Nhà Báo Việt Thường

Nhà Báo Việt Thường

Tìm kiếm bài Blog than huu cua Nha Bao Việt Thường xin gõ chữ vào đây

Friday, June 25, 2010

Nam Nhân-Đinh Thạch Bích: Điển hình hội chứng “Thùng Rỗng Kêu To”








Đinh Thạch Bích: Điển hình hội chứng “Thùng Rỗng Kêu To”!!!



Nam Nhân

Lần trước Nam Nhân đã có viết một bài vạch mặt Tường Thắng đã bốc phét trên đài truyền hình SBTN (Sinh Bắc Tử Nam) cùng với Đỗ Phủ.

Tường Thắng là đệ tử ruột của Đinh Thạch Bích, mà chính Đinh Thạch Bích đã từng khoe rằng, cái tên “Tường Thắng” là do Đinh Thạch Bích đặt cho, nó có hàm ý, Tường Thắng sẽ là một “Thằng Tướng” của Đinh Thạch Bích (chắc là đến một ngày đẹp trời nào đó, được Nguyễn Đan Quế cho một chỗ ngồi trong cái gọi là “chính phủ ma cà rồng?!”).

thợ nổ Đinh Thạch Bích Tường Thắng, "Thằng Tướng của thợ nổ DTB

Đinh Thạch Bích nổi tiếng là thợ nổ, tự vẽ cho mình nhiều vòng hào quang, trong đó có chuyện nói láo rằng, đã tốt nghiệp trường lục quân Trần Quốc Tuấn, thời kỳ 1946. Cũng phét lác là thuở nhỏ đã học ở Hà nội, và năm 1945 có mặt tại quảng trường Ba Đình, đứng ở hàng đầu trong đoàn biểu tình, ngày 2/9, khi việt gian Hồ chí Minh đọc cái gọi là “Tuyên ngôn Độc lập”???

Nhưng một điều kỳ lạ là, Đinh Thạch Bích, không biết cái phủ toàn quyền Đông Dương nằm ở đâu, cũng như không phân biệt được phủ toàn quyền của thực dân Pháp với tòa Đốc lý của thực dân Pháp tại Hà nội (giống hệt tên Trần Nhu, chí hữu của Nguyễn văn Canh, đồng minh của Đinh Thạch Bích)!!!

Trần Nhu, "học gỉa", là giả chứ không có thiệt

Nam Nhân đã hứa với bạn đọc trong bài viết, về Tường Thắng, là sẽ vạch ra cái tội nổ sảng của Đinh Thạch Bích. Hôm nay xin được phép chọn bài mới nhất của Đinh Thạch Bích, được đưa lên Vietnamexodus vào ngày thứ Ba, 22/6/2010, có tên: “QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN” VIT-GIAN-CNG-SN BỊ RỚT LÁ BÙA “CHỦ NGHĨA YÊU NƯỚC” – TOAN LƯỢM LẠI.

Một số những bài trước đây, Đinh Thạch Bích thường khoe rằng “Ứng khẩu tổng hợp tình hình”, để ra cái điều khả năng tổng hợp của Đinh Thạch Bích như máy tính vậy. Sau chắc suy nghĩ lại, thấy dùng chữ “ứng khẩu” nó vô duyên và nhà quê quá xá. Bởi vì đã gọi là ứng khẩu, thì tự nhiên có sẵn trong đầu tuôn ra; còn ứng khẩu để tổng hợp, thì làm sao có thể xẩy ra được, bởi vì phải đọc nhiều tin tức, rồi suy nghĩ, lược bỏ những điều trùng lặp, nêu lên những điểm cần lưu ý với độc giả. Như vậy là đã có sự chuẩn bị, ứng khẩu cái kiểu gì như thế??? Ứng khẩu là phải như kiểu, khi còn nhỏ, Lê Quý Đôn bị ra đề làm bài thơ có tên: Rn đầu biếng học!

Trong bài này, Đinh Thạch Bích đã bỏ hai tiếng “ứng khẩu”, đổi lại bằng in chữ đậm có gạch đít, chứng tỏ rằng đã suy nghĩ rất cẩn thận. Ấy thế mà Đinh Thạch Bích, đã để lộ ra khá nhiều những tin tức bịa đặt. Mà cái trò ma mãnh của Đinh Thạch Bích, cố tình lèo lái bạn đọc sa lầy vào những tin tức láo lếu đó, để không nhận ra việc rất gian manh của Đinh Thạch Bích, là chạy tội cho Hồ chí Minh và tập đoàn việt-gian-cộng-sản của hắn.

