Nhà Báo Việt Thường

Nhà Báo Việt Thường

Tìm kiếm bài Blog than huu cua Nha Bao Việt Thường xin gõ chữ vào đây

Friday, September 11, 2009

Hôm qua - Hôm nay, AI khác AI (tiếp theo và hết)

Hôm qua - Hôm nay, AI khác AI (tiếp theo và hết)

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Cho đến bây giờ mà còn có những ông bà chánh khứa dựa vào luật pháp của VGCS để đấu tranh và còn mong thành công được thì thật là hết ý. Người bình dân chúng tôi đều tin rằng VGCS chỉ có xài một thứ luật là Luật Rừng. Bao nhiêu Công Ước, hiệp ước quốc tế VGCS đã ký phải tôn trọng, thế mà chúng coi như giấy đi cầu thôi chứ có đáng gì đâu thì đủ biết.

Trong một quốc gia đang mở mang, lãnh vực cần đầu tư phát triển nhất phải là giáo dục. Chúng ta hãy thử xem ngành giáo dục của đất nước ta hôm nay (CS) ra sao. Điều 59 HP của VGCS viết: Bậc tiểu học là bắt buộc, không phải trả học phí. Học sinh không trả học phí nhưng phải đóng 12 lệ phí khác nhau cho nhà trường. Đây là một sự thực. Cách đây 4 năm, một người bạn cho đọc một lá thư đứa con trai của anh viết gởi sang từ VN. Thư kể đứa con út của anh vô học mẫu giáo, buối học đầu tiên đứa bé hí hửng đưa về khoe với bố mẹ một tờ giấy nhà trường gởi. Anh mở ra đọc mới té ngửa, thì ra nhà trường bắt đóng 12 khoản tiền gọi là phụ phí. Có những khoản rất phi lý như tiền bồi dưỡng thầy cô giáo. Thầy, cô giáo đi dậy lãnh lương nhà nước. Tại sao nhà trường lại bắt học trò đóng tiền bồi dưỡng cho thầy cô? Anh làm công nhân, lương tháng khoảng gần năm chục dollars đổi ra tiền Mỹ. Tính ra anh phải đóng cho một đứa con đi học mẫu giáo hết 2/3 số lương. Thế mà anh có tới những 3 đứa con đi học. Theo báo chí tiết lộ, tại nhiều vùng quê nghèo khó, người dân có nơi đã phải è cổ đóng tói 34 phụ phí ngoài pháp luật qui định. “Ta là Luật” (ego sum Lex) chính là luật tối cao của luật pháp VN hiện nay. Vậy thì tranh đấu với VGCS dựa trên luật pháp của chúng sẽ đưa tới đâu, thiết tưỏng anh KA và quí bạn đọc có thể tưởng tượng ra được. Thực ra chế độ CS cũng có luật pháp chứ không phải không có, và luật nào cũng đều hay cả. Nhưng vấn đề là có luật mà việc trị lý quốc gia có theo tinh thần Pháp Trị hay không mới là chuyện đáng nói. Có mà điên mới tin rằng chỉ cần bỏ điều 4 HP đi thì mọi sự sẽ tốt đẹp?

2. Về bài viết “Sẽ có mùa xuân Prague Việt Nam ” - Vấn đề này thì tôi khỏi cần phải nhiều lời. Chung qui cũng tại anh KA nhất định không thèm hiểu cái ý tôi muốn viết. Vì thế, tôi chỉ cần trình bầy vắn tắt lần chót hai trọng điểm trong bài viết của tôi cho anh thấy, mong anh đừng xuyên tạc nữa.

2.1 Ý nghĩa của nhóm chữ “Mùa Xuân Prague ” - Anh KA đặt câu hỏi: Mùa Xuân Prague Tiệp Khắc là mùa xuân nào, rồi anh giải thích theo cách thức riêng của anh. chính vì sợ có người hiểu lầm nên trong bài viết “Sẽ có mùa xuân PragueVN” tôi đã phải thận trọng cắt nghĩa rất rõ ràng như sau: “Mùa Xuân Prague là giai đoạn giải phóng chính trị của nhân dân Tiệp trong thời gian nước này sau Thế Chiến II bị Liên Sô thống trị.”

Và: “Ý nghĩa Mùa Xuân Prague trong chủ đề tập chú vào việc Liên Sô xua quân xâm lăng Tiệp Khắc, biến nước này thành một thuộc địa của Liên Sô. Do đó, nhóm chữ Mùa Xuân Prague VN được hiểu là việc quân đội Tầu cộng tràn xuống chiếm đóng nước ta, giống như Liên Sô chiếm Tiệp Khắc, biến Việt Nam thành quận, huyện của Tầu như trong các thời Bắc Thuộc trước kia.”

