Nhà Báo Việt Thường

Nhà Báo Việt Thường

Tìm kiếm bài Blog than huu cua Nha Bao Việt Thường xin gõ chữ vào đây

Thursday, October 15, 2009

Nam Nhân -Chu Tất Tiến, hạng nhất vô liêm sỉ



Chu Tất Tiến, hạng nhất vô liêm sỉ!

Nam Nhân (Quân nhân QLVNCH)

Nam nhân tôi lại nhận được email của một thân hữu gửi cho bài: “Thư gửi Nam Nhân, một chuyên viên khiêu khích của cộng sản” của Chu Tất Tiến (CTT) đăng trên trang Web Ánh Dương.

Vì là thư gửi tên mình, nên Nam Nhân tôi đã đọc cẩn thận để xem sau mấy bài viết hướng dẫn trước đây của mình, CTT đã có tí ti nào phục thiện chăng???

Mở đầu bằng cách lung khởi, vòng vo tam quốc chuyện nhận thức của CTT về ngày tàn của bọn việt-gian cộng-sản như sau:

(trích)

Như đã viết trong bài “Dấu hiệu dẫy chết của Cộng Sản Việt Nam”, càng gần đến ngày tàn của chế độ, Cộng Sản lại càng hung hăng làm những việc cực kỳ vô lý, cực kỳ bất nghĩa. Trong mấy tuần lễ gần đây, chúng điên cuồng bắt bớ hàng loạt các nhà đấu tranh bất bạo động cho một nước Việt Nam Độc Lập, Dân Chủ, và Tự Do, bất chấp các sự can thiệp mạnh mẽ của các nước Dân Chủ trên thế giới. Chế độ Cộng Sản đã chứng tỏ chúng “vô giáo dục, vô pháp, vô luân”…”

(ngưng trích)

Sau hơn 34 năm cả miền Nam rơi vào sự thống trị của tập đoàn việt-gian cộng-sản, những chuyện mà CTT viết trong “Lá thư gửi các bạn trẻ Việt Nam” (kỳ thứ 5: Hiểm Họa Trung quốc) quả là thừa bởi vì chính tin tức đó là từ trong nước chuyển ra và cũng do những người ở hải ngoại đã viết từ hơn hai chục năm nay. Đến bây giờ CTT mới lôi ra thì đã quá lạc hậu rồi. Điều mà CTT cần phải cập nhật tin tức vào lúc này cũng đã là quá muộn, là phải nhận ra được bản chất việt-gian của tập đoàn cộng sản việt nam, chứ cứ lơ mơ việt cộng với việt trừ thì chỉ là hình ảnh trong đôi mắt anh bị quáng gà lúc về chiều. Chưa nói đến là trước đây CTT còn viết thư hết cho Tấn Dũng lại cho các thứ việt gian ở trong nước để xin xỏ cái này, năn nỉ cái kia, góp ý này nọ. Khi ở trong tù, CTT có dám góp ý với thằng công an nhí con không mà bây giờ lại đòi góp ý với những loại chóp bu của việt-gian cộng-sản? Cầm bút để viết những thứ đó thì có thể biết được rằng bộ óc của CTT chỉ lớn bằng ngón chân út và lá gan cũng cỡ vậy mà thôi.

Người dân miền Nam Việt Nam sau 30/4/1975, đã kể cho nhau nghe câu chuyện như sau đây: Sau khi việt-gian cộng-sản cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam xong, chúng xuất hiện cứ như vừa mới chuyển hóa từ vượn người lên người vậy, đến mức nam nghệ sĩ chơi đờn cò cải lương Văn Vĩ, đã phải bừng sáng mắt ra! Thế mà CTT sau 34 năm mới hi hí lượm được chút sự thật về cái gọi là “thiên đường xã-hội chủ-nghĩa”!!!

Hèn chi câu chuyện Trọng Thủy, Mỵ Châu, CTT với kiến thức lơ mơ thiếu căn bản, vì khi nhỏ đi học thì như CTT tự “khai báo” rằng học thì ít, mà làm du đãng thì nhiều; đi thi đỗ được là nhờ dê cô giám thị chứ tự thân không thể viết nổi một chữ, cho nên mới viết láo như vậy. Khi được Nam Nhân tôi chỉ dẫn cho thì lại ương bướng gân cổ cãi rằng vì chỉ viết lá thư trong vòng hai tiếng đồng hồ và bị xúc động nên lộn thôi, “chứ đứa con nít cũng biết chuyện này” như CTT thừa nhận. CTT không thể hiểu nổi rằng nói láo là nói láo, mà đã nói láo là vì ngu chứ không phải vì chỉ có hai tiếng đồng hồ và bị xúc động, nên nói lộn chuyện nọ sang chuyện kia. Giả dụ trong một đám ma diễn ra trong vòng hai tiếng đồng hồ và tất nhiên ở đám ma thì phải xúc động, vậy nếu CTT khóc người đã chết có tên là Hoàng Minh Chính lại khóc thành ông Trường Chinh ơi, có được không?

Không chỉ chuyện Mỵ Châu, Trọng Thủy đã nói láo, mà nhờ Nam Nhân nhắc nhở cho nên CTT đã phải viết lời thanh minh xin lỗi độc giả, cũng đăng trên web Ánh Dương, trong đó còn thừa nhận nhiều sai sót khác. Vậy thì cũng vì xúc động hay sao? Làm gì mà cải lương thế, bỏ đi Tám.

Đấy là trong bài còn nhiều hạt sạn nữa mà Nam Nhân đã chỉ cho biết là nói láo đấy, nhưng lại không cho “đáp số” vội, cốt giúp cho CTT sưu tầm tài liệu lại, có mất công như thế thì mới nhớ lâu được. Đấy là cách Nam Nhân giáo dục CTT học hành cho cẩn thận vậy. Chẳng biết CTT có lĩnh hội được ý tốt đó không?

Sự giúp đỡ của Nam Nhân, dù CTT cố tình chối bỏ, nhưng bài thanh minh về những lỗi lầm (ngu dốt thì đúng hơn) trong “Lá thư gửi các bạn trẻ Việt Nam” (kỳ thứ 5: Hiểm Họa Trung quốc) là một bằng chứng cụ thể việc CTT không thể chối bỏ đã chấp nhận sự dạy dỗ của Nam Nhân, đúng không???!!!

Nhận sự dạy dỗ của Nam Nhân, CTT đã vô ơn quên mất rằng “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” lại ngoác cái mồm trên bộ mặt mày râu nhẵn nhụi để chửi láo lếu rằng Nam Nhân là “anh việt cộng hạng bét”. Câu chửi hỗn láo này của CTT đã tự lộ ra bản chất của CTT, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến được tụi việt-gian cộng-sản biết đến. Bởi vì nghĩ rằng Nam Nhân là “anh việt cộng hạng bét”, làm gì có cục xương thừa mà cho, nên mới vô ơn với “thầy”. Còn nếu là loại việt cộng kiểu Bùi Tín hay Hoàng Minh Chính thì chắc đã gãi đầu gãi tai xin được đội ơn hoặc quỳ lạy rồi.

Nhưng vì thuở nhỏ những vết hằn của một đời du đãng cũng như tà lọt cho công an khi ở tù cải tạo, nên CTT sợ nhỡ chửi lầm, bèn giả vờ lấy cớ tra xét lý lịch của Nam Nhân, để chắc chắn Nam Nhân không phải là việt cộng, dù là “anh việt cộng hạng bét” chứ với cung cách đó của CTT đứng trước việt cộng hạng bét, cụ thể là thằng công an nhí con trong trại tù, CTT đã dùng hai bàn tay mà tự khoe là cầm bút viết văn, để cần cù gò rương cho cái thằng việt cộng hạng bét đó đấy, có đúng không?