Nam Nhân xin được chứng minh như sau:

Thí dụ 1:

(trích nguyên văn):

Quân đội của một nước có tự chủ phải được xây dựng trong khả năng và tương xứng với tầm vóc văn hóa, chính trị và nhất là kinh tế của quốc dân. Năm 1945, VIệT-GIAN-CộNG-SảN đội lốt dân tộc, cướp được quyền bính, nhân danh nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, lập ra quân đội quốc gia, lấy tên là Vệ Quốc Đoàn. VQĐ cùng với toàn dânkháng chiến chống Pháp, lấy “chủ nghĩa yêu nước” – sức mạnh tinh thần – cân bằng chênh lệch về sức mạnh vật chất giữa ta và địch. Kinh tế nước ta lúc đó yếu; văn hóa chưa mạnh lại sau thời Pháp đô hộ. Nhưng về chính trị, khi Thế Chiến II kết thúc, ta có một cơ hội bằng vàng với chủ trương “giải thực” – decolonization – của các siêu cường thắng trận. Với cơ hội ấy, ta đã có thể, qua thương thuyết, giành lại Độc Lập mà không tốn xương máu, như tất cả các thuộc địa khác của các “cựu đế quốc”, trên khắp thế giới. Vì có mặt Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản Đông Dương, Việt Nam đã bị “tước mất” cơ hội “giành lại Độc Lập không tốn xương máu”. Các siêu cường thắng trận đã ngoảnh mặt làm ngơ, để cho người Pháp trở lại Đông Dương như trước Thế Chiến II. Kể cả Liên Xô lúc đó cũng “không dám”công nhận nền “độc lập” của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, vì Stalin sợ “mếch lòng” Mỹ, và “đồng minh” Pháp. Mỹ từng cho tình báo OSS nhảy dù xuống giúp Hồ lập Đội Võ Trang Tuyên Truyền, tiền thân của Vệ Quốc Đoàn.”

(ngưng trích).

Ở đoạn trên, Đinh Thạch Bích, dù là dốt nát thì cũng không tránh được tội tô vẽ cho tập đoàn việt-gian Hồ chí Minh, khi Đinh Thạch Bích nói rằng: “Năm 1945, VIT-GIAN-CNG-SN đội lốt dân tộc, cướp được quyền bính, nhân danh nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, lập ra quân đội quốc gia, lấy tên là Vệ Quốc Đoàn.

Sự thật lịch sử là: Sau khi Hồ chí Minh dựng ra cái gọi là chính phủ lâm thời, về mặt quân sự, chúng chỉ có một trung đội do Võ Nguyên Giáp làm trung đội trưởng và Chu văn Tấn làm chính trị viên, có tên đội “tuyên truyền vũ trang”, với khoảng hơn ba chục tên, từ rừng núi về Hà nội. Sau khi có sự tham gia vào chính phủ của những nhân sĩ, trí thức nổi tiếng, kể cả các quan lại, cả các nhân vật đã từng ở trong chính phủ Trần Trọng Kim, thì bấy giờ thanh niên Hà nội cũng như các tỉnh thành miền Bắc đã được huy động gia nhập lực lượng tự vệ. Chính cái lực lượng tự vệ này đã bị tập đoàn việt-gian Hồ chí Minh thông qua chính phủ Liên Hiệp đa đảng (vì có cả Việt Nam Quốc Dân Đảng và Việt Cách tham gia …), âm mưu nắm lấy, nên chúng cho kết hợp với cái trung đội của Võ Nguyên Giáp. Và chúng cũng cho xóa số cái tên “đội tuyên truyền vũ trang” để dựng ra cái tên mới gọi là “Vệ Quốc Đoàn”, mà chúng thường tuyên truyền rỉ tai rằng, đó là lực lượng vũ trang của “Mặt Trận Việt Minh”. Phải đến tận ngày 22/5/1946, với chủ trương hợp nhất các lực lượng vũ trang, được sự đồng ý của các đảng phái là Việt Nam Quốc Dân Đảng của Vũ Hồng Khanh; Việt Cách của Nguyễn Hải Thần; việt-gian Hồ chí Minh đã ký sắc lệnh số 71 về cái gọi là “tổ chức quân đội” (gồm quân đội của Việt Nam Quốc Dân Đảng, Việt Cách, Vệ Quốc Đoàn của Việt Minh (là một tổ chức bao gồm nhiều đảng phái, cá nhân lẫn lộn cả cộng sản và không cộng sản, như chính Hồ chí Minh đã thừa nhận với tướng Tàu của Tưởng Giới Thạch, là Trần Tu Hòa, có mặt tại Hà nội thời kỳ đó để giải giới quân Nhật) và kể cả Bảo An Binh của chính phủ Trần Trọng Kim. Lực lượng vũ trang mới này được gọi là Quân Đội Quốc Gia. Về điều này, trong cuốn “Những tên Đặc Công Đỏ trong Phong Trào đòi hỏi Dân Chủ cho Việt Nam”, do nhà xuất bản Hưng Việt ấn hành năm 2004, ở trang 36 chúng tôi đã nói rõ. (dựa theo bản chụp các sắc lệnh có lưu trữ tại “Bảo tàng Hồ chí Minh”, ở Hà nội; và căn cứ vào bài báo đăng trên báo Cứu quốc , số 250, ngày 27/5/1946. Ai cũng có thể kiểm chứng được.)

