Audio 1
Audio 2
Hôm qua - Hôm nay, AI khác AI
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Vấn đề “pháo” qua “pháo” lại giữa anh Kiêm Ái (KA) và chúng tôi (Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất) làm điếc tai và gây phiền hà cho bạn đọc làng lưới không ít. Chúng tôi biết thế. Đáng lẽ nó đã phải được chấm dứt rồi. Nhưng anh Kiêm Ái lại mới bồi thêm một phát nữa nên chúng tôi buộc lòng phải đáp lễ cho phải phép: có qua có lại mới toại lòng nhau. Kính xin quí bạn đọc thứ lỗi cho.
Lý do khiến chúng tôi phải đáp lễ anh KA là vì câu kết luận trong bài viết của anh. Câu kết thế này: Từ DVD Sự Thật về Hồ Chí Minh, đến “phá bia mộ bố” của ông Tô Hải đến “Sẽ có mùa xuân Prague VN”; anh Hà Tiến Nhât hôm nay là ai, khác với hôm qua thế nào? Thì ra có tất cả 3 vấn đề chứ không phải một. Từ 3 chuyện này, anh KA đi đến kết luận là chúng tôi hôm nay đã khác hôm qua. Vậy xin lấy ngay câu hỏi của anh KA “anh Hà Tiến Nhất hôm nay là ai, khác với hôm qua thế nào” làm đề tài để thảo luận và học hỏi thêm với anh KA.
Anh Kiêm Ái cho rằng tôi đã khác, nhưng rất tiếc, anh không cho biết khác là khác cái gì, khác thế nào, và khác về phương diện nào. Sự mơ hồ này được diễn dịch thế nào đây. Tôi đành phải tự tra vấn xem mình có khác thật không, và đã khác xưa thế nào đến nỗi anh KA phải phiền trách đến những hai lần.
Anh KA hẳn đã biết vạn vật là vô thường, thế mà anh cứ đinh ninh chỉ có Hà Tiến Nhất này thay đổi còn mình thì không. Cũng giống như ngày xửa ngày xưa người ta tin rằng trái đất đứng yên một chỗ, còn cả cái vũ trụ bao la kia xoay vần chung quanh trái đất. Lối suy nghĩ này cũng chẳng khác nào như một anh chàng vừa ngồi uống càfé vừa nhìn chiếc máy bay đang bay trên trời. Anh ta tưỏng rằng chỉ có máy bay dịch chuyển còn chính anh ta vẫn an vị tại chỗ. Thử tưởng tượng có chuyện xẩy ra thế này cho dễ hiểu. 8 giờ sáng nay tôi từ giã anh KA để lên máy bay đi Nam Cali. Mới 9 giờ tôi đã có mặt tại phi trường Los Angeles rồi, trong khi anh KA vẫn còn đang ngồi uống càfé tại nhà ở San José . Chỉ trong một tiếng đồng hồ, khoảng cách biệt giữa anh KA và tôi là chừng 340 miles. Sự thay đổi vị trí nhanh như chớp vậy. Anh KA cứ tưởng mình vẫn ngồi yên một chỗ uống càfé và không ngờ rằng trong thời gian một tiếng đồng hồ này anh đã đi chu du trong vũ trụ một chặng đường dài 107.300 kms (vận tốc bay của trái đất trong quĩ đạo quanh mặt trời là 107.300 kms/giờ). Sự chuyển dịch vị trí trong không gian cũng được coi là sư thay đổi trong đời sống con người. Vì thế, chữ “vô thường” trong Kinh Phật và chữ “tương đối” trong lý thuyết của Einstein xem ra có cùng một ý nghĩa. Vậy thử hỏi anh KA có thay đổi không? Xin trả lời là có chứ, anh thay đổi cũng chẳng thua gì tôi, có phải không ạ (tôi học đòi lối nói của hiền huynh đấy). Ngồi uống càfé nhìn tôi bay trên trời, anh KA cứ tưởng chỉ có Hà Tiến Nhất này thay đổi vị trí, không ngờ chính mình cũng đang dịch chuyển không kém. Xưa nay chẳng có ai coi vạn vật là thường còn và bất biến. Einstein dựng lên thuyết Tương Đối để cắt nghĩa vũ trụ dịch chuyển. Còn Đức Phật Ngài quả quyết vạn vật là vô thường thì làm sao anh KA lại phiền trách Hà Tiến Nhất này hôm nay thế này, ngày mai thế khác.
Không thiếu gì người có tính hời hợt giản lược luôn cách suy nghĩ trên vào cả trong lãnh vực tâm lý, nhất là tâm lý chính trị. Họ lý luận đơn giản rằng dĩ nhiên mình chẳng bao giờ thay đổi, cho nên một khi thấy kẻ nào trước giống mình và nay họ tưởng tượng ra rằng không còn giống nữa thì họ kết luận ngay kẻ đó đúng là đã thay đổi. Anh KA cũng ở trong số những người này. Anh đã không nhìn thấy sự thay đổi giữa các vật thể trong mối tương quan vật lý. Về mặt tâm lý cũng vậy, anh cho rằng chỉ có anh đứng cố định còn những người khác như chúng tôi đều thay đổi cả. Hơn nữa, anh đi theo ủng hộ đường lối chống cộng của cha Lễ, ông Trần Quốc Bảo mà anh nói anh không thay đổi thì đó mới là chuyện lạ. Từ từ tôi sẽ chỉ ra cho anh KA thấy cha Lễ, ông Bảo chống cộng thế nào. Ở đây tôi hiểu anh KA muốn nói đến sự thay đổi của tôi về mặt tâm lý, tức là lập trường và quan điểm trong các vấn đề thời sự hiện nay. Nói trắng ra là anh KA cho rằng trước đây tôi chống cộng, nhưng bây giờ tôi hết chống cộng rồi, thậm chí còn đi làm tay sai cho CS và bán nước cho Tầu. Nhận định của anh KA về chúng tôi đúng hay không đúng, đúng, sai ở điểm nào, dựa trên cơ cở nào để phê phán đúng, sai v.v. Nhưng rất tiếc anh KA đã không nêu lên các luận chứng của anh. Một điều rõ ràng, đặc biệt là về các vấn đề thời sự liên quan đến cộng đồng hay đất nước, anh KA viết để tuyên truyền cổ động, trong khi tôi viết để đưa ra nhận định của mình về sự việc. Dĩ nhiên các nhận định của tôi (hay bất cứ ai viết loại này) có thể đúng và cũng có thể sai. Người đọc có quyền đồng ý hay bác bỏ. Anh KA đòi người viết nhận định thời sự như tôi cũng phải viết để tuyên truyền cổ động như anh. Không như vậy thì anh cho là tôi thay đổi. Như thế không phải là vô lý lắm sao?
Xin nêu ra đây một số các nguyên nhân thường hay làm cho tâm lý con người thay đổi. Dĩ nhiên là có rất nhiều, nhưng chỉ xin giới hạn trong một số thường gặp sau đây: Thứ nhất, khi con người gặp một biến cố quá quan trọng trong đời sống, chẳng hạn một cô gái bị tình phụ chán đời bỏ đi tu. Thứ hai, một sự chuyển đổi tư duy vì những sự việc trái đạo đức luôn xẩy ra chung quanh. Có thể kể những người CS bỏ đảng hoặc thậm chí chống đảng vì nhận ra đảng CS tàn ác và phi nhân quá, như Trần Dần, như Phan Khôi, như Nguyễn Hữu Đang trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm chẳng hạn. Nên phân biệt, những tên CS suốt đời theo đảng đến khi bị thất sủng hoặc mất quyền lợi mới trở thành chống đảng thì lại khác. Nhiều anh phản tỉnh cuội được bọn chống cộng bịp thổi lên là “nhà dân chủ” như Trần Độ, Hoàng Minh chính, Nguyễn Hộ, Bùi Tín v.v. không nên coi là đã chuyển biến tư duy. Bọn này vẫn còn nuôi giữ tâm hồn CS chứ không hề thay đổi. Thứ ba, danh lợi làm mờ mắt con người. Trường hợp này xẩy ra đầy rẫy ở hải ngoại hiện nay. Nguời ta thường nói “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”. Nhưng theo thiển ý, những người thay đổi cách suy nghĩ vì lợi danh không phải họ thay đổi tâm lý, mà là họ đã đánh mất lương tri và liêm sỉ đấy thôi.