Nam Nhân đã có lần “khai báo” lý lịch của mình rồi. Với tên Nguyễn Đức Chung là chủ trang Web Hồn Việt UK online; với bút hiệu Dân Nam là tác giả những bài thơ chống việt-gian cộng-sản và tay sai cùng với các thi sĩ Ý Nga, Lâm Hoài Vũ, Hồ Công Tâm… ; với bút hiệu Nam Nhân đồng tác giả cuốn sách “Những tên Đặc Công Đỏ trong phong trào đòi hỏi Dân Chủ cho Việt Nam” với các ông Việt Thường và Lý Tuấn, cũng như hàng trăm bài bình luận thời cuộc. Còn muốn hỏi kỹ hơn nữa thì hãy hỏi chí hữu thân thiết của CTT là Đỗ thị Thuấn, hỏi Bs. Tôn Thất Sơn, người điều hành Diễn Đàn Nước Việt, hoặc muốn kỹ hơn nữa, thì điện thoại hỏi chiến hữu Việt Tân của CTT ở Anh quốc.

Nói như thế có nghĩa là một sự lễ độ tối thiểu của người có căn bản giáo dục trung bình nơi trường học và trong gia đình, CTT cũng phải tự khai: Bố tên là gì, mẹ tên là gì, nghe nói bố là Tây, vậy là Tây đi lính Lê dương hay là Tây dân sự. Có còn liên lạc gì với nhau không? Lý do nào mà không được sự giáo dục tốt của gia đình để thuở nhỏ có cuộc sống du đãng; tại làm sao sống trong xã hội Việt Nam mà không theo được nề nếp truyền thống của Việt Nam là “tôn sư trọng đạo”, lại đi dê cô giám thị? Như vậy là theo truyền thống phía cha (Tây) hay phía mẹ (Việt Nam). Cũng cần nói qua lý do nào gia nhập Quân-lực Việt Nam Cộng Hòa, vì lý tưởng hay đến tuổi phải đi lính thì đi; hay vì thất nghiệp lang thang cho nên gia nhập QLVNCH với tâm trạng “Lê dương”? Lý do nào vào tù mà hèn hạ như vậy? Lý do nào mà khi ra hải ngoại ba hoa phét lác cứ như ếch kêu khi trời mưa…

Mới đây qua câu chuyện về Đại Hội Kỳ 3 của TTCSVNCH, trên các Diễn Đàn có nói việc Bút Vàng Đỗ thị Thuấn vu cáo bịa chuyện, thì Bút Vàng khai rằng bị CTT cung cấp cho những thông tin tầm bậy! Như vậy những tài liệu mà CTT dùng để bịa chuyện bôi lấm giày của ông Việt Thường và Nam Nhân, nói là trích từ những Nick name Vũ Hiến, Nguyễn Trí Thức, nếu CTT không bạch hóa được lý lịch của những tên này như đã đòi bạch hóa lý lịch của Nam Nhân, thì có thể kết luận rằng hai cái Nick name Vũ Hiến và Nguyễn Trí Thức cũng chỉ là thằng con hoang Bắc kỳ di cư, cũng có nghĩa là CTT một kẻ “mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao” giỏi gò rương bằng tôn hơn là viết văn, viết bình luận.

Riêng Nam Nhân tôi sau khi đọc những bài viết của CTT gửi cho Nam Nhân, như đã chứng minh ở trên thì có bốn kết luận dành cho CTT:

- Chu Tất Tiến là một nhà văn hạng bét.

- Chu Tất Tiến là một tên kiến thức hạng bét.

- Chu Tất Tiến là một tên nói phét hạng nhất.

- Chu Tất Tiến là một tên vô liêm sỉ và vô ơn hạng nhất.

Nam Nhân tôi biết rằng sau bài viết này, CTT sẽ lồng lộn lên để viết bài dấu dốt và bịa chuyện bôi bẩn gót giày của Nam Nhân. Nếu như trình độ viết lách của CTT xứng đáng cho Nam Nhân trả lời nữa, thì Nam Nhân tôi cũng chẳng tiếc gì đôi ba dòng cố giúp cho CTT ngộ cái đạo lương thiện khi cầm bút. Nhưng với mớ kiến thức mà CTT thừa nhận rằng “đứa con nít cũng biết” mà CTT vẫn chưa thuộc trơn tru thì thử hỏi rằng Nam Nhân tôi phải mất năm mười phút viết trả lời CTT lần nữa, có khác gì Ông Cha ta đã nói “Đàn cầm gảy tai trâu”!!! Cho nên Nam Nhân tôi cho CTT một thời gian, sớm nhất là 5 năm, chậm nhất là 8 năm, sau khi học lại những kiến thức căn bản bậc phổ thông bấy giờ CTT còn muốn viết thì Nam Nhân vui lòng dành chút thời giờ nhận xét lại về kiến thức cho CTT.

Anh quốc, ngày 15 tháng 10 năm 2009

Nam Nhân (Quân nhân QLVNCH)

------------------------------------

Chu Tất Tiến cải chính vài sơ sót trong bài “Thư Gửi Bạn Trẻ Việt Nam” (Kỳ

13/10/2009

Chu Tất Tiến cải chính vài sơ sót trong bài “Thư Gửi Bạn Trẻ Việt Nam” (Kỳ 5: Hiểm Họa Trung Quốc)

Thưa quý vị độc giả,

Chân thành xin lỗi quý vị vì trong bài viết nêu trên, tôi có vài sai sót. Vì phải viết rất vội trong một thời gian ngắn, để kịp lên đài Paltalk, nói chuyện với thính giả qua Khối 8406, nên tôi đã vấp phải vài sai lầm lịch sử:

- Năm 225 là năm bà Triệu Thị Trinh sinh ra, không phải là năm bà khởi nghĩa.

-Cuộc khởi nghĩa chỉ kéo dài chưa tới một năm thì thất bại. Bà Triệu đã mất năm bà vừa đúng 23 tuổi, không phải cuộc khởi nghĩa kéo dài được 23 năm.

Cùng với sai sót này, tôi cũng đã đánh máy lầm trong bản đầu tiên gửi đến Nhật Báo Người Việt là “Trọng Thủy là con của An Dương Vương” thay vì “Mỵ Châu là con của An Dương Vương”. (Lồi này đã được sửa trong bài gửi tới các diễn đàn).

Thành thật xin lỗi quý vị độc giả. Xin quý vị lượng thứ cho tác giả đã viết trong một nỗi xúc động khôn tả.

Chu Tất Tiến

------------------------------

THƯ GỬI NAM NHÂN, MỘT CHUYÊN VIÊN KHIÊU KHÍCH CỦA CỘNG SẢN

Chu tất Tiến.

