Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Đối với cộng đồng tỵ nạn người Việt trên thế giới, biến cố gây sôi nổi nhất lúc này là việc con hát Đàm Vĩnh Hưng (ĐVH) bị xịt hơi cay vào mắt ngay trên sân khấu lúc nó đang trình diễn. Vấn đề đã được báo đài tường thuật đầy đủ, và còn tiếp diễn dài dài, chúng tôi không cần lặp lại, chỉ xin nêu một vài cảm nghĩ sơ khởi sau:
Những Nhận Định
Giả thiết Lý Tống (LT) không xịt hơi cay mà xịt acit chẳng hạn, con hát ĐVH sẽ bị tắt tiếng suốt đời. Cuộc đời nó sẽ đi vào tối tăm. Nhưng kết quả cuộc đấu tranh của ngưòi Việt tỵ nạn sẽ rất bất lợi, vì trước dư luận thế giới, chúng ta không những không chứng minh được VGCS đang tấn công chúng ta, mà chúng ta sẽ trở thành kẻ khủng bố. Nhờ xịt hơi pepper, tên ĐVH có thể hát trở lại trong vòng 15 phút sau, tội trạng của LT được chứng minh rằng đây chỉ là đòn cảnh cáo chứ vô hại. Hơn nữa về mặt chính nghĩa đấu tranh, chúng ta gặt hái được nhiều thành quả đáng kể. Sự kiện này:
1. Làm dấy lên phong trào chống văn hóa vận của VGCS rất sôi nổi trong cộng đồng tỵ nạn mà lâu nay tưởng chừng như đã tắt ngấm. Từ đó thấy được tinh thần chống cộng của đại đa số đồng bào tỵ nạn vẫn rất cao và rất kiên cường, bắt buộc bọn VGCS phải e ngại và dè chừng, không dám lấn lướt chúng ta như trước.
2. Làm lộ diện những tên bầu show vì tham đồng tiền nhơ bẩn đã bán rẻ lương tri và bán đứng đồng bào, những tên MC mặt dầy hơn thớt chuyên đưa người cửa trước rước người cửa sau để kiếm tiền như những mụ tú bà trong động điếm. Chắc chắn những bọn này phải e ngaị và chùn bước.
3. Đủ tác dụng để cảnh cáo bọn con hát trong nước còn mơ tưởng ra tuyên truyền và hốt bạc tại hải ngoại này, và nhiều khi còn hỗn láo nhục mạ người tỵ nạn. Chúng tôi không nhớ rõ nhưng biết có một con hát nào đó đã đe dọa chôn sống người tỵ nạn kia đấy. Thật ngông cuồng và khốn kiếp. Tất nhiên cũng còn cảnh cáo luôn bọn xướng ca vô loài mang danh tỵ nạn nhưng vẫn nuôi mộng trở về lòn trôn bọn VGCS.
4. Cho biết những ai là người thích đi nghe bọn này hát? Một người bạn lăn lộn trong giới báo chí cho biết đại đa số đám khán thính giả là thành phần du sinh và thân nhân ở hải ngoại, còn lại là “lũ ĐƯỢI tha phương cầu thực, vì người tỵ nạn CS thực sự và có liêm sỉ không bao giờ mất tiền đi nghe bọn này hét cả.
5. Tự nhiên vạch ra lằn ranh giữa những người chống cộng dứt khoát và những kẻ chủ trương hòa hợp hòa giải với VGCS bởi một sự thật hiển nhiên là, hầu như tất cả mọi tổ chức, mọi nhóm, mọi cá nhân xưa nay kêu gọi đa nguyên đa đảng, bỏ điều 4 Hiến Pháp v.v. đều im lặng trước chiến dịch NQ36 của VGCS mà cụ thể là vấn đề tên ĐVH bị xịt hơi cay xẩy ra rất sôi nổi trong cộng đồng.