2.2 Bài viết muốn nói gì - Luận điểm trong bài viết của tôi rất rõ ràng, ai đọc cũng đều hiểu, ngoại trừ một mình anh KA. Ngắn gọn như thế này: Tôi khẳng định, chuyện nước Tầu cộng sản xâm lăng VN là điều không thể tránh được. Chúng có thể xâm lăng bằng hai cách. Một là nhẹ nhàng từ từ theo kiểu mưa dầm thấm đất. Và hai là bằng võ lực với quân đội, xe tăng, đại pháo v.v. Hình thức xâm lăng thứ nhất diễn ra qua các hoạt động văn hóa, kinh tế, du lịch, công nhân khai thác v.v. Cách này đang diễn ra hàng ngày. Kết quả là đất đai bị gặm nhấm từ từ, chủ quyền quốc gia mất dần dần. Dân chúng trong nước hầu như không cảm thấy và thế giới dù có biết cũng không có lý do lên tiếng. Hình thức thứ hai sẽ mang đến chết chóc, đổ nát, thiệt hai không tránh khỏi. Nhưng một cuộc xâm lăng trắng trợn như thế sẽ làm thức tỉnh nhân dân trong nước và cả thế giới. Chính quyền các nước sẽ có lý do chính đáng để giúp đỡ chúng ta. Hình thức xâm lăng này chỉ xẩy đến khi các cuộc nổi dậy ở trong nước lớn mạnh đến nỗi quân đội VGCS không còn đủ khả năng và nghị lực để dẹp tan được. Trước câu hỏi làm cách nào để chống lại một trong hai hình thức xâm lăng đó, quan điểm của tôi là cuộc xâm lăng bằng vũ trang dễ chống trả hơn. Năm 1968 Tiệp Khắc bị Liên Sô xua quân chiếm đóng. Mặc dù được rất nhiều may mắn và lợi thế, nhân dân Tiệp cũng đã phải mất 22 năm trời mới dành lại được độc lập tự chủ. Tôi tự hỏi nếu cuộc xâm lược bằng võ trang của CS Tầu diễn ra bây giờ thì cuộc chiến đấu của nhân dân VN không biết sẽ kéo dài bao lâu, vì chúng ta không có được nhiều may mắn và lợi thế như người dân Tiệp Khắc.

Ý tưởng thật đơn giản, thế nhưng anh KA đã bẻ cong bẻ queo, cắt nghĩa rông rài chẳng đâu vào đâu để rồi đi đến kết luận: “Anh Hà Tiến Nhất chuẩn bị tinh thần dân chúng để đón rước Tàu Cộng vào Việt Nam . Một tinh thần chủ bại quá mạnh mẽ.

Và: “Các nước lân bang của Việt Nam phải có phản ứng gì, hay là cũng bắt chước Duyên Lãng Hà Tiến Nhất tiên sinh mà trãi thảm đỏ mời Trung Cộng vào?”

Tinh thần yêu nước của anh KA cao đến độ khiến anh viết: “tôi thà hân hạnh làm con chó Việt Nam chứ không làm chó nước khác.” Ý anh KA là muốn trả đũa tôi, nói tôi (Hà Tiến Nhất) là chó, nhưng là chó ngoại, vì trước tôi dùng chữ “sủa” để nói anh. Thế là huề nghe, anh KA. Hà mỗ này thực tình kính phục anh KA sát đất và xin khuyên anh một câu chí tình thế này là, nếu anh nhất định làm chó VN thiệt, thì xin nhớ đừng có lai vãng đến những nơi như ngã ba Ông Tạ chẳng hạn, mất mạng như chơi đấy.

3. Chuyện ông Tô Hải phá bia mộ bố

Tôi thấy lạ là tại sao anh KA lại kéo chuyện ông Tô Hải (TH) vào để mỉa mai tôi là thay đổi này nọ, rồi còn cho là tôi cay cú dùm cho VC. Có lẽ anh KA cho rằng ông Tô Hải cũng chống cộng giống như anh? Chưa chắc đâu. Theo tôi, nếu KA có thay đổi thì TH mới chống cộng giống như KA. Ngược lại, nếu KA vẫn kiên trì lập trường thì hai người không thể có cùng một đường lối chống cộng như nhau được. Tôi sẽ chứng minh cho anh KA thấy TH chống cộng khác anh ở chỗ nào.

3.1 Nỗi oan Thị Kính

Với tôi, vụ gọi là ông Tô Hải phá bia mộ bố là một nỗi đau khó tả: gia đình ông Tô Hải chửi mắng tôi và người quen biết quay mặt với tôi. Mặc dầu tôi đã muốn bỏ qua cho xong chuyện, nhưng anh KA khơi lại vói chủ ý trách mắng nên tôi buộc lòng phải nhắc lại, và nhắc lại thật tường tận cho anh thấy.

Sau khi ông Tô Hái ra mắt cuốn “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn”, tôi có viết bài “Bức Chân Dung Tự Họa” nói đến ông Tô Hải và vụ ra mắt sách của ông. Bài mới được post lên Net thì sáng hôm sau một anh bạn gọi phone nói với tôi: A ha, ông nói bên Đông mà chết thằng cha bên Tây đấy nghen. Tôi biết ngay bài của mình người đọc đã hiểu ra. Quả thực trong bài Bức Chân Dung Tự Họa, tôi đặt nặng yếu tố dàn dựng việc ra mắt cuốn sách hơn là việc ông Tô Hải viết sách. Trong bài viết, tôi nhắc lại chuyện ông Tô Hải đập bia mộ bố mà tôi đã đọc được trên Net của một tác giả nào đó tôi không nhớ. Tôi không phải là người dựng lên câu chuyện ông Tô Hải đập bia mộ. Tôi viết rõ ràng: Ấy thế mà đọc trên báo chí thấy người ta kể ông Tô Hải đã đập nát cả ngôi mộ của ông cụ thân sinh của ông.