Như đã viết trong bài “Dấu hiệu dẫy chết của Cộng Sản Việt Nam”, càng gần đến ngày tàn của chế độ, Cộng Sản lại càng hung hăng làm những việc cực kỳ vô lý, cực kỳ bất nghĩa. Trong mấy tuần lễ gần đây, chúng điên cuồng bắt bớ hàng loạt các nhà đấu tranh bất bạo động cho một nước Việt Nam Độc Lập, Dân Chủ, và Tự Do, bất chấp các sự can thiệp mạnh mẽ của các nước Dân Chủ trên thế giới. Chế độ Cộng Sản đã chứng tỏ chúng “vô giáo dục, vô pháp, vô luân” khi xử tội người công chính mà không cho gia đình hiện diện, không cho luật sư bào chữa. Có cho luật sư đến tòa, thì luật sư nói đằng luật sư, quan tòa cứ phán y chang một bản án như nhau cho toàn thể những người công chính đó. Một chuyện làm vừa ác vừa ngu dốt của chúng là cho du côn ném đá lỗ đầu hai vợ chồng nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, rồi dựng chuyện cho là nhà văn này ném đá trúng đầu người khác và bắt giữ bà! Báo Dân Trí tung tin này, chứng minh bằng hình một ông đang bị thương chẩy máu ở cổ, và chú thích đây là nạn nhân của Trần Khải Thanh Thủy đầu tháng 10 năm 2009. Nhưng nếu có ai rành về computer, tìm vào chỗ “properties” sẽ thấy tấm hình này chụp từ năm 2005!

Về phương diện đàn áp Tôn giáo, thì tồi tệ hơn nữa. Chúng cho công an giả dạng du côn đánh đập giáo dân Công Giáo Tam Tòa, Loan Lý để thực hiện âm mưu cướp đất của giáo dân và bẻ gẫy mọi việc phát triển tôn giáo. Đồng thời, chúng tung du côn xông vào Làng Bát Nhã đuổi đánh hàng trăm Tăng, Ni, cướp chùa một cách dã man, một việc làm bất nhân chống Tôn giáo chưa hề thấy trong lịch sử.

Về phương diện phá hoại trên mặt trận thông tin, chúng liên tục thúc đẩy các chuyên viên khiêu khích vẫn nằm vùng trong các diễn đàn quốc tế liên tục đánh phá tôn giáo, đồng thời mạ lị và ném “nón tai bèo” vào tất cả những ai đang hướng lòng về đất nước và dân tộc. !

Và ông, Nam Nhân, thưa ông, ông là một trong những chuyên viên khiêu khích đó.

1- Lý lịch tầm bậy: Ông đã từng viết nhiều bài mạt sát và mạ lị hầu hết những nguời tranh đấu cho Tự Do, trong đó có cá nhân tôi với nhiều chi tiết bịa đặt, trong khi không một ai biết ông là ai, mặc dù ông luôn tự xưng là “Quân Nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.” Nếu ông thật là một quân nhân phục vụ trong đội quân Quốc Gia trước đây, ông hẳn biết số quân là gì chứ? Ông có phải là Sĩ Quan không? Nếu là Sĩ Quan, ông tốt nghiệp khóa mấy Thủ Đức, Đà Lạt, hay Đồng Đế? Hải Quân? Không Quân? Thiết Giáp?...Sau khi ra trường, ông phục vụ đơn vị nào? Bạn của ông là ai? Còn nhớ tên một người nào cùng khóa không? Nếu ông chưa tốt nghiệp Sĩ Quan, ông mang cấp bậc gì? Làm việc ở đơn vị nào? Những điều này, ông chưa hề nói, mà chỉ đưa mấy chữ “quân nhân QLVNCH” ra làm lá bùa, cái bình phong để đánh phá cộng đồng hải ngoại mà thôi.

Theo tôi, sau khi đọc xong nhiều bài ông viết gửi trên diễn đàn “ảo” này, tôi hình dung ông là một anh Cộng Sản hạng bét. Sở dĩ tôi nói “Cộng Sản hạng bét” vì những tay lý luận Cộng Sản cao cấp không làm những công việc vớ vẩn như ông. Chúng ngồi ở nhà có máy lạnh, có tài xế, có người hầu, có vài em thơm như múi mít ôm vai ôm vế, đi những chiếc xe hơi sang trọng mà người bên Luận Đôn như ông thèm gần chết. Chúng làm việc tàn tàn, chờ tiền tham nhũng, ăn trộm từ các quỹ Xóa đói Giảm Nghèo của Liên Hiệp Quốc và các nước khác chui vào túi để tiếp tục ăn chơi như những ông Hoàng. Còn ông, gò đầu ngồi viết mấy bài vớ vẩn này rồi đãng trên các diễn đàn “ảo” mà không mong được trả lương thêm, ngoài số tiền mà các đồng chí tặng cho ông đủ ăn, đủ mặc, không đói nhưng cũng không giầu. Ông hãy so sánh tiền chơi bời của mấy tên Cộng Sản cao cấp và tiền bố thí của chúng cho ông, thì mới biết là mình “hạng bét” như thế nào. Nếu ông bào chữa cho là ông không phải “hạng bét”, thì ông có dám vào nhà hàng Long Đình ăn một chén súp 60 đô la không? Chén súp cao cấp thì tới 92 đô la lận! Ở nhà hàng mà có những thìa, nĩa bọc vàng 24 cara này, những người không dám chi 1000 đô la cho một bữa ăn thì không được bước vào! Ông không tin tôi ư? Hãy về Việt Nam một chuyến xem sao nhé?

Tôi thì tiên đoán cho đến khi mà Cộng Sản tan rã, ông vẫn chỉ là một tên “điệp viên hạng bét” mà thôi.

2- Lý luận thổ tả: Toàn bài viết mới này của ông lòi ra một nhược điểm là “ông không có tình quê hương, không có tự hào dân tộc”. Ông chê bai, chỉ trích tôi, một người viết văn dựa trên tình cảm dân tộc. Ông không thấy hãnh diện làm một người Việt Nam thuần túy. Khi tôi tự hào về lịch sử oai hùng của dân Việt và công cuộc khởi nghĩa chấn động thế giới của Hai Bà Trưng, Bà Triệu, ông cười nhạo lý luận của tôi và cho là trên thế giới còn có những điều đáng tự hào khác. Gián tiếp, ông cho Hai Bà Trưng không phài là người Hùng. Ông đã đứng về phía Tầu rồi! Lá thư thứ 5 của tôi gửi cho các bạn trẻ Việt Nam là một lá thư chống quân xâm lăng Trung Quốc. Ông nhục mạ người viết, cho tôi là “cải lương”, vậy nhất định ông phải đứng trên lập trường ngược lại với tôi. Nói khác đi, ông đã lộ diện là một người đứng chung một chiến tuyến với Trung Cộng và Việt Cộng. Nếu ông là một người Quốc Gia yêu nước như chúng tôi, ông đã không viết như thế.

3- Về lỗi lầm của tôi: Ông chỉ có đúng mỗi một điều khi moi ra được một lỗi của tôi khi viết về Triệu Đà. Chỉ vì cần viết vội cho kịp buổi nói chuyện với Paltalk, nên tôi đã viết nhầm, đã đảo ngược hai nhân vật trong chuyện Trọng Thủy – Mỵ Châu. Tôi đã viết bài này trong hai tiếng đồng hồ liên tục, vừa viết xong thì đến giờ lên Paltalk, nói chuyện với Khối 8406 và thính giả bốn phương, nên không kịp nhận ra lỗi của mình. (Xin hỏi người điều hành chương trình Paltalk của khối 8406). Thật ra, câu chuyện này, thì một đứa con nít cũng biết Trọng Thủy là con Triệu Đà, được gả cho Mỵ Châu để tìm cách làm gián điệp, ăn trộm cái nỏ “thần” (thực tế, có thể là một loại nỏ bắn chính xác, bắn nhanh, bắn xa, và bắn nhiều tên cùng một lúc). Nếu ông là một người cùng chiến tuyến với tôi, nhất định ông sẽ gọi cho tôi, điện thư cho tôi nói: “Ê, bạn viết nhầm rồi!”. Nhưng, trái lại, ông tặng cho tôi một bài chửi rủa, y hệt như những bài chửi rủa trước đây mà ông đã từng viết về tôi, trước khi tôi mắc phải lỗi lầm này. Lại một lần nữa, ông tự lòi ra tư cách của ông: một tên Cộng Sản hạng bét!

