thường
chiến tranh. Tài sản nhiều đời tích lũy phải để lại cho những tên xâm lược
mạnh khỏe; bây giờ lại lú lẫn hay sao mà nhịn ăn, nhịn mặc, còng lưng cày
để bù trì cho kẻ xâm lược bị què cụt không đủ sức tranh giành chiến lợi phẩm?
Bọn họ đã có chính sách ưu đãi, ưu tiên, có lương bỗng, có đoàn thể của tụi
xâm lược đỏ giải quyết. Nếu bị bạc đãi, thiếu thốn thì càng tốt, vì như thế
sẽ giúp họ mở mắt nhận diện được kẻ thù chung của nhân dân Việt Nam là tập
đoàn Việt gian cộng sản. Từ đó trong họ, ai là đảng viên thì hãy trả lại thẻ
đảng, hãy hô hào con cháu, họ hàng, đồng hương, đồng đội để ai ở trong đảng
thì xin bỏ đảng; ai chưa nhập đảng thì tẩy chay không nhập đảng v.v… Chính
họ cùng với đồng đội trong tổ chức cựu chiến binh, cùng với nông dân bị mất
đất, công nhân bị mất việc hoặc bị bóc lột tàn bạo và tiểu thương, dân nghèo
thành thị, học sinh, sinh viên. Mới có điều kiện và đủ sức đấu tranh bất bạo
động làm tan rã hàng ngũ đảng cộng sản, giác ngộ lực lượng vũ trang quay về
"trung với nước, hiếu với dân" như tôn chỉ ban đầu; quyết không làm công cụ
của tập đoàn Việt gian cộng sản chóp bu, phản bội nhân dân, phản bội tổ quốc
và sẽ phản bội lại chính tương lai bản thân và của các thế hệ con cháu.
Nếu thương phế binh cộng sản thấm thía cả cuộc đời bị
tập đoàn Hồ chí Minh lừa dối để mất cả tuổi đời, hạnh phúc, máu thịt thì họ
dễ dàng lấy hình ảnh bản thân làm tấm gương kêu gọi đồng đội trong Hội cựu
chiến binh, đồng đội đang tại ngũ tẩy chay đảng Việt gian cộng sản, kết hợp
với đấu tranh đòi quyền công bằng về kinh tế, phúc lợi xã hội của các thành
phần bị áp bức khác, chắc chắn cái xương sống của chế độ thực dân đỏ là quân
đội, công an, tòa án sẽ sụp đổ.
Chỉ khi nào tách rời công cụ chuyên chính khỏi sự thao
túng của tập đoàn Việt gian cộng sản chóp bu thì mới có thể nói đến dân chủ,
tự do và công lý.
Nếu không, cuộc đấu tranh dân chủ hóa Việt Nam sẽ bị
lũ cơ hội ở trong và ngoài Việt Nam coi là một "thương vụ" kiếm danh và kiếm
lợi. Và, nhân dân Việt Nam, trong đó có bốn loại đối tượng mà ông Bùi Tín
kêu gọi cho hưởng phần của "Quỷ tình thương" sẽ mãi mãi bị lăn trong cơn lốc
của các thế lực dân chủ cuội!
Chính vì tụi Việt gian cộng sản chóp bu thao túng công
cụ chuyên chính nên ngay: "Dân chủ trong Đảng cộng sản Việt Nam là con số
không, ở trong xã hội cũng lại là một quả trứng lớn"(84). Và, ông còn
giải thích rõ hơn, rằng: "Đây là nền dân chủ của một nhóm người, nền dân
chủ của một người!"(85)
Tổ chức nào trên thế giới, chứ chẳng cứ gì ở Việt Nam,
nếu lấy hệ tư tưởng cộng sản làm mục tiêu đều trở thành phản dân chủ. Hãy
nhớ lại cách giải thích về "dân chủ tập trung" của Hồ cho Nông thị Trưng,
đại ý: "Dân chủ là của rất quý của mỗi người. Dân chủ tập trung là các cô,
các chú đưa của quý đó cho Bác giữ hộ. Bác cho vào rương và khóa lại". Thế
nghĩa là Hồ thâu đoạt tất cả "dân chủ" vào cá nhân hắn quản lý "hộ". Đương
nhiên, cả xã hội, chẳng ai còn "của rất quý" đó nữa!