Đến đây tôi thử xin liên hệ vào chính bản thân xem mình đã thay đổi do nguyên nhân nào như trên đã trình bầy. Hai trường hợp gặp biến cố quan trọng, và chuyển đổi tư duy dần dần thì tuyệt nhiên không có rồi. Chỉ còn danh và lợi có thể làm thay đổi tôi chăng? Về danh, ở bên Mỹ này tôi sống âm thầm ẩn dật, không tổ chức, không hội đoàn, không đảng phái, bạn bè không quá hai bàn tay. Gần xuống lỗ rồi mới vô làng lưói viết lách chơi cho đỡ buồn bị thiên hạ chủi là “thằng mất dậy” và anh KA chê lên chê xuống. Hơn nữa ông Trời cũng không cho tôi cái tính thích bon chen nên không có khả năng xông xáo để chui vô đảng phái này, luồn lọt theo hội đoàn nọ thì làm sao mà kiếm ra cho được cái danh. Chưa kiếm được danh thơm nhưng trước mắt đã mang về cái xú danh “thằng mất dậy” to tổ bố rồi thì có. Về lợi, tôi hiểu rằng một người viết văn làm báo giỏi, nhất là nếu họ có cơ quan ngôn luân riêng trong tay thì chuyện kiếm tiền của họ không khác gì nhai kẹo cao su trong miệng. Một bài phỏng vấn ngắn một nhân vật có tầm cỡ, tỉ như đại sứ, lãnh sự VGCS hay một anh dân chủ cuội nhăng nhít nào đó có dịp sang Mỹ du hí hay chữa bệnh chẳng hạn, bắt được mấy mối xộp này là hái ra bạc ngay. Trên đời này có thể chửi ra bạc, khạc chữ ra tiền thì chỉ có những nhà văn nhà báo lớn mới có khả năng thôi. Nhất là phải có một tờ báo trong tay thì mới mong làm giầu được và ra đường người ta mới nể trọng. Kẻ hèn này thỉnh thoảng thẩy được một bài viết dở hơi lên internet, có ai trả cho được đồng lớn đồng nhỏ nào bao giờ đâu mà bảo thay đổi cách viết lách để kiếm cơm. Anh KA là nhà văn nhà báo tiếng tăm chắc anh cũng thừa biết rằng chỉ có những ngòi bút không phe nhóm và viết không cần nhuận bút mới có thể tự hào là ngòi bút trung thực được. Chân lý ngàn đời đấy.
Thiết tưởng những phân tích trên cũng đã tạm đủ để quí bạn đọc có thể dựa vào để nhìn và đánh giá xem chúng tôi, Hà Tiến Nhất, có “khác với hôm qua” như anh KA phê bình không. Anh KA nêu ra 3 bài viết của chúng tôi làm bằng chứng để nói rằng chúng tôi đã “khác với hôm qua”. Vậy chúng tôi cũng xin dựa trên 3 bài viết đó để phân tích và moi móc xem chúng tôi có cái gì khác xưa không mà thôi. Chúng tôi sẽ không đi quá giới hạn của 3 bài viết về 3 đề tài khác nhau đó.
- DVD sự thật về Hồ Chí Minh.
Phê bình một bài của chúng tôi viết về cuốn phim “Sự thật về Hồ Chí Minh”, anh KA xác nhận: Tôi xin lập lại, những luận cứ anh Hà Tiến Nhất đưa ra về DVD này đều đúng, chỉ khác thời điểm. Cái thời điểm này không nên đưa ra. Anh KA đã xác nhận như thế thì thiết tưởng chúng tôi cũng không cần phải dài dòng thêm làm gì nữa. Anh KA chỉ không đồng ý việc phê bình cuốn DVD vào lúc này cho là không thích hợp. Thế nhưng anh vẫn kết tội chúng tôi như sau: “Sự Thật về Hồ Chí Minh, không biết hay không dám nói”, đưa ra vào thời điểm này làm cho người ta phải nghĩ anh HTN cay cú thay cho VC. Nói Hà Tiến Nhất tôi cay cú thay cho VC, hay nói cách khác, vì là tay sai của VC nên Hà Tiến Nhất tôi cay cú có gì khác nhau đâu. Rõ ràng là một lời kết án vô căn cứ và độc địa. Hơn nữa, cứ theo anh KA thì viết nhận định thời sự cũng phải lấy quẻ chọn ngày nữa sao! Lấy quẻ để tránh ngày xui, và chọn ngày hên cho thích hợp? Có lẽ chúng tôi phải thủ sẵn một cuốn lịch Tam Tông Miếu cho chắc ăn để khỏi bị anh KA kết án. Đã cho rằng Hà Tiến Nhất cay cú thay cho VC thì nhất định phải nói thêm cho anh KA hiểu ra HTN này cay cú ở chỗ nào.
Toàn bài viết của tôi về cuốn DVD chỉ đưa ra một luận điểm duy nhất đó là muốn xóa bỏ huyền thoại, hay muốn đạp đổ thần tượng HCM thì cách duy nhất là phải đưa ra bằng chứng HCM là một tên tay sai bán nước cho ngoại bang. Cần có vậy thôi. Tài liệu không thiếu. Chỉ nêu lên các tội ác khác của Hồ như giết người, nhiều vợ, bán đồng chí v.v. thì không đủ. Trong sử sách, có những nhân vật mặc dầu cuộc sống của họ bê tha, hành sử độc ác v.v. nhưng vì có công với đất nước, họ vẫn được lịch sử kể công và được bỏ qua những việc làm xấu xa của họ. Xin nêu nhân vật Trần Thủ Độ. Việt Sử Toàn Thư viết về Trần Thủ Độ như sau: “Một hôm Thủ Độ đi qua chùa Chân Giáo thấy Huệ Tông đang ngồi nhổ cỏ liền nói một câu: "nhổ cỏ phải nhổ cả rễ cái của nó đi! Huệ Tông liền đứng dậy đáp: "Nhà ngươi nói thế ta đủ hiểu lắm rồi". Sau mấy hôm Thủ Độ cho mời Huệ Tông. Huệ Tông biết ý liền vào nhà trong thắt cổ. Thủ Độ được tin đem các quan triều thần vào tế khóc rồi đem hỏa táng và chôn tại tháp Bảo Quang. Năm Nhâm Thìn (1232) trong dịp các tông thất nhà Lý làm lễ tế tiên hậu nhà Lý ở thôn Thái Đường (làng Hòa Lâm, huyện Đông Ngàn, tỉnh Bắc Ninh) Thủ Độ cho đào hầm làm nhà lá ở trên. Khi các tông thất nhà Lý vào lễ, Thủ Độ cho đánh sập cả xuống hố. Thủ Độ cho chôn sống hết. Sau đó nhân ông tổ họ Trần tên là Lý, Thủ Độ hạ lệnh trong nước ai họ Lý đều phải cải ra họ Nguyễn, mục đích xóa hẳn họ Lý trong ký ức của dân chúng và hậu thế ……. Chiêu Thánh lấy Trần Thái Tông 12 năm vẫn không có con, Thủ Độ liền bắt Thái Tông bỏ, giáng xuống làm công chúa rồi đem chị bà Chiêu Thánh tức là vợ Trần Liễu vào cung làm hoàng hậu vì bà này đang có mang ba tháng do ý muốn giữ vững cái ngai vàng vừa cướp được. Thủ Độ xa hơn nữa nên xướng thuyết: Trai gái họ Trần lấy lẫn nhau. Rồi Thủ Độ thi hành ý tưởng này trước nhất, bằng sự kết duyên với Thái hậu Trần Thị, vợ Lý Huệ Tông, chị họ của Thủ Độ khi đó đã giáng xuống làm Thiên Cực công chúa. Đây là một việc loạn luân từ cổ đến kim chưa hề có, nhưng nó có một cái lợi chắc chắn (tương đối) là tránh được cái nạn thoán nghịch của ngoại thích….”