Thí dụ 2:

Như vậy là Đinh Thạch Bích đã cố tình loại bỏ lực lượng vũ trang của các đảng phái quốc gia để gắn cho cái gọi là “đội võ trang tuyên truyềnlà tiền thân của Vệ Quốc Đoàn??? Nên nhớ rằng đội võ trang tuyên truyền là gồm những con người nghe theo lời cái gọi là tổ chức Việt Minh, do việt-gian-cộng-sản đội lốt những đảng phái quốc-gia để cướp tổ chức này, mà thành lập ra vào ngày 22/12/1944. Còn Vệ Quốc Đoàn, thì thành viên của nó, ngoại trừ cái nhóm đội võ trang tuyên truyền và những tên cộng sản dấu mặt, thì tuyệt đại đa số là những thanh niên Việt Nam gia nhập để Bảo Vệ Tổ Quốc, theo lời kêu gọi của Chính Phủ Liên Hiệp đa đảng, như cái danh xưng của nó là Vệ Quốc vậy. Hoàn toàn không có nhiệm vụ đi tuyên truyền cho tập đoàn việt-gian-cộng-sản như đội võ trang tuyên truyền của chúng. Vì thế cho nên bộ trưởng quốc phòng là Vũ Hồng Khanh (Việt Nam Quốc Dân đảng), sau đó, khi hợp nhất các lực lượng vũ trang, thỉ Bộ trưởng Quốc Phòng là Luật sư Phan Anh (không đảng phái, nguyên Bộ trưởng trong chính phủ Trần Trọng Kim).

Trò bịp bợm, xuyên tạc sự thực lịch sử này của Đinh Thạch Bích là một hình thức nâng bi cho lực lượng vũ trang của tập đoàn việt-gian-cộng-sản mà thôi!!!

Thí dụ 3:

(trích nguyên văn):

Năm 1948, Pháp nhảy dù xuống Bắc Cạn, suýt bắt sống được Hồ. Năm 1949, Mao tiến xuống Hoa Nam, làm chủ toàn nước Tàu. Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc và Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa mau chóng công khai hóa quan hệ ngoại giao, trong khi Liên Xô chỉ thừa nhận Trung Quốc mà không nói gì đến VNDCCH. Năm 1950, Hồ theo chân trong đoàn ngoại giao Tàu sang LX cầu viện; Stalin “đùn” cho Mao cõng Hồ. Con đường độc đạo trước mắt Hồ, chỉ có “con voi Tàu” để rước về dầy mả tổ VN. Từ đó, VNDCCH thay đổi mọi mặt, khởi đầu là chỉnh phong – sửa đổi lối làm việc – rèn cán, chỉnh quân ... Rập khuôn “chủ nghĩa dân chủ nhân dân” Tàu, cái gì của VNDCCH cũng phải dán nhãn hiệu “nhân dân”. Tờ báo chính thức của “nước ta”, đang tên là báo “Cứu Quốc”phải đổi thành báo “Nhân Dân” từ bấy cho đến nay. Các cấp hành chánh từ dưới lên trên đều phải gọi là “Ủy Ban Nhân Dân”. Rồi thì nào là tòa án nhân dân, công an nhân dân, nhà giáo nhân dân, nghệ sĩ nhân dân, đủ thứ “nhân dân”, lu bù vô số kể ... Riêng cái gọi là “tòa án nhân dân” rập khuôn Tàu Cộng, đã được báo chí quốc tế đặt tên cho là “kangaroo court”, được đem dùng làm công cụ “đấu tranh giai cấp”, tạo nên biến động xã hội mà người trong cuộc – cụ thể, quý vị “lão thành cách mạng” – mô tả là “trời long đất lở”, đưa đến “tội ác diệt chủng”, giết hại hàng triệu người, với những phương cách đoạt mạng man rợ chưa từng thấy trong xã hội Việt Nam, từ cổ chí kim. Tội ác diệt chủng này, không thể chỉ “xin lỗi” hay “sửa sai” mà có thể “xí xóa” được.