Cho nên cái nguy hiểm thâm độc của những người "tự
nhận là đấu tranh cho dân chủ" ở Việt Nam mà vẫn giương cái bẫy phản dân chủ
Hồ chí Minh làm mục tiêu thì cái dân chủ đó sẽ chắc chắn được cất trong két
sắt (vì Hồ giảng bài học dân chủ đó khi còn ở Cao-bằng, chưa có quyền lực),
làm sao lại có thể đi tìm dân chủ bằng "chủ nghĩa Hồ chí Minh", bằng đi theo
người dùng "chủ nghĩa Hồ chí Minh" dẫn đường!!!
Toa thuốc ông kê cho cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng
sản chỉ là cách thuyết phục mọi người vô tình thành "công dân của CHXHCN
Việt Nam", có nhiệm vụ đóng thuế dưới chiêu bài "qũy tình thương", một thứ
thuế thu nhập (vì mỗi tháng đóng một ngày lương như ông đề nghị) chưa kể tự
nguyện đóng thêm.
Tập đoàn Việt gian cộng sản tiếm quyền thống trị cả
nước Việt Nam, chúng thu thuế đủ loại; chúng nhận viện trợ từ các qũy của
Liên hiệp quốc; các tổ chức từ thiện trên thế giới; chúng nắm trọn mọi nguồn
tài sản của nhân dân - kể cả con người lẫn đời sống tâm linh. Cho nên chúng
có bổn phận và trách nhiệm phải chi cho các "qũy tình thương" mà ông nêu ra.
Nếu cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản mơ hồ về chữ
"thiện" của ông (Bùi Tín), có nghĩa ngoài việc hàng năm gửi về giúp gia đình
hàng trên 2 tỷ USD, nay lại đóng thuế cho tập đoàn Việt gian cộng sản dùng
dập tắt những ngòi nổ có thể làm sập chế độ thực dân đỏ. Phải chăng ý ông
muốn như vậy?!!!
Bốn đối tượng mà ông Bùi Tín nêu lên cho hưởng "Qũy
tình thương", cùng gia đình của họ, đã, đang và vẫn sẽ là lực lượng cực kỳ
quan trọng vùng lên đòi quyền sống, đó chính là cửa ngõ của dân chủ hóa đất
nước.
Những người tỵ nạn cộng sản đã phải trả cái giá như
thế nào để có được tự do như ngày nay. Chính họ đã "phải tự cứu mình" rồi
trời, người mới giúp cho. Vì thế, bốn đối tượng mà ông (Bùi Tín) nêu lên để
hưởng "Quỹ tình thương" cũng phải tự cứu mình trước. Nghĩa là phải đòi hỏi
tụi cầm quyền giải quyết bằng mọi cách. Cộng đồng người Việt hải ngoại chủ
yếu làm cái việc đánh động dư luận quốc tế. Có như vậy bộ mặt "giả chính
nghĩa" của tập đoàn Việt gian cộng sản mới bị nhân dân thế giới và toàn dân
Việt Nam cả trong và ngoài nước nhận diện được để thống nhất gây sức ép quốc
tế về mọi mặt kết hợp với đấu tranh ở trong nước. Chỉ có ở cái thế bị cả
trong và ngoài cùng dồn ép thì tập đoàn Việt gian cộng sản buộc phải "đổi
mới" trọn vẹn để khỏi bị loại bỏ.
Còn nghe ông (Bùi Tín) mà hà hơi, tiếp sức cho chúng
bằng thiết lập 4 qũy tình thương, thì thà cứ nôm na gọi cho đúng tên là "4
loại thuế đánh vào những người nhẹ dạ hoặc ngu lâu", đỡ vòng vo tam quốc!