(Nhân đây, tôi cũng chân thành xin lỗi độc giả bốn phương. Trong một lúc xúc động và vội vã, tôi đã viết nhầm Trọng Thủy thành Mỵ Châu. Xin quý vị tha thứ.)

4- Lập trường đánh phá của ông: Đã từ lâu, ông viết rất nhiều trên mạng điện tử và luôn đưa cái bình phong là một “quân nhân QLVNCH” ra che chắn cho mớ lý luận thổ tả của ông. Nhưng ông không thể dấu mãi được chân tướng khi ông ca tụng Việt Thường, một tên Cộng Sản, tốt nghiệp báo chí tại Liên Xô và làm biên tập cho một tờ báo Cộng Sản, được gửi vào trại giam Hàm Tân làm “ăng ten”, sau đó, được cho sang Luân Đôn chính thức cả nhà. Ở đó, Việt Thường lập ra trang mạng điện tử “Hồn Việt uk” để đánh phá các nhân vật quốc gia. Mới đây, ông đã lòi ra chân tướng: chính ông là Việt Thường hay Việt Thường cũng là Nam Nhân, khi tác giả là “Việt Thường – Nam Nhân” viết bài tấn công Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, rồi gửi cho báo Sàigòn Nhỏ đăng ngày 12/6/2009). Như thế, Việt Thường, Nam Nhân có thể chỉ là hai phó bản của một tên Việt Cộng hạng bét. Hãy đọc lại vài cái lý luận thổ tả của ông sau đây:

1- Chửi những nhà trí thức Dân Chủ trong nước:

- Ấy thế mà có những kẻ tự xưng đủ thứ nhãn hiệu học vị, học hàm như Nguyễn thanh Giang, Nguyễn xuân Tụ, Lữ Phương…, cho đến các "sử gia" được đề cao như kiểu Phan huy Lê, Hà văn Tấn, Trần quốc Vượng, Dương trung Quốc… cũng nhắm mắt giả MÙ, chấp nhận thân phận SỬ NÔ” .. “TỘI của chúng chẳng thua gì lũ ngụy quân.”

- Bất kể một tổ chức nào, đảng phái không cộng sản nào, hội đoàn nào và cá nhân nào, CÒN CỐ TÌNH NHẮM MẮT TRƯỚC CĂN CỐT VIỆT-GIAN của Tập đoàn cộng sản VN, mị dân, lừa dối bằng các lộ trình dân chủ hóa, có nội dung thừa nhận tập đoàn việt-gian-cộng-sản rằng trong đó vẫn có những người yêu nước; rằng phải chờ một Gorbachev (như ý kiến của Lm Phan văn Lợi), rằng phải ủng hộ "phe cấp tiến???" trong bọn chúng để đổi mới, từ từ đi tới "dân chủ đa nguyên" trong "hòa bình, ổn định và bất bạo động" … Thì có thể KHẲNG ĐỊNH đó là CUỘI hoặc MÙ LÒA CHÍNH TRỊ hoặc CƠ HỘI CON BUÔN.”

- Cứ nhìn vào các thí dụ hiện nay ở hải ngoại thì rõ. Những thằng đặc công đỏ Bùi Tín, Vũ thư Hiên viết và nói những gì? Thằng Nguyễn gia Kiểng viết gì trong "Tổ quốc ăn năn"? Thực sự Chu tất Tiến không còn khả năng tư duy, không còn việc gì làm hay sao mà phải sủa ầm lên bảo vệ "Cụ Hoàng minh Chính" của Tiến. Rất tội nghiệp là CHẮC CHẮN Chu thất Tiến chỉ biết chưa chắc được một phần triệu về cái thằng việt-gian cho Nga-xô đó. Cũng hệt như Nguyễn bá Cẩn và mấy tên già có máu cẩu trệ, cùng Nguyễn tường Bá, Hoàng cơ Định (lãnh tụ Phở Bò)… quỳ mọp khóc lạy "cái ảnh" của tên việt-gian, bị đồng bọn cho nằm chầu rìa bữa cỗ, chờ nhận cục xương!!! Rồi đến Phan nhật Nam, sau khi đi cải tạo về, ra đến hải ngoại hơn chục năm rồi, mà vẫn bị ảnh hưởng sự nô lệ hóa của việt-gian-cộng-sản để năm 2007 này còn KHÓC THƯƠNG những tên ngụy quân việt-gian chết ở Điện Biên. Tại sao không khóc từ trước tháng 4-1975???

2- Bênh vực Mao Trạch Đông:

- Kẻ lợi dụng chủ nghĩa cộng-sản để che đậy bộ mặt đế quốc đỏ là Lênin, và kẻ

biến chủ nghĩa cộng-sản thành một thứ tôn giáo khắc kỷ là Stalin, chứ không phải Mao Trạch Đông.

3- Chửi Phật Giáo:

-Từ khi ra đời vào đầu năm 1930, thì bọn Việt Gian Cộng Sản đã muợn cái lốt Phật Giáo để hoạt động. Bởi vì hơn 80% dân số VN theo đạo Phật. Ngay công nhân và nông dân mà Việt gian cộng sản coi là lực luợng của cái gọi là "cách mạng vô sản", thì phần lớn cũng là Phật Tử. Chưa nói đến đền, chùa... rất thuận lợi làm điểm hẹn hò của việt gian cộng sản còn họat động trong vòng bí mật. Chúng không chỉ gián tiếp lợi dụng Phật Giáo mà còn trực tiếp cạo đầu làm sư trụ trì...

Và, còn nhiều nữa nữa, những bài lý luận thổ tả của Việt Thường – Nam Nhân, mà tôi không thể dẫn chứng hết được trong phạm vi bài viết này. Chỉ có thể viết thêm một phần về việc ông công kích tôi.

1- Ông bảo tôi tự nhận “nào là nhà văn có bốn mươi năm tuổi cầm bút, nào là nhà bình luận chính trị, người có lòng yêu nước son sắt và oai hùng. Cũng như là một người “đại diện cho tầng lớp có kiến thức trong số những người Việt tỵ nạn việt-gian cộng-sản”.

Thưa ông, tôi chưa bao giờ dám tự nhận những điều như trên, trừ một lần tôi trả lời một người thắc mắc về việc tôi bắt đầu viết văn từ năm nào, tôi phải trả lời là từ 1968. Còn những cái danh từ “nhà bình luận chính trị, người có lòng yêu nước son sắt và oai hùng, người đại diện cho tầng lớp có kiến thức trong số những người Việt tỵ nạn việt-gian cộng-sản” chỉ là mớ chữ mà ông “phịa” ra rồi gán cho tôi.