Đối chiếu nhân vật Trần Thủ Độ với Trần Ích Tắc để chứng minh nhận định trên của chúng tôi. Đại Việt Sử ký Toàn thư viết: Ích Tắc là con thứ của Thượng hoàng [Trần Thái Tông], thông minh hiếu học, thông hiểu lịch sử, lục nghệ, văn chương nhất đời. Dù nghề vặt như đá cầu, đánh cờ, không nghề gì không thông thạo; từng mở học đường ở bên hữu phủ đệ, tập hợp văn sĩ bốn phương cho học tập, cấp cho ăn mặc, đào tạo thành tài như bọn Mạc Đĩnh Chi ở Bàng Hà, Bùi Phóng ở Hồng Châu v.v . . . gồm 20 người, đều được dùng cho đời...Đến 15 tuổi, thông minh hơn người, làu thông kinh sử và các thuật, vẫn còn có ý tranh đoạt ngôi trưởng đích. Ích Tắc đã từng gửi thư riêng cho khách buôn ở Vân Đồn xin quân Nguyên xuống nam. Đến nay [1285], người Nguyên vào cướp, Ích Tắc xin hàng để mong được làm vua. . Khi quân Nguyên Mông sang xâm lược Việt Nam lần thứ hai (1285), ngày 15 tháng 3, Ích Tắc đem cả gia đình đi hàng giặc, được đưa về Trung Quốc và được Hốt Tất Liệt, vua nhà Nguyên, phong làm An Nam Quốc vương và chờ ngày đưa trở về nước. Sau khi quân Nguyên Mông đại bại, Trần Ích Tắc ở lại và chết ở Trung Quốc năm Thiên Lịch thứ 2 (1329) đời Nguyên Văn Tông, thọ 76 tuổi.
- Trần Thủ Độ như trích đoạn trên cho thấy, ông là một con người vừa loạn luân vừa tàn ác, nhưng tinh thần chống giặc lại không ai sánh kịp. Trước khí thế xâm lăng của quân Mông Cổ, ông nói với vua Trần Thái Tôn: Đầu tôi chưa rơi xuống đất thì xin bệ hạ đừng lo.
- Trần Ích Tắc hoàng tử, thông minh, cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, giầu sang phú quí không thiếu, chỉ có một tội là tư thông với quân Nguyên và xin hàng giặc để nhờ chúng giúp đưa về làm vua.
Dù Trần Ích Tắc hàng giặc, mưu đồ xoán nghịch nhưng nào đã làm nên cơm cháo gì. Thế mà lịch sử và người đời sau chỉ lôi đầu Trần Ích Tắc ra kể tội, trong khi không đếm xỉa gì đến các tội loạn luân, hung bạo và tàn ác của Trần Thủ Độ. Từ đó chúng ta đi đến kết luận là chỉ có tội bán nước mới khiến lịch sử lên án và đời sau nguyền rủa mà thôi.
Với những kinh nghiệm lịch sủ trên, chúng ta phải suy nghĩ thế nào về HCM đối với con cháu chúng ta trong tương lai? Nếu Lm Nguyễn Hữu Lễ và ông Trần Quốc Bảo bây giờ chỉ tố cáo các tội hoang dâm, tàn ác của HCM mà quên đi tội bán nước của hắn, thì lịch sử do VGCS ghi chép chắc chắn sẽ xóa đi các tội đó và chỉ ghi công Hồ là người suốt đời đã hy sinh cho đất nước. Rõ ràng là như thế. Trần Thủ Đô vừa nêu là một bằng chứng điển hình. Anh KA đã hiểu rõ chưa? Tôi cay cú dùm cho VC ở chỗ nào?
Cũng nên biết rằng hiện nay ở VN, VGCS một mặt bắt dân chúng học tập cái gọi là đạo đức HCM, một mặt chúng cho xây đền thờ HCM tại nhiều nơi trên toàn quốc. Đồng thời chúng còn lập ra các ngày lễ hội hàng năm để tôn vinh các công thần của chế độ CS. Như vậy, chỉ chừng dăm ba chục năm nữa khi thế hệ già qua đi rồi, trong khi những miếu đền, những lễ hội kia vẫn còn tồn tại, thì Hồ và cái đảng cướp của hắn sẽ nghiễm nhiên trở thành những anh hùng hay thậm chí những thần linh của dân tộc VN thật chứ chẳng chơi. Những nghị luận của tôi có dẫn chứng đàng hoàng thế mà anh KA và bọn VT ùa ra chửi tưới. Ít ra thì họ cũng phải đưa ra lý lẽ của họ cùng với bằng chứng để bắt bẻ tôi. Anh KA đã phải thừa nhận tôi đúng đến 8-90% thì tại sao lại bảo tôi cay cú thay cho CS? Hay chỉ vì tôi dám cả gan phê bình một ông cha nhà thờ? Anh nên nhớ rằng tôi cũng là kẻ có đạo. Tôi sống thật thà và sòng phẳng với Chúa, đồng thời phân biệt rạch ròi giới hạn cái gì trong nhà thờ với cái gì ngoài nhà thờ. Một ông linh mục ngoài nhà thờ thấy người ta nói lẽ phải đáng lý phải biết lắng nghe và sửa chữa cái sai sót cho phù hợp mới phải. Trái lại, ông cứ cố tình làm ngơ và đi lừa bịp mọi người thì anh KA nghĩ tôi phải làm thế nào đây, cứ mũ ni che tai để tung hô ông cha như anh được sao?
Anh KA phê phán tôi nặng lời có lẽ vì anh cho rằng Lm Nguyễn Hữu Lễ là một nhà chống cộng khét tiếng thế mà tôi lại cả dám phê bình ngài. Như vậy thì lại phải nói cho cặn kẽ để anh KA hiểu được cha Lễ chống cộng như thế nào. Tôi không phê phán, không đánh phá cha Lễ. Tôi chỉ tìm hiểu và phân tích để làm sáng tỏ việc làm của ngài, vì việc ngài làm có liên quan đến vận mệnh Dân Tộc VN, cũng như đời sống mỗi người VN chúng ta trong đó có tôi. Đơn giản chỉ có thế.