Và trích dẫn của tôi lấy từ bài viết trên internet như sau:

- Bố của nhạc sĩ Tô Hải là ông Tô Đình H. cùng gia đình di cư vào Nam sau hiệp định Genève 1954. Tô Hải là con cả đã đi làm lính “cụ Hồ” nên ở lại ngoài Bắc. Sau 30 tháng 4 năm 1975, đảng viên Tô Hải được “điều” vào Nam, tìm lại được gia đình họ hàng, nhưng lúc đó thân phụ đã chết. Người nhà đã dẫn Tô Hải ra mộ viếng cha. Đọc trên mộ bia thấy hàng chữ nôi dung “Hiền tế Trung Tướng LQT lập mộ” (Xin thông cảm, người viết không thể để rõ ràng tên họ của vị tướng), Tô Hải la hét to tiếng và ra lệnh đàn em đập nát bia mộ có tên người em rể là một “tướng ngụy” trên đó. Theo anh bạn cho biết, sau đó hội đồng gia tộc trong họ của anh ta đã họp lại và nhất quyết khai trừ khỏi họ hàng “thằng con mất dạy” dám đập mả bố nó.”

Về chuyện này ông Tô Hải lại nói khác (trích dẫn lời ông TH):

- Tôi vào Sài Gòn sau năm 1975, cả gia đình tôi đã đi Mỹ, y như tôi về Hà Nội năm 54, cả gia đình lúc bấy giờ đã di cư vào Nam. Tôi không đến nỗi như cô Dương Thu Hương khi vào Sài Gòn thấy mình bị lừa nên ngồi xuống lề đường bật khóc; mà tôi đã biết trước đây không phải là một cuộc chiến tranh chống xâm lược như thời chống Pháp, và xã hội miền Nam không như đảng tuyên truyền là bị o ép, nghèo khổ, cho nên khi vào Sài Gòn, biết gia đình đã đi Mỹ, tôi mừng quá. Vừa nhớ thương bố mẹ, anh em, nhưng tôi mừng vô cùng thấy cả nhà đã đi thoát. Nếu ở lại thì đi tù “mút mùa” (sic). Không phải riêng tôi, nhiều anh em khác ở ngoài Bắc vào cũng mang tâm trạng như thế.”

Sau cùng tôi nhận định: Không biết ông Tô Hải có đập mả bố thiệt hay không. Kẻ nói có người nói không, biết tin ai bây giờ.

Chuyện rõ ràng như thế mà bà Tô Ánh Tuyết, em ông Tô Hải viết trên tờ nguyệt san Diễn Đàn Giáo Dân của ông Trần Phong Vũ xỉ vả tôi là kẻ bốc lửa bỏ vào tay người anh của bà. Có lẽ anh KA đã không đọc hay đọc mà không hiểu bài viết của tôi. Chuyện cũ và rõ ràng xuyên tạc mà anh KA vẫn còn lôi ra làm cớ để qui kết tôi thế này thế nọ. Kể cũng hơi lạ. Bà Tô Ánh Tuyết xỉ vả tôi trên tờ DĐGD, chuyện xẩy ra sau khi sách của ông Tô Hải ra mắt tại Nam Cali. Thấy tờ DĐGD đăng lá thư của bà Tô Ánh Tuyết, tôi có gởi E-mail cho tòa soạn yêu cầu cho đăng dùm luôn bài “Bức Chân Dung Tự Họa” của tôi viết về ông TH để rộng đường dư luận. Nhưng tờ báo lờ đi luôn cho đến nay là 2 tháng rồi. Sở dĩ tôi yêu cầu DĐGD đăng bài viết Bức Chân Dung Tự Họa của tôi là vì 2 lý do. Thứ nhất là để độc giả của tờ báo có điều kiện để biết rõ sự thật. Lá thư của bà Tô Ánh Tuyết mới chỉ là một nửa sự thật. Một nửa sự thật chưa phải là sự thật. Bài viết của tôi nữa nếu được đăng lên mới là sự thật vẹn toàn. “Sự Thật sẽ giải thoát anh em” là tôn chỉ của tờ DĐGD được trịnh trọng nêu lên từng kỳ trên mặt báo. Nếu độc giả của DĐGD chỉ được cho biết có một nửa sự thật thì làm sao họ có thể giải thoát được. Như vậy, tờ DĐGD đã không theo đúng tôn chỉ mình đặt ra để hành động, hay chỉ trương lời Chúa lên để câu độc giả nhẹ dạ? Thứ hai là cung cách đối xử thiếu công bằng của DĐGD và của riêng ông Trần Phong Vũ đối với tôi. Có lắm lúc tôi tự hỏi, không biết tại sao DĐGD và ông Trần Phong Vũ lại có thái độ nhất bên trọng nhất bên khinh như thế. Hay là giữa tờ DĐGD, ông Trần Phong Vũ với bà Tô Ánh Tuyết, ông Tô Hải có sự liên hệ gắn bó nào đó mà tôi không biết chăng. Nhưng đó không phải là điều tôi bàn tới. Điều tôi muốn nói là nếu tính sổ sách theo đạo nghĩa giang hồ thì DĐGD và cá nhân ông Trần Phong Vũ còn thiếu tôi mấy món nợ chưa trả kia đấy. Món nợ thứ nhất tôi muốn nói đến là DĐGD trước đây đã tự động đăng free một số bài tôi viết mà không có ý kiến của tôi. Nếu là một tờ báo chùa thì tôi không nói làm gì, nhưng DĐGD là một tờ báo bán lấy tiền. Quí vị làm báo hẳn rành luật lệ báo chí Mỹ hơn chúng tôi. Nhưng thôi đây là chuyện nhỏ tôi bỏ qua. Điều làm tôi thắc mắc là tại sao bài của tôi lấy đăng free được mà bài tôi nhờ đăng để sự thật được sáng tỏ thì lại bị lờ đi. Nếu cần tính tiền đăng thì email lại cho tôi là xong ngay thôi. Có khó gì đâu. Chuyện không đăng không thiệt hại gì cho tôi mà cho chính tờ báo. Trước hết, tờ báo bị mang tiếng là làm truyền thông một chiều, vì nó chỉ cho độc giả biết có một nửa của sự thực, còn một nửa kia bị cố tình bưng bít. Và sau nữa, còn bị mang tiếng là thiếu sự giao tế sòng phẳng đối với một freelancer mà tờ báo đã nhiều lần lấy bài đăng chùa, và cũng là người luôn quí mến tờ báo. Nếu là một tờ báo bựa thì chả nói làm gì, nhưng DĐGD là một cơ quan ngôn luận công giáo có tôn chỉ rất cao cả: “Sự thật giải thoát anh em”.