(ngưng trích)

Trong đoạn trên, Đinh Thạch Bích lại lập lờ khi viết rằng “Liên Xô chỉ thừa nhận Trung Quốc mà không nói gì đến VNDCCH. Năm 1950, Hồ theo chân trong đoàn ngoại giao Tàu sang LX cầu viện; Stalin “đùn” cho Mao cõng Hồ. Con đường độc đạo trước mắt Hồ, (Nam Nhân xin lưu ý câu chữ đỏ này), chỉ có “con voi Tàu” để rước về dầy mả tổ VN.”

Ở đoạn trên, Đinh Thạch Bích đã gian manh lèo lái để chạy tội cho Hồ và tập đoàn việt-gian-cộng-sản của hắn, vì ở cái thế chẳng đặng đừng, nên buộc phải đi theo “con đường độc đạo” (nghĩa là duy nhất), là phải theo Tàu cộng. Đinh Thạch Bích nói vậy là gian manh, thử hỏi rằng lúc đó không còn con đường lựa chọn nào khác chăng? Tỉ dụ như tại sao không Hòa Hợp với chính quyền Bảo Đại, lúc đó đã được Pháp trao trả quyền độc lập, chắc chắn sẽ không thể nào bị cái họa “con voi Tàu” dầy mả Tổ VN!!!

Chẳng lẽ Đinh Thạch Bích lại không biết rằng, ngay từ 1921, khi việt-gian Hồ chí Minh lựa chọn Nga xô làm Tổ quốc, và nói rõ lập trường chính trị là đi theo cái gọi là “thế giới đại đồng”, thì trong đó đã có cả cộng sản Tàu. Vì cũng năm 1921, đã thành lập cái gọi là “đảng cộng sản Trung quốc”.

Và nên nhớ rằng vào cái năm 1950, họ Mao còn phải phụ thuộc vào Stalin, cho nên không phải là Stalin “đùn” cho Mao cõng Hồ mà là SAI Mao giúp cho Hồ, cũng tức là giúp cho đế quốc Đỏ Nga Xô mở rộng đất đai. Nào có khác gì năm 1930, Stalin cũng ra lệnh cho Hồ phải đổi tên đảng cộng sản Việt Nam thành đảng cộng sản Đông Dương, tức là Hồ phải dùng máu xương người Việt Nam để bành trướng đế quốc đỏ Nga xô ra toàn Đông Dương. Như thế không phải là vì Stalin không công nhận Lào và Miên, nên Stalin đã “đùn” cho Hồ CÕNG Lào và Miên!!!

Đây là những sự thực rành rành mà chỉ những kẻ hoặc ngu dốt hoặc CHỐNG ĐỠ, nên mới cố tình giả mù để lập lờ chạy tội việt gian cho tên đại tội đồ Hồ chí Minh và cái đảng việt-gian cộng sản của hắn.

Kiểu nhận định về Quân Đội Quốc Gia của Đinh Thạch Bích khiến Nam Nhân thấy rằng lập luận của tên đặc công đỏ Bùi Tín: “Quân đội là lực lượng do đảng (tức cộng sản) sáng lập và lãnh đạo”, đã thâm nhập vào bộ óc hồi chánh của Đinh Thạch Bích, khiến hắn đã biến thành một đệ tử của Bùi Tín về quan điểm chính trị cũng như về phương pháp tuyên truyền: Trộn lẫn thực giả, lừa đảo bạn đọc và mơ hồ hóa thế hệ trẻ cả trong và ngoài nước Việt Nam về những sự thật lịch sử!

Thí dụ 4:

Đinh Thạch Bích cũng thật là bạo phổi khi nói rằng: “từ đó (tức 1950, (vndcch thay đổi mọi mặt, khởi đầu là chỉnh phong - sửa đổi lề lối làm việc – rèn cán chỉnh quân… Rập khuôn “chủ nghĩa dân chủ nhân dân” Tàu, cái gì của vndcch cũng phải dán nhãn hiệu “nhân dân”. Tờ báo chính thức của “nước ta”, mang tên là báo “Cứu quốc” phải đổi thành báo “Nhân Dân” từ bấy cho đến nay.”