2- Ông cho tôi “Làm đội trưởng đội gò rương (hòm) cho tụi công an việt-gian”, “Chu Tất Tiến đã bị anh em tù chung trại trùm mền đánh cho một trận mê tơi về tội gì chắc chắn Chu Tất Tiến tự biết hơn ai hết”, “CTT nổi tiếng ở trong tù vì là một tên nịnh bợ, điếu đóm cho công an việt-gian nên đã được cất nhắc làm đội trưởng đội gò. Bị anh em tù trùm mềm đánh nhừ đòn. Kiến thức thì như trên đã phân tích, từ kiến thức phổ thông cho đến kiến thức chuyên biệt đều là con số không thật to. Viết lách thì bậy bạ, dám ví tên cán bộ trung cao của việt-gian cộng-sản là việt gian Hoàng Minh Chính, tên việt-gian thờ Nga sô, với Tổng thống Ngô Đình Diệm. Dám lớn tiếng sủa tất cả những ai không thương khóc tên việt gian Hoàng Minh Chính, lá bài cuội dân chủ, vai chính trong vở kịch Tiểu Diên Hồng, là “lũ đầu tôm”.

Để trả lời cho câu tố cáo láo lếu này, tôi phải dùng Văn-hóa-Hà-Nội tặng ông câu: “Đéo biết gì mà cũng nói!” (Không tin, thì ông về Hà Nội chơi, tìm cách hỏi thăm đường một thanh niên nào đứng gần Bờ Hồ mà xem. Nhất định ông sẽ nhận được câu trả lời “Đéo biết! Biết cũng đéo chỉ!”)

Tôi chưa hề ví Hoàng Minh Chính với Tổng Thống Ngô đình Diệm. Trong văn của tôi, chưa hề biết đến chữ “đầu tôm”. Tôi không bao giờ coi Hoàng Minh Chính như một người quốc gia, làm sao mà dám mạ lị những ai không trọng Hoàng Minh Chính?

Tôi chưa hề biết cầm cái búa và gõ vào một tấm tôn bao giờ, thì làm sao mà được bầu làm tổ trưởng gò rương (hòm), gồm những chuyên viên gò rất ác liệt?

Hãy đọc lá thư của Giáo Sư Trần Đức Thịnh (hiện ở Canada) thì sẽ rõ. Sau khi từ Cà Tum về Suối Máu, 16 nhà trưởng thuộc K4 họp lại và bầu anh Thịnh làm Đại Diện còn tôi làm Trưởng Ban Văn Hóa – Văn Nghệ. Lý do mà anh em bầu tôi vào việc này có lẽ là vì tôi đã từng làm “quản ca” tại Cà Tum, và là chuyên viên kể chuyện “chưởng”, chuyện Tam Quốc Chí cho anh em nghe suốt hai năm trước. Anh Thịnh cũng là người đã cứu mạng tôi, nếu không có anh Thịnh, mồ tôi giờ đã xanh cỏ.

Buổi tối hôm ấy, sau khi tờ báo tường của K4 ra đời, tên Chính Ủy “mặt nám” (gọi như thế vì một má của hắn có một vết chàm to bằng lòng bàn tay, trông rất quái dị) gọi anh Thịnh đi với hắn đến kêu tôi ra hội trường. Tên Mặt Nám chỉ tay vào bức hình vẽ trên đầu tờ báo tường mà hoạnh họe tôi:

- Anh chỉ trích công nghiệp xã hội chủ nghĩa mất cân đối, phải không?

Tôi ngớ người ra:

- Anh nói sao?

Mặt Nám nói:

- Anh vẽ công nhân một tay què, chỉ có một tay giơ lên. Như thế không phải là anh chế nhạo công nghiệp mất cân đối sao?

Nhìn lại bức hình vẽ một công nhân đội mũ thợ, giơ một tay lên chào, tôi bắt đầu bực vì sự ngu dốt của hắn:

- Anh nói gì lạ vậy? Nếu tôi vẽ giơ cả hai tay lên, anh lại bảo là giơ tay đầu hàng. Còn vẽ bỏ cả hai tay xuống, thì anh bảo cụt cả hai tay. Cho nên, phải vẽ một tay giơ lên chào chứ?

Mặt Nám lại chỉ tay vào một “logo” nhỏ giữa hàng vẽ một chiếc xe máy cầy, có bánh xe mới với các lằn gai chéo chéo:

- Đây nữa! Cái này là vẽ dây kẽm gai cản đường tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa!

Tôi gằn giọng:

- Anh coi lại đi! Đây là bánh xe mới cáo cạnh, còn hàng gai cao su mới tinh, chứ không có kẽm gai kẽm giếc gì!

Hắn lại chỉ tay vào bài viết của anh Nguyễn Văn Phú, nguyên giáo sư Anh Văn:

- Còn đây là kêu gọi anh em “trở cờ”, anh giải thích làm sao? Hàng trên viết chữ “trở”, hàng dưới viết chữ “cờ”. Thế là rõ phản động nhé!

Tôi nhìn vào hàng chữ do anh Phú viết. Hàng trên là câu: “Tôi mong có ngày được trở”, vì hết hàng nên xuống câu, viết tiếp: “cùng nhau chúng ta chơi cờ”…

Thấy tên này cố tình ghép tội một cách ngu ngốc, tự dưng, máu nóng của một quân nhân tình nguyện nổi lên, tôi nói như điên:

- Anh đừng có bới bèo ra bọ! Chẻ sợi tóc ra làm tư làm tám! Tôi không có phản động gì cả! Nếu tôi có chống anh, thì tôi chống trong đầu tôi đây nè! Tôi là con cá nằm trên thớt, các anh muốn bắn, muốn giết lúc nào cũng được, tôi đâu có ngu mà vẽ hình rồi viết chống đối các anh trên giấy tờ như thế này. Đã thế, thì thôi, cứ lôi tôi ra mà bắn đi, xử lý đi, giết ngay đi, đừng nói lôi thôi nữa! Tôi nói cho anh biết, từ giờ phút này, tôi cóc làm cái gì nữa cả, cứ bắn đi cho được việc!

Tên Mặt Nám cũng nổi cơn, hắn rút ngay khẩu K54 ra, chỉ vào tôi:

- A! Tên này phản động, chống đối cách mạng hả?

Anh Thịnh, rất lanh trí, giơ tay chặn liền:

- Báo cáo cán bộ! Cán bộ đừng bắn! Anh Tiến hôm nay đang “ấm đầu”, nãy giờ anh em đang cạo gió, nên nói sảng. Cán bộ đừng để ý!

Rồi anh gọi to về phía mấy anh em đang lấp ló, theo dõi:

- Anh em ơi! Ra khiêng anh Tiến về cạo gió tiếp đi này!

Lập tức, ba bốn anh (A Cửu, Hùng, Thiết…) vội chạy ra, đè tôi nằm xuống, ngay chỗ tôi đứng, rồi lột lưng áo tôi ra, chuẩn bị cạo gió. “A Cửu”, chuyên viên đan giỏ, nhanh như điện, chộp được chai dầu gió, chạy ra đổ xuống lưng tôi, cạo.. liền!

Tên Mặt Nám ngẩn ngơ nhìn hoạt cảnh cạo gió kia, không nói được lời nào, đành bỏ ra về! Mạng tôi đã được cứu bằng sự nhanh trí của anh Thịnh và sự “cứu bồ” khẩn cấp của anh em nhà 12, K4, Suối Máu, (cuối năm 1977 hay đầu năm 1978?)