3.2 Từ Tô Hải đến dân chủ cuội - Điều trước tiên tôi muốn minh xác là từ trước đến nay tôi chưa bao giờ viết phê bình bất cứ một tác giả hay tác phẩm nào ở trong nước phổ biến ra hải ngoại trên quan điểm chính trị của tác giả hay tác phẩm đó. Về ông Tô Hải và cuốn Hồi Ký của ông cũng vậy. Hẳn bạn đọc và anh KA biết, Bức Chân Dung Tự Họa là một bài phiếm luận chứ không phải là bình luận. Anh KA là người viết văn viết báo hiểu sự khác biệt giữa hai thể văn đó. Phiếm luận đượm tính châm biếm, trào phúng. Còn bình luận viết nghiêm túc khi đề cập đến một sự việc hay một nhân vật. Tôi viết bài Bức Chân Dung Tự Họa trong tinh thần phiếm luận chứ không phải bình luận. Vả lại, theo tôi nghĩ, độc giả ở hải ngoại đều là những người có kiến thức và trình độ cả. Họ có khả năng chọn lựa cái tốt và vứt bỏ đi cái không tốt của một cuốn sách sau khi đọc xong. Nghị luận của tôi nếu có cũng chẳng đi đến đâu. Phê bình một tác giả hay tác phẩm về mặt văn học thì nên lắm. Nhưng phê bình quan điểm chính trị của một tác phẩm hay tác giả thì khó có thể hoàn toàn trung lập được. Do đó, DĐGD và ông Trần Phong Vũ quảng cáo và thổi phồng một tác phẩm cho một mục đích chính trị thì rõ ràng là trò mị rẻ tiền. Để chống cộng hay để bán sách đây?