Thí dụ cụ thể:
- Báo Lao động điện tử ngày 3-1-2002 đưa tin từ năm
1990 tập đoàn Việt gian cộng sản tỉnh Thừa Thiên đã đầu từ hơn 3 tỷ đồng để
làm nhà lưu niệm cho tên tướng lê-dương Nguyễn chí Thanh.
- Báo Nhân dân điện tử ngày 3-1-2003 đưa tin bọn chúng
lại duyệt một kinh phí là 4,56 tỷ đồng nữa để xây dựng tượng đài cho tên
tướng lê-dương Nguyễn chí Thanh.
Ba tỷ của năm 1990 theo thời giá hiện nay, chí ít cũng
trên 10 tỷ. Nghĩa là cả hai lần chúng lấy tiền của dân Thừa Thiên hàng 15
tỷ, chi riêng cho việc lưu danh tên Nguyễn chí Thanh, (tương đương 1 triệu
USD). Sao không rút ở đó ra 10 ngàn đô-la chi cho mầm non của đất nước?
Thế mà, vừa qua từ Huế viết thư ra hải ngoại xin cộng
đồng người Việt tỵ nạn cộng sản 10 ngàn USD để trả lương cho hơn 100 các cô
giáo dạy trẻ, nếu không các trường học phải đóng cửa!!!
Tại sao không kiến nghị cho tụi tiếm quyền; không gửi
đơn cho quỹ Nhi đồng Liên hiệp quốc v.v… để vạch mặt tập đoàn thực dân đỏ.
Nếu cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản mà giúp thì sẽ thành tiền lệ để
phải giúp các nơi khác nữa, ngoài Huế. Và, sẽ giúp đến bao giờ? ở những lớp
học đó cô giáo có dám dạy cho các em rằng nhà nước cộng sản đã trốn trách
nhiệm, các lớp học còn tồn tại là nhờ tiền đóng góp của những người tỵ nạn
cộng sản không?
Như vậy là, cái thế hệ tương lai đó lại tiếp tục bị mơ
hồ về tội ác của tập đoàn Việt gian cộng sản.
Một người dù có được học hành mà không được giác ngộ
quyền công dân của mình thì lớn lên cũng trở thành trí nô mà thôi! Chỉ có
hại chứ chẳng ích gì cho đất nước Việt Nam!
Không được quên quá khứ. Phải ghi nhớ hận thù.
Vấn đề đặt ra là: giải quyết quá khứ và hận thù làm
bài học lịch sử cho các thế hệ nối tiếp tỉnh táo trao sinh mệnh chính trị và
việc quản lý đất nước vào tay những đại diện hội ứng mọi tiêu chuẩn cần
thiết.
Từ "Hoa xuyên tuyết" và "Mặt thật" cho đến "Mây mù thế
kỷ" ông đã có nhiều thay đổi tích cực trong suy nghĩ.
Và, trong "Một phương án đổi mới trình đồng bào cả
nước", ông tuyên bố từ bỏ 9 huân chương kháng chiến, quân công, chiến công,
chiến sỹ vẻ vang do đảng cộng sản Việt Nam khen thưởng. Đó lại là một bước
tiến mới nữa trong nhận thức của ông về thực trạng Việt Nam từ 1945 đến nay.
Tuy nhiên, chúng tôi thấy còn nhiều điều mơ hồ, không
minh bạch trong cách lập luận của ông. Chúng tôi mong muốn được làm rõ những
điều đó. Vì thế, xin khép lại ở đây những ý kiến của chúng tôi về hai cuốn "Hoa
xuyên tuyết" và "Mặt thật" của ông.
Trong kỳ tới, chúng tôi xin được nêu lên những nghi
vấn, những chỗ còn chưa rõ ràng trong tập "Mây mù thế kỷ" của ông.
No comments:
Post a Comment