Trong đoạn này Đinh Thạch Bích đã sai lầm khi nói rằng “khởi đầu là chỉnh phong”. Sự thật là ngay từ cuối 1948 sang 1949, việt-gian Hồ chí Minh đã cho tổ chức cái gọi là “đấu tố chính trị”, cho nên rất nhiều người đã phải bỏ chạy từ vùng gọi là “kháng chiến” vào trong các thành thị, khi đó do lực lượng của Quốc trưởng Bảo Đại quản lý. (một thí dụ cụ thể là Bộ trưởng Đặng văn Hương của Chính Phủ Liên Hiệp Kháng Pháp, thân phụ của ông Bằng Phong Đặng văn Âu, về thăm gia đình tại địa phương đã bị đấu tố chính trị, khiến uất ức phải tự tử!

Còn cái gọi là “Tờ báo chính thức của “nước ta”, đang tên là báo “Cứu quốc” phải đổi thành báo “Nhân Dân” từ bấy cho đến nay.”, chứng tỏ Đinh Thạch Bích đã dốt nát lại hay nổ sảng (cái này là thực sự dốt nát chứ không phải là nâng bi việt-gian-cộng-sản).

Để Nam Nhân giải thích cho Đinh Thạch Bích biết:

Tờ báo Cứu quốc ra đời cùng với cái gọi là tổ chức Việt Minh (một tổ chức do nhiều đảng phái lập ra tại bên Tàu, gồm có những nhân vật như Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tường Tam, Nghiêm Kế Tổ… với sự cầm đầu của Hồ Học Lãm. Sau khi ra khỏi nhà tù của Trương Phát Khuê, Hồ mới xin gia nhập tổ chức Việt Minh này và xin phép về hoạt động ở trong nước. Chính cái tổ chức Việt Minh đó với nhân sự chủ chốt không phải là cộng sản và đường lối không khát máu, cho nên dễ dàng thâm nhập vào quần chúng. Bè lũ việt-gian Hồ chí Minh bèn ăn cắp cái tổ chức đó để hoạt động che bộ mặt khát máu của chúng). Tờ báo mang tên Cứu quốc là cơ quan ngôn luận của mặt trận Việt Minh. Nó vẫn tồn tại cho đến 1976, nghĩa là sau khi việt-gian-cộng-sản xâm lược xong Việt Nam Cộng Hòa và chúng cho hợp nhất các mặt trận: Mặt trận Tổ Quốc, hậu thân của mặt trận Liên Việt, mặt tận Liên Việt tuy là hậu thân của mặt trận Việt Minh, nhưng sự thật nó chính là ngón đòn của việt-gian Hồ chí Minh nhằm loại bỏ mặt trận Việt Minh, tức là loại bỏ các đảng phái không là cộng sản như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Việt Cách.

Sự hợp nhất của mặt trận Tổ Quốc với mặt trận giải phóng của Nguyễn hữu Thọ (cơ quan ngôn luận là tờ giải phóng, và với mặt trận Liên minh dân tộc Dân Chủ và Hòa Bình của Trịnh Đình Thảo, để chỉ còn lại một mặt trận duy nhất vẫn giữ cái tên mặt trận Tổ Quốc). Tờ báo Cứu quốc của mặt trện “Tổ Quốc” và tờ “Giải Phóng” của mặt trận giải phóng, được hợp nhất lại cả tổ chức và nhân sự và có cái tên mới là báo Đại Đoàn Kết. Chẳng có dính dáng gì tới báo Nhân Dân cả, hỡi ông thợ nổ Đinh Thạch Bích!!!

Thí dụ 5:

Đinh Thạch Bích cũng lại dốt nát mà hay nổ khi nói rằng: ““chế độ hộ khẩu” của Tần Thủy Hoàng”.

Thú thật nói thì bảo là khoe, nhưng cháu của Nam Nhân cũng biết rằng cha đẻ ra “cái chế độ hộ khẩu” là Thương Ưởng, là tướng quốc của nước Tần, nhưng trước Tần Thủy Hoàng rất xa, từ khi nước Tần còn là một nước man di mọi rợ, không văn hóa lễ giáo.

Mong rằng Đinh Thạch Bích nếu vì dốt thì nên học lại. Nếu còn tôn trọng độc giả thì đừng tập nói láo một cách vô trách nhiệm. Và còn nghĩ đến thế hệ trẻ thì đừng nên đầu độc bằng cái trò nổ sảng.

Mong lắm thay. Lời thật mất lòng.

Nhưng vì trách nhiệm đối với bạn đọc Nam Nhân tôi không thể nào không nói ra sự thật.

Anh quốc, ngày 24 tháng 6 năm 2010

Nam Nhân (Quân nhân QLVNCH)

No comments:

Thời Sự "Nóng"





------------------------------------------

---------------------------------------------------------
Vân Anh -Ngày 1 tháng 10 Hà Nội Chính Thức Bán Nước Cho Bắc Kinh
----------------------------------------