Không phải bây giờ mới có chuyện sách ở trong nước đem ra in và phát hành tại hải ngoại. Gần hai thập niên trước cuốn Việt Nam Khủng Hoảng và Lối Ra của ông Nguyễn Kiến Giang đã được in và phát hành ở hải ngoại rồi. Dù ông là một “tên CS nòi”, nhưng đọc ông, tôi vẫn coi ông là một người có tâm huyết. Hiện nay, có khá nhiều tác giả trong nước in và phát hành sách ở ngoài này như Dương Thu Hương, Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Quang, Tô Hải v.v. Tại sao sách của các tác giả khác không được thổi lên ồn ào ngoại trừ Hồi Ký của ông Tô Hải? Lý do thầm kín là vì những sách này không nằm trong sách lược bịp của bọn Việt Tân tay sai CS và đám dân chủ cuội trong nước. Cả bọn bịp lẫn lũ cuội đều là công cụ VGCS dùng để hướng dẫn đường lối đấu tranh của người VN tỵ nạn đi theo con đường đầu hàng và phục tùng CS. Chữ nghĩa thời thượng nói là hòa hợp hòa giải với CS. Sách lược của VGCS là cứ để cho người tỵ nạn theo bọn bịp và lũ cuội hướng dẫn, tố cộng thật hăng, chửi Hồ cho sưóng cái miệng, nhưng điều quan trọng là tuyệt đối không được nói Hồ và đồng đảng của hắn là việt gian tay sai bán nước. Mục đích là để mô tả Hồ như là một con người thường phàm nhưng có công đánh Pháp, đuổi Mỹ, đem lại độc lập cho Dân Tộc, thống nhất đất nước. Sách lược thâm độc này được dễ dàng khám phá qua bài viết “Đọc Hồi Ký của nhạc sĩ Tô Hải” của Nguyễn Thanh Giang. Trong bài viết này, Nguyễn Thanh Giang nhân định về HCM như sau: Đối với cụ Hồ, nhiều tư liệu có thể tin là xác thực đã chỉ rõ rằng Cụ từng cưới một bà y tá người Trung Quốc tên là Tăng Tuyết Minh làm vợ (đám cưới này có cả vợ ông Chu Ân Lai dự), Cụ cũng từng có một con trai với bà Nông thị Xuân (người con trai này tên là Nguyễn Tất Trung, hiện đang ở Hà Nội). Về chuyện này, nhạc sỹ Tô Hải đã có cái nhìn thể tất: “ Ông ta cũng là con người, cũng có quyền lấy vợ đẻ con, thậm chí ba bốn vợ như ông Lê Duẩn, cũng có quyền bồ bịch như ông Mitterand, ông Clinton chứ ! Cái tội của ông là do bọn gọi là cộng sản An Nam phong kiến cố tình dựng ông ta lên thành “thánh sống” (và “ thánh chết ”) để lừa bịp cái dân tộc đa số là nông dân thất học, đầu óc còn mê muội về thánh về thần. Ông ta chỉ là một nhà cách mạng chính hiệu cuồng tín với chủ nghĩa Mác-Lê mà thôi” (trang 388). Người viết bài này (Nguyễn Thanh Giang) thì cho rằng, cả những người tô vẽ cụ Hồ thành ông thánh, là vị cứu tinh; cả những ai thóa mạ Cụ là tên dâm tặc, là tội đồ dân tộc đều không đúng. Thực tế, Cụ cũng chỉ là một con người, một con người tài trí, tài trí đến mức có thể làm được những việc rất phi thường theo ý Cụ. (Đánh giá những việc làm ấy là công to hay tội lớn? Lịch sử sẽ còn bàn thảo công phu và sẽ được phán xét công minh). Đã là người thì có hỷ, nộ, ái, ố, dục, có xấu tốt, có đúng sai. Người ta thường cho rằng cái sai lớn nhất của Cụ Hồ là đã đưa chủ nghĩa Marx-Lenin vào Việt Nam .”

Bài của Nguyễn Thanh Giang là phần diễn giải cuốn sách của TH. Đoạn nhận định về HCM như trên cùng với cuốn DVD của Lm Nguyễn Hữu Lễ, cả hai làm cho người ta liên tưởng đang có một chiến dịch trong ngoài rất nhịp nhàng nhằm remodel ngôi thần tượng HCM. Luận điệu cùng như nhau, cho rằng Hồ dù sao cũng chỉ là một con người thường phàm nhưng có công trạng đối với đất nước. Có thể (có thể thôi) ông Tô Hải không nhìn thấy được điều đó nên vô tình trở thành nạn nhân của một âm mưu thâm độc? Bà Trần Khải Thanh Thủy chửi CS cay cú lắm chứ, lại là một người trẻ nữa. Nguyễn Quang viết Biển Đỏ VN vạch tội CS nhẹ nhàng thôi nhưng sâu sắc và thấm thía lắm. Vậy mà bọn VT, DĐGD và ông Trần Phong Vũ chẳng thấy được một lời nhắc đến. Mắng nhiếc bọn côn đồ Hànội thì phải nói Tô Hải còn thua Dương Thu Hương. Dương Thu Hương tuy vẫn kính trọng Hồ, nhưng bà chửi CS độc địa thì không ai bằng. Bà đòi ỉa lên đầu những thằng trong bộ chính trị kia mà. Tố cáo tội ác CS từ thằng đầu sỏ tức Hồ Chí Minh trở xuống cho đến bọn lâu la đàn em từng đứa một, nói có sách mách có chứng đàng hoàng thì Tô Hải làm sao ăn lại nhà báo Việt Thường. Và nếu còn có một tên CS nào đó đáng được ca tụng và đề cao cả về đời tư lẫn tư cách thì người đó nhất định phải là Nguyễn Hữu Đang, người đứng đầu phong trào Nhân Văn Giai Phẩm ở miền Bắc. Nguyễn Hữu Đang thực sự phản tỉnh ngay từ khi còn trẻ, thời đang lên với chức vụ thứ trưởng Thông Tin Tuyên Truyền CS, chứ đâu phải đợi đến lúc hết thời sắp xuống lỗ rồi mới dám lên tiếng tự xưng mình là thằng hèn. Thế mà bọn chống cộng bịp, bọn dân chủ cuội chớ hề bao giờ nói một lời về Nguyễn Hữu Đang. Cuội là ở chỗ đó, và Bịp bợm cũng là ở chỗ đó. TH dùng chữ “hèn” để tự mô tả mình đã là một sự thiếu thành thực và không chính xác rồi. Hèn là thái độ của một con người trước tội ác mà không dám tố giác, thấy kẻ bị côn đồ hiếp đáp mà không dám bênh vực, bị vợ chửi mà cứ cúi mặt làm thinh. Thế mới gọi là hèn. TH tự nguyện tham gia vào tổ chức tội ác, đem tài năng cổ võ cho gian ác thì đâu phải là hèn, là tội phạm hay ít nữa là tòng phạm mới phải. TH còn viết: Hi vọng rằng sau khi đọc hồi ký này người đọc sẽ thương cảm cho tôi, cho các bạn tôi, những người ngây thơ, tội nghiệp, cả cuộc đời bị lừa dối và đi dối lừa người khác một cách vô ý thức (trang 53)”. Ông TH đâu phải là con nít. Ai tin được ông TH, một người có ăn học, đi làm những chuyện giết chóc, đầy đọa cả Dân Tộc mà gọi là vô ý thức? Trong khi cả gia đình TH di cư vào Nam năm 1954, một mình ông tự nguyện ở lại theo “bác” và đảng thì làm sao bảo là vô ý thức. Lý lịch gia đình ngụy rặt như thế mà TH vẫn leo lên tới cấp ủy đảng, còn nói là bị lừa thì thậm vô lý. Với lời tự biện trên, người ta nghĩ rằng TH đang chạy tội cho ông rồi đấy. Ông đã sớm biết mình sai mà vẫn ngậm tăm dấn thân vào tội ác một thời gian dài thì đâu phải là hèn. Tô Hải viết sách chửi đảng như thế nhưng ông vẫn nằm nhà ăn no, ngủ kỹ, chẳng bị ai quấy rầy, lại còn được ông Trần Phong Vũ bao biện là VGCS không dám giết ông vì sợ bứt giây động rừng. Đúng là con người đã mù lòa thì cái đèn đối với anh ta cũng trở thành vô dụng. Trong khi Nguyễn Quang chỉ nói mát đảng tí thôi cũng đã bị làm khó dễ đủ điều nên đã phải viết ra hải ngoại kêu cứu:

Sài Gòn, ngày 01-9-09.
Kính gởi: Công ty Grace Prepaid Legal Group, Inc.
…. tôi đã bị Công an làm việc nhiều lần cùng gia đình sống trong bất an lúc nào cũng bị Công an theo dõi. Cuộc sống của chúng tôi thật sự bị đe doạ …..

Như thế đã rõ, Ai cuội? Ai không cuội? Anh KA bênh cho TH, anh nên tự xét mình xem anh đã ra khác hay còn giống như ngày hôm qua?

Nhưng dù sao cũng phải thành thực khen ông TH ở chỗ ít ra vào lúc cuối đời ông đã dám nói lên rằng mình sai lầm mặc dầu những điều ông viết ra thì hầu như mọi người đã biết hết cả. Ông đáng khen hơn hàng triệu tên đảng viên khác biết mình sai lầm nhưng vẫn ngậm miêng không dám nói.

3.3 Từ Tô Hải đến chống cộng bịp - Trước đây anh KA xem chừng cũng là người chống Việt Tân có hạng. Bây giờ thay đổi rồi sao? Đọc bài Bức Chân Dung Tự Họa, bạn tôi hiểu ra ngay tôi muốn nói gì, trong khi anh lại cho rằng tôi đánh phá ông TH. Thật tội cho tôi quá. Tôi xác nhận tôi chỉ muốn khỉa bọn Việt Tân một tí chơi cho vui thôi. Trong bài viết, tôi dùng nhóm chữ “chỗ con tu hú đẻ trứng”, anh KA ỡm ờ không hiểu hay không hiểu thiệt? Tờ báo Người Việt ở Nam Cali tự xưng là báo của người Việt tỵ nạn. Bỗng dưng con tu hú VC đẻ vào cái tổ quốc gia đó quả trứng. Trứng nở ngay ra một tên Vẹm Đỗ Ngọc Yến. Thế có buồn cười không kia chứ. Nói ẩn dụ như thế cho vui chắc anh KA đã hiểu ra. Lại nữa, trong buổi ra mắt sách của ông TH, thấy lúc nhúc một đám toàn là VT cả. Tôi gọi chúng là họ hàng nhà dơi hay nhà chuột cũng vẫn chỉ là nói ẩn dụ. Hai giống vật này chỉ xuất hiện vào đêm tối, chui rúc và lén lút. Xưa nay, nếu bọn VT chúng nó dám đường đường tự nhận là đảng viên VT mà hành động thì tôi đã chẳng dám gọi chúng là dơi, là chuột, mà phải gọi là người. Chuyện là như thế.