Lm Nguyễn Hữu Lễ khởi đi công cuộc chống cộng của ngài bằng cách phát hành cuốn sách Tôi Phải Sống và cho ra đời Phong Trào Quốc Dân Đòi Trả Tên Saigon . Nói về cuốn sách thì phải thành thật xác nhân “rằng hay thì thật là hay”, nhưng “nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào”. Cay đắng ở chỗ linh mục đứng ra tố cáo con chiên. Con chiên bị tòa án di dân Mỹ trục xuất. Kết cuộc thật bẽ bàng là người con chiên từ khước kháng án để xin được ở lại nước Mỹ như luật pháp cho phép. Người VN ở bên nhà ai nấy đều coi nước Mỹ như là thiên đàng. Người con chiên của Chúa là Bùi Đình Thi dám chối từ thiên đàng (nước Mỹ) để trở lại chốn địa ngục (VN) mà anh đã từng bị giam giữ ở đó. Thái độ này nên đánh giá là can đảm hay là tuyệt vọng? Tuyệt vọng về tình người và về niềm tin tôn giáo? Xét về mặt tâm lý thì đây là một thảm kịch thời đại. Về mặt tâm linh thì e rằng là nguy cơ đối với một con người có đức tin. Cuốn sách của Lm Nguyễn Hữu Lễ nếu là tiểu thuyết (fiction) thì hay biết mấy, nhưng rất tiếc ở đây câu chuyện lại toàn là người thật việc thật. Những nạn nhân của anh Bùi Đình Thi, kể cả vợ con của dân biểu Đặng Văn Tiếp người bị đánh chết, không một ai đứng ra tố cáo. Chỉ có Lm Nguyễn Hữu Lễ nhất định nói to lên “tôi phải sống” để trả thù Bùi Đình Thi thay cho đám bạn bè vượt ngục của ngài. Cha Lễ không phải là một người thường mà là một linh mục công giáo. Chuyện là ỏ chỗ đó. Phũ phàng và ngang trái ỏ chỗ đó. Khởi đi từ cuốn sách tố cáo Bùi Đình Thi, cha Lễ trở thành một nhà chống cộng nổi tiếng khắp thế giới trong khi Thi lủi thủi trở về với hỏa ngục trần gian cho CS hành tội cho đến mãn kiếp. Nói theo VGCS là nợ máu phải trả bằng máu. Bùi Đình Thi giết người (?) nên phải lãnh án tử hình. Có điều khác là cái chết của anh từ từ kéo dài. Con người bị cái chết gặm nhấm còn đau hơn gấp bội gặp cái chết tức thì. Tôi cầu xin cho anh giữ vững đức tin và sống thanh thản những tháng ngày còn lại của đời anh.
Trở về với công cuộc đấu tranh của Lm Nguyễn Hữu Lễ. Mục tiêu đấu tranh của cha Lễ đòi trả lại tên Saigon lại cho Saigon xem ra quá giới hạn. Tuy nhiên tôi nghĩ rằng cha Lễ là người biết liệu cơm gắp mắm. Ngài biết sức mình nên không muốn vươn tới mục tiêu cao hơn có tính cách quyết định là đòi lật đổ chế độ CS. Như vậy cũng tốt thôi. Vấn đề đòi trả lại tên Saigon theo tôi nghĩ thì rất khó và cũng rất dễ. Việc khó là làm sao lật đổ được chế độ CS thì mới có hy vọng. Lật đổ được CS thì tất nhiên cái gì cũng xong ngay, tên Saigon sẽ tự động trở về với Saigon . Còn việc dễ xin bàn chơi cho vui thôi. Cha Lễ làm sao vận động được dân miền Nam chỉ xài chữ Hồ Chí Minh chứ không xài chữ Saigon nữa. Chẳng hạn nói: đĩ điếm HCM lúc này làm ăn công khai quá (thay vì nói đĩ điếm Saigon ). Hay: du đãng HCM bây giờ lộng hành quá chừng (thay vì nói du đãng Saigon ) v.v. Bọn VGCS nghe mãi điếc tai quá chắc cũng phải đổi cái tên HCM đi cho xong.
Lúc này cha Lễ hoạt động sát cánh với ông Trần Quốc Bảo nhóm Phục Hưng thì mục tiêu đấu tranh của ngài chắc cũng đã khác. Cái khác ở đây tôi muốn nói là ngài cũng đấu tranh đòi CS bỏ điều 4 Hiến Pháp như nhóm Phục Hưng chứ không chỉ đòi trả tên Saigon như trước. Muốn hiểu đưọc giá trị của mục tiêu đấu tranh của ông Trần Quốc Bảo thì cần phải nêu ra câu hỏi là ông Bảo sẽ gặt hái được cái gì nếu ông thành công trong việc đòi bỏ Điều 4 HP của CS. Xin được cà kê một tí cho câu chuyện có đầu có đuôi.
Hồi ca sĩ Thanh Lan sang Mỹ chơi rồi tiện thể xin tỵ nạn luôn, nhóm các ông đại tá Vũ Văn Lộc, giáo sư Ngô Đức Diễm và một số người khác có tổ chức tiếp đón cô nàng. Ông đại tá Lộc phát biểu rằng: chúng tôi có lỗi vì đã bỏ lại Thanh Lan. Ngày 30 - 4 - 1975 ông đại tá nhanh chân chạy trước. Hàng triệu đồng đội bị ông bỏ lại, ông không có lỗi mà chỉ có lỗi vì đã bỏ lại một con hát để sau này nó theo VC đóng tuồng bêu xấu chế độ và QLVNCH của ông, rồi bây giờ lại còn xin tị nạn. Thế mới thấy đời chó má thiệt! Được biết ông Ngô Đức Diễm là một nhân vật đầu não của Liên Hội Người Việt, của cả nhóm Phục Hưng, và trước đó của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh nữa, tôi đem câu tuyên bố chướng tai của ông đại tá Vũ Văn Lộc trao đổi với ông Diễm nhân một buổi họp cursillo (một đoàn thể công giáo) thì được ông Diễm trả lời (nguyên văn): chúng tôi đấu tranh có sách lược. Tôi không hiểu sách lược của ông Ngô Đức Diễm là gì, vả lại thấy ông có vẻ khó chịu, nên không dám nói gì thêm. Mãi mấy năm sau mới nghe ông Trần Quốc Bảo, chủ tịch Phong Trào Phục Hưng, tuyên bố mục tiêu đấu tranh của phong trào là đòi hỏi VC phải hủy bỏ điều 4 Hiến Pháp của chúng.
Hiến Pháp năm 1992 của VGCS có 12 Chương, 147 Điều. Điều 4 đại để xác định vai trò của đảng CSVN là lực lượng lãnh đạo nhà nước và toàn xã hội. Như thế có nghĩa là chế độ CS là một chế độ độc đảng. Đảng lãnh đạo toàn thể đất nước. Đòi hủy bỏ điều 4 trong Hiến Pháp được hiểu là đòi hỏi VGCS phải cho các đảng phái khác được hoạt động, tức là cho đa đảng. Cần biết là nếu nhóm Phục Hưng chỉ đòi hủy bỏ Điều 4 HP, thì mặc nhiên họ công nhận 146 điều khác còn lại. Điều 141 ghi lá quốc kỳ mầu đỏ có ngôi sao vàng 5 cánh ở giữa. Điều 143 ghi quốc ca là bài “Tiến Quân Ca” của nhạc sĩ Văn Cao. Giả thiết rằng nhóm Phục Hưng tranh đấu thành công, nghĩa là bắt buộc VGCS phải hủy bỏ Điều 4 HP của chúng, tức là cho đa đảng (chắc chắc chuyện đa đảng phải xẩy ra thôi cho dù ông Trần Quốc Bảo có tranh đấu hay không). Các ông Trần Quốc Bảo, Ngô Đức Diễm, và có thể cả Lm Nguyễn Hữu Lễ nữa sẽ trở về ứng cử và đắc cử vào Quốc Hội VGCS thì cái gì sẽ xẩy ra sau đó? Chắc chắn Quốc Hội mới sẽ khai mạc với các nghi thức thông thường xưa nay của VGCS như sau: viếng lăng lãnh tụ tức lăng HCM, giơ tay tuyên thệ trung thành với Hiến Pháp, chào cờ, lá cờ máu sao vàng năm cánh, mặc niệm các anh hùng tử sĩ của CS. Điều trớ trêu là các anh hùng tử sĩ VGCS là những kẻ ngày trước đã bắn giết không thương tiếc đồng bào và các đồng đội của ông Thiếu Tá Trần Quốc Bảo, ông Ngô Đức Diễm, và Lm Nguyễn Hữu Lễ. Các tân dân biểu Trần Quốc Bảo, Ngô Đức Diễm, Nguyễn Hữu Lễ như thế là đã thuần phục CS, và đương nhiên trở thành thần dân của chế độ VGCS với Hiến Pháp 146 điều. Có thể quí vị sẽ bác bỏ ý kiến của tôi và sẽ tự biện hộ rằng vô được QH đã, đây là bước khởi đầu, quí vị sẽ đấu tranh đòi hỏi những chuyện khác sau. Xin đừng có mơ. Với quân đội, công an, chính quyền các cấp từ trung ương đến địa phương, các đoàn thể quần chúng, và nhất là với tiền rừng bạc bể trong tay, VGCS sẽ dễ dàng để cho quí vị tranh đấu như ý quí vị sao? Cha Lễ và ông Bảo Đấu tranh để được làm thần dân của chế độ VGCS như thế thì xin anh KA cứ việc theo họ mà tranh đấu. Riêng tôi xin được từ chối. Chống cộng kiểu đó thì quả thực tôi không ham.