6. Còn làm lộ diện những tờ báo, những tên viết báo “hồnTrương Ba, da hàng thịt”. Tờ báo nào đã quảng cáo show ĐVH? Tờ báo nào đã cung cấp chỗ cho tên ĐVH mở cuộc họp báo? Nhà báo nào đến chầu chực để nghe tên này nói láo. Không nghe thì cũng biết nó nói gì rồi thì hà tất phải đến chầu chực để nghe nó nói. Có bao giờ nó nhận nó sai đâu? Ngày xưa bọn Bắc Việt xua quân xâm chiếm miền Nam rành rành như thế mà chúng còn chối leo lẻo, thì thử hỏi tên con hát đảng viên tự nhận nó đi tuyên truyền NQ36 sao? Một điều đáng lư ý khác nữa là tên ĐVH họp báo tại Anaheim hay Westminster gì đó có vi phạm luật lệ của thành phố này không. Người đứng ra tổ chức có vi phạm không. Chúng tôi nhớ không lầm là hình như luật lệ thành phố có cấm những tên CS lai vãng đến các thành phố này thì phải. ĐVH là một đảng viên CS, nó mở họp báo ở đây mà không phạm luật sao? Xin bà con coi lại vấn đề này.
7. Kết quả quan trọng nhất có thể đạt được nếu LT, các luật sư, và những vị dấn thân trực tiếp trong vụ này biết làm và làm khéo, là biến cố này có thể làm cho dư luận Mỹ hiểu được chính nghĩa chống cộng của người tỵ nạn để họ bằng lòng ủng hộ chúng ta.
Đừng tưởng rằng người Mỹ sáng suốt về các vấn đề chính trị thế giới, nhất là các vấn đề của VN. Xin đan cử một thí dụ để dẫn chứng người Mỹ ngu dốt lắm. Tuần qua, bà dân biểu Sheila Jackson Lee, người da đen, đơn vị 18 Texas, thành viên Ủy Ban Đối Ngoại, và Tiểu Ban Trung Đông và Nam Á Hạ Viện Hoa Kỳ đã tuyên bố tại cuộc họp khoáng đại Hạ Viện một cách quái đản thế này: Ngày nay chúng ta có 2 nước VN Bắc và Nam vai sánh vai trao đổi và làm việc chung với nhau. Chúng ta có thể không đồng ý với các việc mà miền Bắc làm, nhưng họ sống trong thanh bình. Tôi hy vọng miền Bắc có được một thành tích về nhân quyền hoàn hảo hơn, nhưng dù sao họ cũng đang sống đề huề bên cạnh nhau (Today we have two Vietnams, side by side, North and South, exchanging and working. We may not agree with all that North Vietnam is doing, but they are living in peace. I would look for a better human rights record for North Vietnam , but they are living side by side.) (The Washington Times 7-18-2010). Một dân biểu trong Ủy Ban Đối Ngoại Hạ Viện mà hiểu biết về VN như vậy thì thử hỏi giới bình dân Mỹ biết gì về CSVN và về vấn đề người Việt tỵ nạn chúng ta. Làm cho dư luận Mỹ hiểu chúng ta là điều hết sức cần thiết chứ không coi thường được.
bà dân biểu Sheila Jackson Lee (Today we have two Vietnams, side by side, North and South, exchanging and working. We may not agree with all that North Vietnam is doing, but they are living in peace. I would look for a better human rights record for North Vietnam , but they are living side by side.) Ngày nay chúng ta có 2 nước VN Bắc và Nam vai sánh vai trao đổi và làm việc chung với nhau. Chúng ta có thể không đồng ý với các việc mà miền Bắc làm, nhưng họ sống trong thanh bình. Tôi hy vọng miền Bắc có được một thành tích về nhân quyền hoàn hảo hơn, nhưng dù sao họ cũng đang sống đề huề bên cạnh nhau
8. Điểm so sót của chúng ta là phần đông chúng ta đã thổi tên ĐVH lên hơi quá đáng. Báo chí đến nghe nó họp báo là không nên. Có gì phải thông tin về những điều nó nói láo. Gọi nó là ca SĨ là đề cao nó quá. Trong văn hóa VN, chữ SĨ và chữ SƯ trong cái title để gọi một người nào đó rất quan trọng. Người đó cần hội đủ ít nhất 2 điều kiện: một là người đó phải đạt tới cảnh giới cao nhất về chuyên môn, khả năng, hay nghề nghiệp. Hai là phải có tư cách, đức hạnh đúng với phẩm giá của nghề nghiệp đó. Những người viết nhạc chỉ viết một vài bài tình ca rẻ tiền thứ “mì ăn liền” chẳng nên gọi là nhạc sĩ. Con hát nếu phải giở những trò tiểu xảo khoe vú phơi rốn, hay nhẩy choi choi như khỉ ăn ớt trên sân khấu để ăn xin cảm tình của khán giả thì nhất định không thể gọi là ca sĩ. Tên ĐVH không có 2 tiêu chuẩn để gọi là sĩ nên không nên gọi nó là ca sĩ. Gọi nó là ca công hay con hát được rồi.