Qua bài Bức Chân Dung Tự Họa, tôi có ý cảnh giác dư luận về bọn VT, bởi vì thực tế cho thấy bọn này tới đâu thì phân hóa và gẫy đổ tới đó. Điều làm tôi hơi ngạc nhiên và tự hỏi là tại sao tờ nguyệt san DĐGD, cụ thể là quí ông Trần Phong Vũ, chủ bút nguyệt san lại dính vào chuyện này sâu thế. Ông Trần Phong Vũ đã bỏ công in ấn, quảng cáo, ra mắt, và hết mình đề cao cuốn sách của ông Tô Hải. Cuối cùng tôi cũng đã tìm ra được câu trả lời. Tại sao thế thì câu chuyện tôi kể sau đây có thể sẽ là câu trả lời cho vấn đề. Chuyện này thực tình chúng tôi đã định không nói tới, vì sợ bị cho là đánh phá người chống cộng, anh em (công giáo) phá nhau. Vả lại cũng có thể có người cho là chuyện cá nhân mặc dầu nó liên quan đến cả sự nghiệp đấu tranh chống cộng sản của người Việt tỵ nạn. Chúng tôi muốn học theo lời dậy của tiền nhân: một câu nhịn là chín câu lành. Nhưng việc chẳng đặng đừng. Anh KA dựa vào một sự việc không biết rõ đầu đuôi, nguyên do để qui chụp chúng tôi là xoay chiều và cay cú thay cho VC. Vì thế, tôi buộc lòng phải nói ra và chỉ thuật đúng sự việc, biết sao nói vậy.

Vào khoảng trên dưới một năm trước đây, anh bạn tôi, nhà thơ Chinh Nguyên được Lm Phan Văn Lợi ủy thác in và phát hành cho cha hai cuốn sách có cùng một tên nhưng khác tác giả. Cả hai cuốn sách cùng có tên là “Cuộc Đời Đấu Tranh cho Tôn Giáo và Dân Chủ Nhân Quyền.” Một cuốn tác giả là linh mục Nguyễn Văn Lý, cuốn kia tác giả là Nhóm Linh Mục Nguyễn Kim Điền. Anh Chinh Nguyên theo tôi biết, thật sự cũng không có khả năng. Anh chạy đi gõ cửa một số nhân vật chống cộng ở đây nhờ giúp đỡ, nhưng đều bị từ chối với một câu hỏi ngược lại: Tại sao cha Lợi không giao cho tôi mà giao cho anh (anh tức Chinh Nguyên, và tôi tức là người được anh Chinh Nguyên nhờ giúp)? Cuối cùng có một người đứng ra lo giúp là anh Lê Văn Hải, chủ báo Thằng Mõ tại San Jose . Sách in xong, anh Chinh Nguyên lại phải đi tìm người đỡ đầu để ra mắt, nhưng vẫn lại bị từ chối bằng câu hỏi ngược như trên. Một lần nữa việc lại phải nhờ đến tay anh Lê Văn Hải. Anh Hải bỏ tiền ra in sách và tổ chức ra mắt sách tại nhà hàng Phú Lâm, không thu lại một đồng xu. Theo tôi biết, anh Lê Văn Hải không quen biết và cũng không có liên hệ gì với Lm Phan Văn Lợi. Sau đó khi định ra mắt sách tại Nam Cali, anh Chinh Nguyên hỏi ý kiến tôi. Tôi nói anh nên tiếp xúc với ông Trần Phong Vũ, vì: “ông Trần Phong Vũ là thổ công dưới Nam Cali (tôi nói đùa với anh Chinh Nguyên).” Anh Chinh Nguyên phone xuống Nam Cali trình bầy vấn đề với ông Trần Phong Vũ, nhưng vẫn lại câu hỏi ngược trên đây được lặp lại một lần nữa từ cửa miệng của ông Trần Phong Vũ qua phone: Tại sao cha Lợi không giao cho tôi mà lại giao cho anh? Anh Chinh Nguyên trả lòi ông Trần Phong Vũ: Muốn biết anh hỏi cha Lợi chứ sao lại hỏi tôi.