Anh KA ủng hộ cuộc đấu tranh của Lm Nguyễn Hữu Lễ và ông Trần Quốc Bảo đòi lại tên Saigon và đòi bỏ Điều 4 HP để được tham gia chính quyền với CS. Còn tôi, tôi trung kiên đi theo con đường của những người Quốc Gia chân chính, nhất quyết tiêu diệt chế độ CS đã rồi mới nói đến những chuyện khác sau. Tôi chỉ là một thứ kinh cung chi điểu, ăn quả lừa của VGCS nhiều quá rồi nên tự cảnh giác thế thôi. Nếu tôi biết mà không nói thì e rằng mình đắc tội với Dân Tộc. Đến đây thì anh KA đã thấy mình thay đổi và thay đổi như thế nào chưa? Hà Tiến Nhất này khác hôm qua hay anh KA mới chính là người khác hôm qua? Anh KA vẫn còn ngồi đó uống càfé chứ? Anh cảm thấy thế nào, hay phải đợi đến khi bỏ ly càfé xuống bàn, lấy xe ra ngoài lái vài vòng rồi mới nhận ra rằng mình đã thay đổi?
(còn tiếp)
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Hôm qua - Hôm nay, AI khác AI
(tiếp theo và hết)
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Cho đến bây giờ mà còn có những ông bà chánh khứa dựa vào luật pháp của VGCS để đấu tranh và còn mong thành công được thì thật là hết ý. Người bình dân chúng tôi đều tin rằng VGCS chỉ có xài một thứ luật là Luật Rừng. Bao nhiêu Công Ước, hiệp ước quốc tế VGCS đã ký phải tôn trọng, thế mà chúng coi như giấy đi cầu thôi chứ có đáng gì đâu thì đủ biết.
Trong một quốc gia đang mở mang, lãnh vực cần đầu tư phát triển nhất phải là giáo dục. Chúng ta hãy thử xem ngành giáo dục của đất nước ta hôm nay (CS) ra sao. Điều 59 HP của VGCS viết: Bậc tiểu học là bắt buộc, không phải trả học phí. Học sinh không trả học phí nhưng phải đóng 12 lệ phí khác nhau cho nhà trường. Đây là một sự thực. Cách đây 4 năm, một người bạn cho đọc một lá thư đứa con trai của anh viết gởi sang từ VN. Thư kể đứa con út của anh vô học mẫu giáo, buối học đầu tiên đứa bé hí hửng đưa về khoe với bố mẹ một tờ giấy nhà trường gởi. Anh mở ra đọc mới té ngửa, thì ra nhà trường bắt đóng 12 khoản tiền gọi là phụ phí. Có những khoản rất phi lý như tiền bồi dưỡng thầy cô giáo. Thầy, cô giáo đi dậy lãnh lương nhà nước. Tại sao nhà trường lại bắt học trò đóng tiền bồi dưỡng cho thầy cô? Anh làm công nhân, lương tháng khoảng gần năm chục dollars đổi ra tiền Mỹ. Tính ra anh phải đóng cho một đứa con đi học mẫu giáo hết 2/3 số lương. Thế mà anh có tới những 3 đứa con đi học. Theo báo chí tiết lộ, tại nhiều vùng quê nghèo khó, người dân có nơi đã phải è cổ đóng tói 34 phụ phí ngoài pháp luật qui định. “Ta là Luật” (ego sum Lex) chính là luật tối cao của luật pháp VN hiện nay. Vậy thì tranh đấu với VGCS dựa trên luật pháp của chúng sẽ đưa tới đâu, thiết tưỏng anh KA và quí bạn đọc có thể tưởng tượng ra được. Thực ra chế độ CS cũng có luật pháp chứ không phải không có, và luật nào cũng đều hay cả. Nhưng vấn đề là có luật mà việc trị lý quốc gia có theo tinh thần Pháp Trị hay không mới là chuyện đáng nói. Có mà điên mới tin rằng chỉ cần bỏ điều 4 HP đi thì mọi sự sẽ tốt đẹp?
2. Về bài viết “Sẽ có mùa xuân Prague Việt Nam ” - Vấn đề này thì tôi khỏi cần phải nhiều lời. Chung qui cũng tại anh KA nhất định không thèm hiểu cái ý tôi muốn viết. Vì thế, tôi chỉ cần trình bầy vắn tắt lần chót hai trọng điểm trong bài viết của tôi cho anh thấy, mong anh đừng xuyên tạc nữa.
2.1 Ý nghĩa của nhóm chữ “Mùa Xuân Prague ” - Anh KA đặt câu hỏi: Mùa Xuân Prague Tiệp Khắc là mùa xuân nào, rồi anh giải thích theo cách thức riêng của anh. chính vì sợ có người hiểu lầm nên trong bài viết “Sẽ có mùa xuân PragueVN” tôi đã phải thận trọng cắt nghĩa rất rõ ràng như sau: “Mùa Xuân Prague là giai đoạn giải phóng chính trị của nhân dân Tiệp trong thời gian nước này sau Thế Chiến II bị Liên Sô thống trị.”
Và: “Ý nghĩa Mùa Xuân Prague trong chủ đề tập chú vào việc Liên Sô xua quân xâm lăng Tiệp Khắc, biến nước này thành một thuộc địa của Liên Sô. Do đó, nhóm chữ Mùa Xuân Prague VN được hiểu là việc quân đội Tầu cộng tràn xuống chiếm đóng nước ta, giống như Liên Sô chiếm Tiệp Khắc, biến Việt Nam thành quận, huyện của Tầu như trong các thời Bắc Thuộc trước kia.”