Ngày hôm sau, tên Mặt Nám kêu tôi lên phòng hắn, chửi tôi một “tăng” khoảng nửa tiếng. Rút kinh nghiệm hôm qua, và biết rằng lần này, nếu tôi nói một lời lạng quạng, là mạng tôi đi đứt, tôi chỉ đứng im, không trả lời một tiếng nào, cho đến khi hắn đuổi tôi về.

Anh em ở K4, trong thời bộ đội cai quản, rất quí tôi, vì ngoài việc kể chuyện mỗi chiều, trong các cuộc liên hoan, tôi còn “giả gái” để vũ Dân Tộc, vũ “Guantanamera”, và còn hướng dẫn cho anh em múa “sạp”.

Vì thế, mà câu trả lời của tôi cho Nam Nhân khi tố cáo tôi là “trưởng toán gò tôn” là “đéo biết gì mà cũng nói!” cũng kể là thích đáng!

Thật ra, tôi cũng xấu hổ khi phải kể về mình, nhưng vì bất đắc dĩ để chấm dứt trò “ném mũ tai bèo” của ông, nên tôi phải dông dài về cá nhân mình như trên mà thôi. Nếu ông muốn biết thêm về tôi, hãy đọc “Chuyện một người tù cải tạo” đăng trên tập san “Vùng Lên” do anh em cựu tù Suối Máu ở San Jose xuất bản năm 2008.

Tôi khuyên ông và nhóm của ông (Việt Thường, Trần Thanh, và Nguyễn đức Chung) nên chấm dứt trò phá rối cộng đồng hải ngoại đi! Riêng với tôi, “một ngày đã là quân nhân, suốt đời vẫn mãi là quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa”, tôi sẽ tiếp tục chiến đấu chống Cộng cho đến hơi thở cuối cùng, hoặc cho đến ngày tàn của Cộng Sản trên đất nước Việt Nam yêu quí, bất chấp mọi mưu mô, thủ đoạn của bọn ông. (*)

Chu tất Tiến, 11 tháng 10 năm 2009.

(*) Ngày 10 tháng 10 vừa qua, tôi nhận được “feedback” từ một người mang tên Nặc Ông, email: emily23032001@yahoo.com.au nói tôi là bệnh tâm thần, xấc xược, nói láo khoét khi tôi dám nói xấu Trung Cộng…Hắn viết thư cho Nhật Báo Người Việt nói là không nên đăng bài của tôi.

-----------------------------------------------

THƯ GỬI CÁC BẠN TRẺ VIỆT NAM.

(Kỳ thứ 5 : Hiểm Họa Trung Quốc)

Chu Tất Tiến.

Các bạn thân mến,

Thật ra, hiểm họa Trung Quốc xâm lăng Việt Nam không phải chỉ mới manh nha từ vụ Bâu xít Tây Nguyên mà đã có từ mấy ngàn năm trước. Năm 207 trước Công Nguyên, Triệu Đà từ Bắc Phương đã xua quân xâm chiếm Nam Việt, sau khi gả con gái cho Trọng Thủy là con của An Dương Vương, vị vua cuối cùng của triều đại độc lập đầu tiên của Việt Nam. Sau đó, đến năm 111 trước Công Nguyên, Hán triều Bắc Phương mới chính thức đem quân thôn tính nước Nam ta, và cai trị liên tục 151 năm cho đến năm 40 sau Công Nguyên, một cuộc cách mạng thành công đã nổ ra dưới sự lãnh đạo của Hai Bà Trưng. Cuộc cách mạng này, thật sự, là niềm kiêu hãnh độc đáo của dân Việt, không một quốc gia nào có thề so sánh. Thật thế, vào những năm đó, đa số các nước trên thế giới vẫn sống trong một không khí hoang dã, trừ Ai Cập và Hy Lạp đã có văn minh từ nhiều thế kỷ trước ta, còn Châu Mỹ vẫn còn là một giải đất bao la thiếu dấu chân người. Vậy mà, nước Việt ta đã có một phụ nữ biết khởi nghĩa chống quân xâm lăng, đặc biệt là dưới thời kỳ đó, vai trò của người phụ nữ trên toàn thế giới chỉ là phụ thuộc vào người đàn ông và tại một số nước, người phụ nữ còn là nô lệ của phái mạnh cho mãi đến ngàn năm sau. Tuy sự thành công của cuộc khởi nghĩa này không kéo dài, chỉ vỏn vẹn có 3 năm, nhưng tiếng vang của lòng can đảm, sự kiêu hùng của dân Việt vẫn mãi mãi tồn tại. Đến năm 225, lại một lần nữa, một nữ lưu cưỡi voi xông lên, đánh đuối quân xâm lăng chạy thục mạng về phương Bắc. Vị nữ anh thư đó là bà Triệu Thị Trinh. Lần này, chiến thắng được bảo vệ lâu hơn: 23 năm. Điều đáng tự hào những người phụ nữ vĩ đại đó lại không xuất thân từ các gia đình dũng sĩ hoặc vua chúa mà chỉ là những thiếu nữ, phụ nữ bình thường có lòng yêu nước vô biên. Vì thế, mỗi khi nhớ đến hai cuộc cách mạng này, tôi muốn hãnh diện vỗ ngực, hét to lên trước mặt mọi người ngoại quốc: “Tôi Là Người Việt Nam!” và “Các bạn không có những trang sử oanh liệt như chúng tôi!”

Trở lại vấn đề âm mưu xâm lăng của Bắc Phương, chúng ta có nhiều điều để nói:

- Lịch sử thời cổ:

Liên tục nhiều thế kỷ, những con người tham vọng này không ngừng tiến quân xuống phía Nam. Biết bao nhiêu trận đánh kinh thiên động địa đã diễn ra với lực lượng tinh binh của địch lên tới hàng trăm ngàn. Trận Ngô quyền đánh tan cả chục ngàn quân Nam Hán vào năm 938 tại Bạch Đằng Giang. Trận Lý Thường Kiệt, vào năm 1075, tiêu diệt cả trăm ngàn quân địch ngay trên đất Bắc, nơi mà ngày nay gọi là Quảng Đông và Quảng Tây. Cũng tại Bạch Đằng Giang, vào thế kỷ 13, Trần Hưng Đạo đánh tan quân Mông Cổ, đạo quân bách chiến bách thắng đã dẫm nát bao nhiêu thành lũy phương Tây và Á Châu. Sau đó là Lê Lợi, một nông dân khởi nghĩa đã diệt trên dưới 300,000 quân Minh vào thế kỷ 15. Mãi đến thế kỷ 18, khi Lê Chiêu Thống (mà thiên hạ gán ghép cho là ông Tổ của Lê Khả Phiêu và Lê Duẫn, vì cùng nòi bán nước), lạy lục mời quân Tầu sang, thì mấy trăm ngàn quân Bắc Phương mới dám vào chiếm đóng, khiến Quang Trung Đại Đế phải xuất hiện cứu nước. Lần này thật sự là oanh oanh liệt liệt, hàng chục vạn quân Tầu phải bỏ mạng trên đất Nam, từng gò đống chất xương quân xâm lăng vẫn còn nằm sâu dưới lòng đất Thành Đô năm xưa.

- Lịch sử cận đại:

Sang thập niên 40-50, trong giai đoạn rối bời khi quân Pháp đổ bộ, quân Nhật rút lui, quân Tầu cũng cố gắng có sự hiện diện ở Việt Nam nhưng chẳng làm được trò trống gì rồi phải cuốn gói trong lời ca chế diễu của dân Việt: “Đoàn quân Tầu Ô kia, sao mà gớm thế! Gót chân phù lang thang trên con đường quê..”