Xét đến lợi ích về mặt tư tưởng cống hiến cho công cuộc đấu tranh chống cộng sản của người Việt tỵ nạn và có giá trị dùng cho việc nghiên cứu thì các tài liệu trong hai cuốn sách của Lm Phan Văn Lợi phải nói là vượt trội. Cuốn Hồi Ký của ông TH có được cái tác dụng tuyên truyền trong nhất thời. Điều đáng ngạc nhiên là cung cách hành xử của ông Trần Phong Vũ đối với các cuốn sách này khác nhau rõ rệt. Đối với cuốn Hồi Ký của ông TH, ông Trần Phong Vũ đổ công ra lo từ A đến Z. Ông vừa bỏ công in, quảng cáo, ra mắt, nhất là giang thân ra phản biện gay gắt những bài viết phê bình ông TH, trong đó tôi chỉ viết phiếm chơi cũng vị phang tối tăm mặt mũi. Nhưng đối với hai cuốn sách của cha Lợi thì ông lại tỏ ra hoàn toàn lơ là làm như không hề có. Cũng nên biết rằng phần đông giới công giáo tỵ nạn xem ông Trần Phong Vũ như là cánh tay nối dài của Lm Phan Văn Lợi ở hải ngoại này. Điều trớ trêu là người không mắc mớ gì với cha Lợi thì họ dám cáng đáng công việc của ngài, còn người có tiếng là luôn gắn bó với ngài thì lại ngoảnh mặt làm ngơ công việc của ngài, mà việc thì lại là việc chung. Lý tưởng chống cộng là như vậy sao! Nếu là bọn chống cộng bát nháo thì có thể kết luận ngay, hoặc là vì danh lợi, hoặc là do tinh thần cục bộ: đèn nhà ai nấy sáng. Nhưng chuyện lại xẩy ra với tờ DĐGD và ông Trần Phong Vũ là những kiện tướng công giáo chống cộng ở hải ngoại thì phải giải thích ra sao. Đặt giả thiết là, nếu ông Trần Phong Vũ là người phát hành hai cuốn sách của cha Lợi thì trăm phần trăm là ông phải tổ chức ra mắt xôm trò, quảng cáo rầm rộ, thổi không tiếc hơi, ca không tiếc lời. Nhưng đây chỉ là giả thiết. Sự thật xẩy ra lại trái nghịch như đã tường thật. Nhận định và đánh giá sự việc thế nào là quyền của mỗi bạn đọc. Nếu đặt vấn đề vào trong bối cảnh sự liên hệ mật thiết giữa ông Trần Phong Vũ với nhóm cuội Bùi Tín, Nguyễn chí Thiện, Nguyễn khắc Thành, Vũ thư Hiên, tờ báo Người Việt v.v., và xa hơn nữa là Hoàng minh Chính, Nguyễn thanh Giang v.v., người ta có thể nhận định vấn đề rõ ràng hơn. Sự thể này (sự liên hệ) tương tự như trước tháng 4-1975, nhóm công giáo Lý Chánh Trung, Nguyễn Văn Trung, Nguyễn ngọc Lan, Ngô Công Đức, Nguyễn Văn Binh v.v. liên kết với thành phần thứ ba qui tụ chung quanh Dương Văn Minh, không khác gì. Những người hôm nay không còn nhớ những người hôm qua bị đào thải và bị ném ra lề đường như thế nào khi CS chiến thắng. Lịch sử đang tái diễn tại hải ngoại. Buồn thiệt!

Đến đây, hẳn anh KA đã nhìn thấu suốt được vấn đề mà anh gọi là “ông Tô Hải phá bia mộ bố.” Đã nói rồi, anh bắt buộc tôi nói thì tôi phải nói thôi. Nghe đâu như trước đây hồi ông Hoàng Minh Chính sang Mỹ chữa bệnh, anh KA có tiếp xúc và phỏng vấn ông Chính. Như vậy thì anh càng có kinh nghiệm để phân biệt được ai thật, ai giả, ai khác, ai không khác, ai cuội, ai không cuội, và ai bịp, ai không bịp. Hà mỗ này từ ngày sang Mỹ chỉ thấy được một điều là đồng bào tỵ nạn mình đã ứng dụng rất tốt lời dậy bảo của ông bà: Đáo giang tùy khúc, và nhập gia tùy tục. Đến Mỹ, dân ta không cái gì là không biến thành business được. Kể từ khi ông Hoàng Cơ Minh dựng cờ kháng chiến kiếm ăn ngon quá thì dần dần có nhiều người bắt chước theo. Chống cộng trở thành một cái nghề kiếm cơm. Bọn chống cộng bát nháo làm ăn lượm bạc cắc. Người có danh giá dựng bảng hiệu lên là hốt bạc bó liền và nghiễm nhiên trở thành lãnh tụ ngay. Sự nghiệp chống cộng để giải phóng quê hương của người tỵ nạn càng ngày càng trở nên tiêu điều ảm đạm. Người lý tưởng còn lại như lá mùa thu. Kẻ thời cơ nhiều như cát dưới biển. Mỗi nghề đều có license riêng, chẳng hạn nghề tổ chức ca hát thì gọi là Lái Đờn, nghề bán chữ nghĩa là Lái Sách, nghề làm từ thiện là Lái Phật v.v. Đây có thể là những điều anh KA không muốn nghe vì nản quá, và tôi cũng chẳng muốn nói vì rầu thúi ruột. Tôi nói hết rồi mà anh còn thấy tôi khác hôm qua nữa thì đúng là anh vẫn còn đang ngồi uống càfé trong lúc tôi đang bay trên trời để xuôi Nam .

Thà khác chứ không muốn giống, đây là lời kết của bài biết này. Rất ngắn gọn. Anh KA cho rằng hôm nay Hà Tiến Nhất tôi đã khác với hôm qua. Vậy tức là hôm qua Hà mỗ này giống anh KS và những bọn mà anh đã giang thân ra bênh vực như Việt Tân, Phục Hưng, chống cộng dổm, dân chủ cuội chứ gì. Mô Phật! Thế thì xin cho tôi được khác, chứ giống như vậy thì tôi không muốn giống đâu. Hà mỗ xin cúi đầu chấp nhận để chịu anh KA quở là đã đổi khác.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

No comments:

Thời Sự "Nóng"





------------------------------------------

---------------------------------------------------------
Vân Anh -Ngày 1 tháng 10 Hà Nội Chính Thức Bán Nước Cho Bắc Kinh
----------------------------------------