2.2 Bài viết muốn nói gì - Luận điểm trong bài viết của tôi rất rõ ràng, ai đọc cũng đều hiểu, ngoại trừ một mình anh KA. Ngắn gọn như thế này: Tôi khẳng định, chuyện nước Tầu cộng sản xâm lăng VN là điều không thể tránh được. Chúng có thể xâm lăng bằng hai cách. Một là nhẹ nhàng từ từ theo kiểu mưa dầm thấm đất. Và hai là bằng võ lực với quân đội, xe tăng, đại pháo v.v. Hình thức xâm lăng thứ nhất diễn ra qua các hoạt động văn hóa, kinh tế, du lịch, công nhân khai thác v.v. Cách này đang diễn ra hàng ngày. Kết quả là đất đai bị gặm nhấm từ từ, chủ quyền quốc gia mất dần dần. Dân chúng trong nước hầu như không cảm thấy và thế giới dù có biết cũng không có lý do lên tiếng. Hình thức thứ hai sẽ mang đến chết chóc, đổ nát, thiệt hai không tránh khỏi. Nhưng một cuộc xâm lăng trắng trợn như thế sẽ làm thức tỉnh nhân dân trong nước và cả thế giới. Chính quyền các nước sẽ có lý do chính đáng để giúp đỡ chúng ta. Hình thức xâm lăng này chỉ xẩy đến khi các cuộc nổi dậy ở trong nước lớn mạnh đến nỗi quân đội VGCS không còn đủ khả năng và nghị lực để dẹp tan được. Trước câu hỏi làm cách nào để chống lại một trong hai hình thức xâm lăng đó, quan điểm của tôi là cuộc xâm lăng bằng vũ trang dễ chống trả hơn. Năm 1968 Tiệp Khắc bị Liên Sô xua quân chiếm đóng. Mặc dù được rất nhiều may mắn và lợi thế, nhân dân Tiệp cũng đã phải mất 22 năm trời mới dành lại được độc lập tự chủ. Tôi tự hỏi nếu cuộc xâm lược bằng võ trang của CS Tầu diễn ra bây giờ thì cuộc chiến đấu của nhân dân VN không biết sẽ kéo dài bao lâu, vì chúng ta không có được nhiều may mắn và lợi thế như người dân Tiệp Khắc.
Ý tưởng thật đơn giản, thế nhưng anh KA đã bẻ cong bẻ queo, cắt nghĩa rông rài chẳng đâu vào đâu để rồi đi đến kết luận: “Anh Hà Tiến Nhất chuẩn bị tinh thần dân chúng để đón rước Tàu Cộng vào Việt Nam . Một tinh thần chủ bại quá mạnh mẽ.
Và: “Các nước lân bang của Việt Nam phải có phản ứng gì, hay là cũng bắt chước Duyên Lãng Hà Tiến Nhất tiên sinh mà trãi thảm đỏ mời Trung Cộng vào?”
Tinh thần yêu nước của anh KA cao đến độ khiến anh viết: “tôi thà hân hạnh làm con chó Việt Nam chứ không làm chó nước khác.” Ý anh KA là muốn trả đũa tôi, nói tôi (Hà Tiến Nhất) là chó, nhưng là chó ngoại, vì trước tôi dùng chữ “sủa” để nói anh. Thế là huề nghe, anh KA. Hà mỗ này thực tình kính phục anh KA sát đất và xin khuyên anh một câu chí tình thế này là, nếu anh nhất định làm chó VN thiệt, thì xin nhớ đừng có lai vãng đến những nơi như ngã ba Ông Tạ chẳng hạn, mất mạng như chơi đấy.
3. Chuyện ông Tô Hải phá bia mộ bố
Tôi thấy lạ là tại sao anh KA lại kéo chuyện ông Tô Hải (TH) vào để mỉa mai tôi là thay đổi này nọ, rồi còn cho là tôi cay cú dùm cho VC. Có lẽ anh KA cho rằng ông Tô Hải cũng chống cộng giống như anh? Chưa chắc đâu. Theo tôi, nếu KA có thay đổi thì TH mới chống cộng giống như KA. Ngược lại, nếu KA vẫn kiên trì lập trường thì hai người không thể có cùng một đường lối chống cộng như nhau được. Tôi sẽ chứng minh cho anh KA thấy TH chống cộng khác anh ở chỗ nào.
3.1 Nỗi oan Thị Kính
Với tôi, vụ gọi là ông Tô Hải phá bia mộ bố là một nỗi đau khó tả: gia đình ông Tô Hải chửi mắng tôi và người quen biết quay mặt với tôi. Mặc dầu tôi đã muốn bỏ qua cho xong chuyện, nhưng anh KA khơi lại vói chủ ý trách mắng nên tôi buộc lòng phải nhắc lại, và nhắc lại thật tường tận cho anh thấy.
Sau khi ông Tô Hái ra mắt cuốn “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn”, tôi có viết bài “Bức Chân Dung Tự Họa” nói đến ông Tô Hải và vụ ra mắt sách của ông. Bài mới được post lên Net thì sáng hôm sau một anh bạn gọi phone nói với tôi: A ha, ông nói bên Đông mà chết thằng cha bên Tây đấy nghen. Tôi biết ngay bài của mình người đọc đã hiểu ra. Quả thực trong bài Bức Chân Dung Tự Họa, tôi đặt nặng yếu tố dàn dựng việc ra mắt cuốn sách hơn là việc ông Tô Hải viết sách. Trong bài viết, tôi nhắc lại chuyện ông Tô Hải đập bia mộ bố mà tôi đã đọc được trên Net của một tác giả nào đó tôi không nhớ. Tôi không phải là người dựng lên câu chuyện ông Tô Hải đập bia mộ. Tôi viết rõ ràng: Ấy thế mà đọc trên báo chí thấy người ta kể ông Tô Hải đã đập nát cả ngôi mộ của ông cụ thân sinh của ông.
Và trích dẫn của tôi lấy từ bài viết trên internet như sau:
- “Bố của nhạc sĩ Tô Hải là ông Tô Đình H. cùng gia đình di cư vào Nam sau hiệp định Genève 1954. Tô Hải là con cả đã đi làm lính “cụ Hồ” nên ở lại ngoài Bắc. Sau 30 tháng 4 năm 1975, đảng viên Tô Hải được “điều” vào Nam, tìm lại được gia đình họ hàng, nhưng lúc đó thân phụ đã chết. Người nhà đã dẫn Tô Hải ra mộ viếng cha. Đọc trên mộ bia thấy hàng chữ nôi dung “Hiền tế Trung Tướng LQT lập mộ” (Xin thông cảm, người viết không thể để rõ ràng tên họ của vị tướng), Tô Hải la hét to tiếng và ra lệnh đàn em đập nát bia mộ có tên người em rể là một “tướng ngụy” trên đó. Theo anh bạn cho biết, sau đó hội đồng gia tộc trong họ của anh ta đã họp lại và nhất quyết khai trừ khỏi họ hàng “thằng con mất dạy” dám đập mả bố nó.”
Về chuyện này ông Tô Hải lại nói khác (trích dẫn lời ông TH):
- “Tôi vào Sài Gòn sau năm 1975, cả gia đình tôi đã đi Mỹ, y như tôi về Hà Nội năm 54, cả gia đình lúc bấy giờ đã di cư vào Nam. Tôi không đến nỗi như cô Dương Thu Hương khi vào Sài Gòn thấy mình bị lừa nên ngồi xuống lề đường bật khóc; mà tôi đã biết trước đây không phải là một cuộc chiến tranh chống xâm lược như thời chống Pháp, và xã hội miền Nam không như đảng tuyên truyền là bị o ép, nghèo khổ, cho nên khi vào Sài Gòn, biết gia đình đã đi Mỹ, tôi mừng quá. Vừa nhớ thương bố mẹ, anh em, nhưng tôi mừng vô cùng thấy cả nhà đã đi thoát. Nếu ở lại thì đi tù “mút mùa” (sic). Không phải riêng tôi, nhiều anh em khác ở ngoài Bắc vào cũng mang tâm trạng như thế.”
Sau cùng tôi nhận định: Không biết ông Tô Hải có đập mả bố thiệt hay không. Kẻ nói có người nói không, biết tin ai bây giờ.