Nhưng từ khi cái tư tưởng quái đản Cộng Sản ra đời và được Mao Trạch Đông biến thành một Tôn giáo mới, một thứ tôn giáo cực đoan, thờ các tà thần là các lãnh đạo Đảng có súng đạn trong tay, thì Trung Cộng tiếp tục các cuộc xâm lăng và trả thù Việt Nam, một tên láng giềng nhỏ bé mà dám chống lại thiên triều từ bao ngàn năm nay. Đau đớn thay, âm mưu xâm lăng và trả thù này lại được chính các người lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam hân hoan tiếp tay. Trong cuộc chiến Nam – Bắc, đảng Cộng Sản miền Bắc, đại diện là Hồ Chí Minh, đã trực tiếp cõng rắn cắn gà nhà, quỵ lụy xin Trung Cộng cung cấp quân đội, cố vấn và viện trợ súng đạn, lương thực để đánh miền Nam. Dĩ nhiên, việc quân đội và cố vấn Trung Quốc đem theo những bao gạo, những gói lương khô Trung Quốc cho Hồ chí Minh phải được đền ơn đáp nghĩa. Trước mắt, các cố vấn Trung Quốc được đối đãi như thần thánh, bảo gì thì Việt Minh cũng phải nghe, phải treo hình Mao Trạch Đông cao hơn hình Bác Hồ, phải dâng gái hộ lý cho các Cố Vấn Trung Quốc Vĩ Đại. Các bản nhạc hát trong tất cả các cuộc liên hoan đều phải hát theo điệu Tầu, “đời đời nhớ ơn bác Mao”, và “son son son, mì son đố mì”. Sinh hoạt nam nữ cũng theo lời dậy của Bác Mao, nghĩa là “sinh lý nam nữ cũng như uống một cốc nước”, tha hồ chửa đẻ, đã có Đảng nuôi. Trong khi bộ đội chỉ ăn theo chể độ Tiểu Táo, nghĩa là chỉ có cơm, rau muống, và mì chính, cán bộ cao cấp của Đảng được ăn theo Trung Táo, có thêm chút thịt cá, thì Cố Vấn Vĩ đại được hưởng chể độ Đặc Táo, nghĩa là có rượu thịt ê hề. Nhiều bộ đội đói lòi xương, quần đùi, chân đất, đã đau khổ nhìn các Cố Vấn một tay ôm gái, một tay ôm vò rượu, cười nói oang oang. Họ uất ức lắm, nhưng làm sao được, khi súng đạn cũng mang nhãn hiệu Trung Cộng, máy truyền tin cũng có tiếng Tầu, xe vận tải cũng Made in China…

- Sự đòi hỏi của Trung Cộng:

Lẽ đương nhiên, cuộc giao dịch Việt Cộng – Trung Cộng không phải chỉ như thế. Trong khi giúp Việt Cộng đánh miền Nam, Trung Cộng luôn tìm các kẽ hở của “chú em láng giềng” mà tìm cách thôn tính miền đất nhỏ bé này. Khi Mỹ dội bom Bắc Việt, Đảng Cộng Sản Việt Nam cầu cứu Bắc Kinh. Lập tức Trung Cộng viện cớ phải dựng dàn rada và hỏa tiễn để phòng ngự ở miền cực Bắc nước Việt, rồi chiếm miền đất này luôn, biến thành căn cứ địa Trung Quốc vỉnh viễn. Khi quân đội anh hùng miền Nam chiến đấu chống quân Tầu xâm lược Hoàng Sa, tên Cộng Sản bán nước Phạm Văn Đồng gửi thư cho các đồng chí Quốc Vụ Viện Trung Quốc để hoan hô hành động xâm lăng này, thì các đồng chí Trung Quốc lập tức trịnh trọng cho vào Văn Khố Trung Uơng, mặc dù văn kiện này chẳng có giá trị hợp pháp gì, ngoài một lời nịnh bợ của một kẻ khốn nạn, bán nước cầu vinh.

- Âm mưu thâm độc:

Cũng trong âm mưu thôn tính nước Việt, Trung Cộng đã lợi dụng tinh thần nô lệ của Đảng Cộng Sản miền Bắc mà cứ từ từ cho cắm lại các cột mốc biên giới sâu vào trong nội địa Việt Nam. Độc địa hơn, chúng cho người đến các bản làng xa xôi, hẻo lánh ở cực Bắc nước ta, hỏi xem ai không có căn cước, hay chưa làm căn cước, thì phát luôn căn cước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa cho họ cùng với mấy món quà văn hóa Tầu. Dần dần, các bản địa người Dân Tộc của ta biến thành người Tầu hết. Thâm độc hơn nữa, chúng đã dùng tiền mua các cán bộ lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam, là những kẻ tham ô vô liêm sỉ để chiếm đất, chiếm làng, chiếm tỉnh của Việt Nam. Việc Trung Cộng cho Nguyễn Tấn Dũng 150 triệu đô để mua đứt Tây Nguyên và một số vùng miền Bắc, hầu như người dân Việt nào để ý đến chính trị cũng biết. Thiên hạ bàn luận tỉnh bơ trong các quán trà là sau khi Dũng sang triều cống Trung Cộng, nhận được tiền và được lời hứa của các đồng chí cố vấn vĩ đại Trung Cộng nên đã khai trừ một loạt 5 vị tướng có tư tưởng Dân Tộc, chống lại Thiên Triều, đồng thời chia cho đàn em mỗi đứa một ít tiền, nên tất cả đều ngậm miệng như hến, mặc cho Tầu tung hoành như những Thái Thú thời đại trên đất Việt. Hầu như cả miền chóp nhọn của miền Bắc Việt biến thành đất của Tầu. Những sân gôn mênh mông, hãng xưởng, nhà hàng dành riêng cho Tầu, không một người Việt nào được bén mảng. Những cơ sở này cũng là đường bảo vệ cho các người dân Việt đói khổ làm Cửu Vạn chở đồ lậu Trung Công kìn kìn sang Việt Nam, không thèm đếm xỉa đến hải quan cũng đã ngậm miệng ăn tiền. Hàng hóa và văn hóa phẩm Trung Cộng vì thế tràn ngập thị trường, giết chết hàng nội địa. Hãng xưởng mang chữ Tầu mọc lên như nấm trên mọi miền đất nước. Vì ra vào không cần Visa, lính Tầu giả dạng công nhân tràn ngập mọi nơi, tha hồ lấy gái Việt, đẻ con mang họ Tầu, biến những vùng quanh hãnh xưởng của chúng thành lãnh địa Tầu. Thợ Tầu mà hãm hiếp gái Việt, thì được mang về Tầu, xử lý nội bộ. Nhưng ngược lại, nếu dân Việt mà đụng chạm đến Tầu, thì được xử lý thích đáng bởi nhà cầm quyền địa phương và ông chủ Tầu. Đôi khi chủ Tầu treo nghi can tòng teng ngay tại cổng Sở mà không ông công an, chủ tịch phường xã dám can thiệp. Có trường hợp hơn 200 thợ Tầu tràn ra làng chung quanh, dùng hung khí tấn công dân làng, mà công an, bộ đội, chủ tịch, bí thư bỏ chạy có cờ.