Những Việc Nên Làm
Xin có vài ba ý kiến sau đây nhân cơ hội này:
1. Nếu LT và các luật sư khéo lèo lái được các quan tòa (xử sau này) chấp nhận hành động pepper spraying của LT là do động cơ chính trị và thắng kiện thì tức là chúng ta đã dành được chính nghĩa. Từ đó các đảng phái, đoàn thể, và các cá nhân chống cộng thực sự dựa trên sự kiện cụ thể này để phát động chiến dịch mở mắt các thành phần Mỹ khác từ thượng tầng đến hạ tầng xã hội. Đoạt lấy sự chủ động mà hiện nay đang ở trong các thành phần chủ trương hòa hợp hòa giải với VGCS.
2. Vận động cộng đồng tỵ nạn embargo và boycott giới văn nghệ sĩ và bọn trung gian thông đồng làm ăn với VGCS như không coi các show có các con hát đã về đầu hàng CS, không mua đĩa nhạc của chúng v.v. Cô lập bọn hòa hợp hòa giải. Nếu thành công chiến dịch sẽ lan dần sang đến các lãnh vực khác. Và cuối cùng là cộng đồng tỵ nạn hải ngoại sẽ tự mình đơn phương embargo và boycott tập đoàn VGCS trong nước như không gởi tiền, không về VN, không mua hàng của VGCS, trừ những trường hợp thật sự cần thiết mà thôi.
3. Trong cuộc biểu tình tại San Jose ngày 18-7 vừa qua, chúng tôi thấy có sự tham dự của DB Cao Quang Ánh. Chúng tôi rất cảm kích và hoan nghênh ông. Tuy nhiên, chúng tôi thiết nghĩ, ở cương vị một dân biểu liên bang, ông có thể làm một chuyện gì đó thiết thực và hữu ích hơn là chuyện tham gia biểu tình nhiều. Chẳng hạn ông có thể đưa ra QH một dự thảo luật cấm các show có mặt các con hát trong nước, nếu các show này bị nhiều (vài ba trăm chẳng hạn) người complain vì lý do nó quấy nhiễu và làm xáo trôn sự an vui của cộng đồng, hơn nữa còn làm tốn hao công quĩ vì cảnh sát phải tăng cường an ninh v.v. Nếu nhà hàng xóm của ông nuôi một con chó cứ sủa ban đêm làm ông mất ngủ, ông có quyền nhờ luật pháp bắt người hàng xóm phải khóa mõm con chó lại. Hoặc nếu ông có lòng muốn xây một ngôi chuà hay thánh đường trong một khu vực, nhưng bị cư dân ở đấy phản đối với chính quyền địa phương vì Chùa hay nhà thờ sẽ làm họ phải mất sự yên lặng trong cuộc sống, hẳn nhiên ông không thể đạt được ý muốn dù là việc công đức. Tôi không rành về luật, nhưng cũng thử đề nghi một thí dụ, còn tùy theo sáng kiến của ông. Nếu được thì đồng bào sẽ đỡ phải biểu tình. Tốt biết mấy.
Cảm Nghĩ Cuối Cùng
Ông bà ta thường nói “Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên”. Ở cái mảnh đất San Jose này mà cứ khẳng định mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên là sai bét. … dĩ vãng giờ đã xa rồi … nhưng người ta còn nhớ, đã có nhiều chuyện xẩy ra ở đây mưu sự do con người, nhưng bất thành sự cũng lại do con người cả. Đổ cái thất bại lên đầu ông Trời thì oan cho Ổng lắm. Việc chống văn hóa vận của VGCS hiện nay cần rất “cẩn tắc vô ưu” để tránh cái kết cuộc bất thành sự tại nhân như trong quá khứ mà ông LT góp phần chủ động và trực tiếp. Lại còn một điểm này nữa. Ông LT ra khỏi nhà tù vẫn còn mặc bộ đồ giả đàn bà trông ngộ ghê vậy đó. Nhìn ông, người ta thắc mắc không hiểu ông làm chuyện đại sự quốc gia hay đang mần tuồng tranh đấu. Hư hay thực chẳng biết đâu mà mò. Rõ khổ.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
No comments:
Post a Comment