Chuyện rõ ràng như thế mà bà Tô Ánh Tuyết, em ông Tô Hải viết trên tờ nguyệt san Diễn Đàn Giáo Dân của ông Trần Phong Vũ xỉ vả tôi là kẻ bốc lửa bỏ vào tay người anh của bà. Có lẽ anh KA đã không đọc hay đọc mà không hiểu bài viết của tôi. Chuyện cũ và rõ ràng xuyên tạc mà anh KA vẫn còn lôi ra làm cớ để qui kết tôi thế này thế nọ. Kể cũng hơi lạ. Bà Tô Ánh Tuyết xỉ vả tôi trên tờ DĐGD, chuyện xẩy ra sau khi sách của ông Tô Hải ra mắt tại Nam Cali. Thấy tờ DĐGD đăng lá thư của bà Tô Ánh Tuyết, tôi có gởi E-mail cho tòa soạn yêu cầu cho đăng dùm luôn bài “Bức Chân Dung Tự Họa” của tôi viết về ông TH để rộng đường dư luận. Nhưng tờ báo lờ đi luôn cho đến nay là 2 tháng rồi. Sở dĩ tôi yêu cầu DĐGD đăng bài viết Bức Chân Dung Tự Họa của tôi là vì 2 lý do. Thứ nhất là để độc giả của tờ báo có điều kiện để biết rõ sự thật. Lá thư của bà Tô Ánh Tuyết mới chỉ là một nửa sự thật. Một nửa sự thật chưa phải là sự thật. Bài viết của tôi nữa nếu được đăng lên mới là sự thật vẹn toàn. “Sự Thật sẽ giải thoát anh em” là tôn chỉ của tờ DĐGD được trịnh trọng nêu lên từng kỳ trên mặt báo. Nếu độc giả của DĐGD chỉ được cho biết có một nửa sự thật thì làm sao họ có thể giải thoát được. Như vậy, tờ DĐGD đã không theo đúng tôn chỉ mình đặt ra để hành động, hay chỉ trương lời Chúa lên để câu độc giả nhẹ dạ? Thứ hai là cung cách đối xử thiếu công bằng của DĐGD và của riêng ông Trần Phong Vũ đối với tôi. Có lắm lúc tôi tự hỏi, không biết tại sao DĐGD và ông Trần Phong Vũ lại có thái độ nhất bên trọng nhất bên khinh như thế. Hay là giữa tờ DĐGD, ông Trần Phong Vũ với bà Tô Ánh Tuyết, ông Tô Hải có sự liên hệ gắn bó nào đó mà tôi không biết chăng. Nhưng đó không phải là điều tôi bàn tới. Điều tôi muốn nói là nếu tính sổ sách theo đạo nghĩa giang hồ thì DĐGD và cá nhân ông Trần Phong Vũ còn thiếu tôi mấy món nợ chưa trả kia đấy. Món nợ thứ nhất tôi muốn nói đến là DĐGD trước đây đã tự động đăng free một số bài tôi viết mà không có ý kiến của tôi. Nếu là một tờ báo chùa thì tôi không nói làm gì, nhưng DĐGD là một tờ báo bán lấy tiền. Quí vị làm báo hẳn rành luật lệ báo chí Mỹ hơn chúng tôi. Nhưng thôi đây là chuyện nhỏ tôi bỏ qua. Điều làm tôi thắc mắc là tại sao bài của tôi lấy đăng free được mà bài tôi nhờ đăng để sự thật được sáng tỏ thì lại bị lờ đi. Nếu cần tính tiền đăng thì email lại cho tôi là xong ngay thôi. Có khó gì đâu. Chuyện không đăng không thiệt hại gì cho tôi mà cho chính tờ báo. Trước hết, tờ báo bị mang tiếng là làm truyền thông một chiều, vì nó chỉ cho độc giả biết có một nửa của sự thực, còn một nửa kia bị cố tình bưng bít. Và sau nữa, còn bị mang tiếng là thiếu sự giao tế sòng phẳng đối với một freelancer mà tờ báo đã nhiều lần lấy bài đăng chùa, và cũng là người luôn quí mến tờ báo. Nếu là một tờ báo bựa thì chả nói làm gì, nhưng DĐGD là một cơ quan ngôn luận công giáo có tôn chỉ rất cao cả: “Sự thật giải thoát anh em”.
3.2 Từ Tô Hải đến dân chủ cuội - Điều trước tiên tôi muốn minh xác là từ trước đến nay tôi chưa bao giờ viết phê bình bất cứ một tác giả hay tác phẩm nào ở trong nước phổ biến ra hải ngoại trên quan điểm chính trị của tác giả hay tác phẩm đó. Về ông Tô Hải và cuốn Hồi Ký của ông cũng vậy. Hẳn bạn đọc và anh KA biết, Bức Chân Dung Tự Họa là một bài phiếm luận chứ không phải là bình luận. Anh KA là người viết văn viết báo hiểu sự khác biệt giữa hai thể văn đó. Phiếm luận đượm tính châm biếm, trào phúng. Còn bình luận viết nghiêm túc khi đề cập đến một sự việc hay một nhân vật. Tôi viết bài Bức Chân Dung Tự Họa trong tinh thần phiếm luận chứ không phải bình luận. Vả lại, theo tôi nghĩ, độc giả ở hải ngoại đều là những người có kiến thức và trình độ cả. Họ có khả năng chọn lựa cái tốt và vứt bỏ đi cái không tốt của một cuốn sách sau khi đọc xong. Nghị luận của tôi nếu có cũng chẳng đi đến đâu. Phê bình một tác giả hay tác phẩm về mặt văn học thì nên lắm. Nhưng phê bình quan điểm chính trị của một tác phẩm hay tác giả thì khó có thể hoàn toàn trung lập được. Do đó, DĐGD và ông Trần Phong Vũ quảng cáo và thổi phồng một tác phẩm cho một mục đích chính trị thì rõ ràng là trò mị rẻ tiền. Để chống cộng hay để bán sách đây?
Không phải bây giờ mới có chuyện sách ở trong nước đem ra in và phát hành tại hải ngoại. Gần hai thập niên trước cuốn Việt Nam Khủng Hoảng và Lối Ra của ông Nguyễn Kiến Giang đã được in và phát hành ở hải ngoại rồi. Dù ông là một “tên CS nòi”, nhưng đọc ông, tôi vẫn coi ông là một người có tâm huyết. Hiện nay, có khá nhiều tác giả trong nước in và phát hành sách ở ngoài này như Dương Thu Hương, Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Quang, Tô Hải v.v. Tại sao sách của các tác giả khác không được thổi lên ồn ào ngoại trừ Hồi Ký của ông Tô Hải? Lý do thầm kín là vì những sách này không nằm trong sách lược bịp của bọn Việt Tân tay sai CS và đám dân chủ cuội trong nước. Cả bọn bịp lẫn lũ cuội đều là công cụ VGCS dùng để hướng dẫn đường lối đấu tranh của người VN tỵ nạn đi theo con đường đầu hàng và phục tùng CS. Chữ nghĩa thời thượng nói là hòa hợp hòa giải với CS. Sách lược của VGCS là cứ để cho người tỵ nạn theo bọn bịp và lũ cuội hướng dẫn, tố cộng thật hăng, chửi Hồ cho sưóng cái miệng, nhưng điều quan trọng là tuyệt đối không được nói Hồ và đồng đảng của hắn là việt gian tay sai bán nước. Mục đích là để mô tả Hồ như là một con người thường phàm nhưng có công đánh Pháp, đuổi Mỹ, đem lại độc lập cho Dân Tộc, thống nhất đất nước. Sách lược thâm độc này được dễ dàng khám phá qua bài viết “Đọc Hồi Ký của nhạc sĩ Tô Hải” của Nguyễn Thanh Giang. Trong bài viết này, Nguyễn Thanh Giang nhân định về HCM như sau: “Đối với cụ Hồ, nhiều tư liệu có thể tin là xác thực đã chỉ rõ rằng Cụ từng cưới một bà y tá người Trung Quốc tên là Tăng Tuyết Minh làm vợ (đám cưới này có cả vợ ông Chu Ân Lai dự), Cụ cũng từng có một con trai với bà Nông thị Xuân (người con trai này tên là Nguyễn Tất Trung, hiện đang ở Hà Nội). Về chuyện này, nhạc sỹ Tô Hải đã có cái nhìn thể tất: “ Ông ta cũng là con người, cũng có quyền lấy vợ đẻ con, thậm chí ba bốn vợ như ông Lê Duẩn, cũng có quyền bồ bịch như ông Mitterand, ông Clinton chứ ! Cái tội của ông là do bọn gọi là cộng sản An Nam phong kiến cố tình dựng ông ta lên thành “thánh sống” (và “ thánh chết ”) để lừa bịp cái dân tộc đa số là nông dân thất học, đầu óc còn mê muội về thánh về thần. Ông ta chỉ là một nhà cách mạng chính hiệu cuồng tín với chủ nghĩa Mác-Lê mà thôi” (trang 388). Người viết bài này (Nguyễn Thanh Giang) thì cho rằng, cả những người tô vẽ cụ Hồ thành ông thánh, là vị cứu tinh; cả những ai thóa mạ Cụ là tên dâm tặc, là tội đồ dân tộc đều không đúng. Thực tế, Cụ cũng chỉ là một con người, một con người tài trí, tài trí đến mức có thể làm được những việc rất phi thường theo ý Cụ. (Đánh giá những việc làm ấy là công to hay tội lớn? Lịch sử sẽ còn bàn thảo công phu và sẽ được phán xét công minh). Đã là người thì có hỷ, nộ, ái, ố, dục, có xấu tốt, có đúng sai. Người ta thường cho rằng cái sai lớn nhất của Cụ Hồ là đã đưa chủ nghĩa Marx-Lenin vào Việt Nam .”