- Tình hình chung:

Đó là những chuyện nhỏ địa phương, nếu nhìn tình hình chung toàn quốc còn thấy sự nô lệ, khiếp nhược của Đảng Cộng Sản Việt Nam trước Tầu Cộng kinh hoàng hơn.

Như các bạn đã biết, nếu có người dân Việt yêu nước nào, thấy Tầu Cộng ngang ngược cướp đất, hành dân, mà lên tiếng phản đối liền bị bắt nhốt. Ngay cả viết vài hàng bầy tỏ lòng yêu nước Việt trên mạng cũng bị tù luôn. Cái gọi là Nhà Nước Bán Nước này muốn tạo sự bình an cho các đồng chí con Trời vỉ đại làm ăn. Do đó, Tầu Cộng được đặc quyền thông đường cao tốc từ Bắc xuống Nam, xẻ dọc giang sơn làm hai mảnh, rồi cắt ngang Tây Nguyên, đào bâu xit, biến cao nguyên Trung Phần thành mảnh đất riêng của Tầu, để từ đó, theo chiến dịch Tằm ăn Dâu, Tầu Cộng cứ từ từ mà nhai nhỏ đất nước ông cha.

Hải phận cũng mất rồi, cái lưỡi bò mà Trung Cộng đã liếm tới sát bờ biển nước ta.

- Thái độ và âm mưu của Đảng Cộng Sản Việt:

Vậy, thì nay mai, cả vùng trời, vùng biển, đất cao, bình nguyên sẽ biến thành của Tầu. Rồi dân tộc ta cũng biến dạng nốt, chứng minh nhân dân rồi sẽ có chữ Tầu. Khi chuyện đó xẩy ra, thì các lãnh đạo Đảng đã “hạ cánh an toàn” ở một nơi nào đó trên thế giới, tha hồ ăn chơi trác táng, gái đẹp, rượu ngon, với số tài sản khổng lồ từ vài trăm triệu đến vài tỷ đôla, số tiến đã được rửa qua các trung tâm chuyển tiền rải rác khắp năm châu bốn biển. Người Việt ở nước ngoài cử tàn tàn gửi về Việt Nam mỗi năm 8,9 tỷ đô, không biết rằng số tiền này đâu có về nước, mà được giữ lại ở trương mục nước ngoài cho các lãnh đạo, còn tiền ngân hàng của nhà nước, tiền viện trợ để xóa đói giảm nghèo thì lấy ra chi trả cho bà con. Người Việt cũng không biết rằng các tên lãnh đạo bán nước kia, sẽ dùng tiền mà Việt Kiều để dành hộ chúng ở ngoại quốc đê mua nhà, mua xưởng, mua dịch vụ ở ngoại quốc bằng chính những đồng tiền mà người hải ngoại ky cóp gửi về quê.

- Vai trò của Quân Đội Nhân Dân:

Các bạn thân mến,

Đến đây, các bạn sẽ có thể tự hỏi: Còn quân đội nhân dân để đâu? Thưa các bạn, từ 34 năm nay, cái quân đội ấy đã chỉ lo làm tiền, lo tham nhũng, chạy chọt thăng cấp, nên chỉ còn là cái bánh rán, phồng to mà không có ruột. Những người còn có chút lòng yêu nước mà không yêu chủ nghĩa xã hội, thì bị thủ tiêu hoặc bị hạ bệ gần hết, nên chả còn ai. Chắc các bạn vẫn nhớ tin 13 vị tướng lãnh, từ Tổng Tham Mưu Trưởng trở xuống bị nổ máy bay không? Còn nhớ cái chết của Trần văn Trà, và hai ông tướng họ Chu không? Những nhà lãnh đạo Đảng chì còn lo làm “sợi chỉ tham nhũng xuyên suốt” từ trên xuống dưới, nên không ai lo trang bị quân đội. Hiện nay, nếu so sánh thực lực hải quân Cộng Sản Việt Nam với Trung Cộng thì chỉ là con tép riu bên anh chàng khổng lồ Trung Cộng. Đối lại với hàng trăm tầu ngầm, có nhiều chiếc mang đầu đạn nguyên tử, hàng ngàn máy bay trinh thám không người lái, hơn 52 loại vũ khí mới, hàng trăm thiết giáp hạm có hệ thống ra đa và phòng không cực mạnh, có thể chọi lại với Hoa Kỳ, thì hải quân của Nhà nước ta chỉ có hai tiềm thủy đĩnh của Korean, 6 cái loại Kilo class của Nga. Chiến hạm có 7 chiếc, 2 cái của Nga, 5 chiếc của Liên Xô cũ. Thiết giáp hạm có 12 chiếc cũng của Nga. Tuần dương hạm có 16 chiếc của Liên Xô, 2 chiếc của Nga. Lực lượng tuần duyên có 14 chiếc của Liên Xô, và 12 chiếc đóng tại Việt Nam. Về tầu đổ bộ, thì có 6 chiếc của Mỹ, 4 chiếc của Hòa Lan, và 12 chiếc của Liên Xô. Hỏa tiễn thì toàn là của Liên Xô, loại cũ xưa P-500, Kh-41, và P-800. Đại khái thì nếu mà đánh nhau bằng Hải quân bây giờ, thì Cộng Sản Việt Nam chỉ lấy trứng chọi đá. Thôi thà ngậm miệng ăn tiền, sống dai hơn.

Như vậy thì tương lai giải đất chữ S của chúng ta mất tiêu rồi sao?

- Thái độ của chúng ta, hải ngoại và quê hương:

Thưa các bạn, như các bạn đã đọc những dòng chữ về lịch sử chúng ta nhắc nhở ở trên, nếu không có nạn độc tài độc đảng, nếu toàn dân đoàn kết một lòng trong một chế độ Tự Do, Dân Chủ, không có cảnh người bóc lột người, thì cho dù Trung Cộng có to lớn hơn chục lần như thế, chúng ta cũng chẳng ngán sợ. Dân Việt chúng ta đã MỘT CHỌI MƯỜI từ ngàn năm nay, nhất định sẽ dư sức đánh đuổi bọn xâm lăng chạy nháo nhào ra khỏi đất nước một lần nữa. Hơn nữa, một khi có chính nghĩa, nhất định thế giới sẽ không ngồi yên nhìn bọn xâm lược kia hoành hành bá đạo.

Các bạn nghĩ sao? Có thể tiếp tay với chúng tôi mà “ĐÁNH LŨ THAM Ô, DIỆT BỌN BÁN NƯỚC” này để cùng nhau xây dựng Dân Chủ, hầu bảo vệ nền Độc Lập, Tự Chủ dân tộc không?

Tổ Quốc Việt Nam đang chờ các bạn.

Chu tất Tiến.

-----------------------------

Một số bài viết khác liên quan:

- Chu Tất Tiến nên ngưng tán dóc!

http://www.hon-viet.co.uk/NamNhan_ChuTatTienNenNgungNoiDoc.htm

- Lý do Chu Tất Tiến đòi công lý cho Hoàng Minh Chính

http://hon-viet.co.uk/TamBaDang_LyDoOngChuTatTienDoiCongLyChoHoangMinhChinh.htm

- Làm sao Chu Tất Tiến hiểu được?!

http://hon-viet.co.uk/VanTran_LamSaoChuTatTienHieuDuoc.htm

No comments:

Thời Sự "Nóng"





------------------------------------------

---------------------------------------------------------
Vân Anh -Ngày 1 tháng 10 Hà Nội Chính Thức Bán Nước Cho Bắc Kinh
----------------------------------------