Bài của Nguyễn Thanh Giang là phần diễn giải cuốn sách của TH. Đoạn nhận định về HCM như trên cùng với cuốn DVD của Lm Nguyễn Hữu Lễ, cả hai làm cho người ta liên tưởng đang có một chiến dịch trong ngoài rất nhịp nhàng nhằm remodel ngôi thần tượng HCM. Luận điệu cùng như nhau, cho rằng Hồ dù sao cũng chỉ là một con người thường phàm nhưng có công trạng đối với đất nước. Có thể (có thể thôi) ông Tô Hải không nhìn thấy được điều đó nên vô tình trở thành nạn nhân của một âm mưu thâm độc? Bà Trần Khải Thanh Thủy chửi CS cay cú lắm chứ, lại là một người trẻ nữa. Nguyễn Quang viết Biển Đỏ VN vạch tội CS nhẹ nhàng thôi nhưng sâu sắc và thấm thía lắm. Vậy mà bọn VT, DĐGD và ông Trần Phong Vũ chẳng thấy được một lời nhắc đến. Mắng nhiếc bọn côn đồ Hànội thì phải nói Tô Hải còn thua Dương Thu Hương. Dương Thu Hương tuy vẫn kính trọng Hồ, nhưng bà chửi CS độc địa thì không ai bằng. Bà đòi ỉa lên đầu những thằng trong bộ chính trị kia mà. Tố cáo tội ác CS từ thằng đầu sỏ tức Hồ Chí Minh trở xuống cho đến bọn lâu la đàn em từng đứa một, nói có sách mách có chứng đàng hoàng thì Tô Hải làm sao ăn lại nhà báo Việt Thường. Và nếu còn có một tên CS nào đó đáng được ca tụng và đề cao cả về đời tư lẫn tư cách thì người đó nhất định phải là Nguyễn Hữu Đang, người đứng đầu phong trào Nhân Văn Giai Phẩm ở miền Bắc. Nguyễn Hữu Đang thực sự phản tỉnh ngay từ khi còn trẻ, thời đang lên với chức vụ thứ trưởng Thông Tin Tuyên Truyền CS, chứ đâu phải đợi đến lúc hết thời sắp xuống lỗ rồi mới dám lên tiếng tự xưng mình là thằng hèn. Thế mà bọn chống cộng bịp, bọn dân chủ cuội chớ hề bao giờ nói một lời về Nguyễn Hữu Đang. Cuội là ở chỗ đó, và Bịp bợm cũng là ở chỗ đó. TH dùng chữ “hèn” để tự mô tả mình đã là một sự thiếu thành thực và không chính xác rồi. Hèn là thái độ của một con người trước tội ác mà không dám tố giác, thấy kẻ bị côn đồ hiếp đáp mà không dám bênh vực, bị vợ chửi mà cứ cúi mặt làm thinh. Thế mới gọi là hèn. TH tự nguyện tham gia vào tổ chức tội ác, đem tài năng cổ võ cho gian ác thì đâu phải là hèn, là tội phạm hay ít nữa là tòng phạm mới phải. TH còn viết: “Hi vọng rằng sau khi đọc hồi ký này người đọc sẽ thương cảm cho tôi, cho các bạn tôi, những người ngây thơ, tội nghiệp, cả cuộc đời bị lừa dối và đi dối lừa người khác một cách vô ý thức (trang 53)”. Ông TH đâu phải là con nít. Ai tin được ông TH, một người có ăn học, đi làm những chuyện giết chóc, đầy đọa cả Dân Tộc mà gọi là vô ý thức? Trong khi cả gia đình TH di cư vào Nam năm 1954, một mình ông tự nguyện ở lại theo “bác” và đảng thì làm sao bảo là vô ý thức. Lý lịch gia đình ngụy rặt như thế mà TH vẫn leo lên tới cấp ủy đảng, còn nói là bị lừa thì thậm vô lý. Với lời tự biện trên, người ta nghĩ rằng TH đang chạy tội cho ông rồi đấy. Ông đã sớm biết mình sai mà vẫn ngậm tăm dấn thân vào tội ác một thời gian dài thì đâu phải là hèn. Tô Hải viết sách chửi đảng như thế nhưng ông vẫn nằm nhà ăn no, ngủ kỹ, chẳng bị ai quấy rầy, lại còn được ông Trần Phong Vũ bao biện là VGCS không dám giết ông vì sợ bứt giây động rừng. Đúng là con người đã mù lòa thì cái đèn đối với anh ta cũng trở thành vô dụng. Trong khi Nguyễn Quang chỉ nói mát đảng tí thôi cũng đã bị làm khó dễ đủ điều nên đã phải viết ra hải ngoại kêu cứu:
Sài Gòn, ngày 01-9-09.
Kính gởi: Công ty Grace Prepaid Legal Group, Inc.
…. tôi đã bị Công an làm việc nhiều lần cùng gia đình sống trong bất an lúc nào cũng bị Công an theo dõi. Cuộc sống của chúng tôi thật sự bị đe doạ …..
Như thế đã rõ, Ai cuội? Ai không cuội? Anh KA bênh cho TH, anh nên tự xét mình xem anh đã ra khác hay còn giống như ngày hôm qua?
Nhưng dù sao cũng phải thành thực khen ông TH ở chỗ ít ra vào lúc cuối đời ông đã dám nói lên rằng mình sai lầm mặc dầu những điều ông viết ra thì hầu như mọi người đã biết hết cả. Ông đáng khen hơn hàng triệu tên đảng viên khác biết mình sai lầm nhưng vẫn ngậm miệng không dám nói.
3.3 Từ Tô Hải đến chống cộng bịp - Trước đây anh KA xem chừng cũng là người chống Việt Tân có hạng. Bây giờ thay đổi rồi sao? Đọc bài Bức Chân Dung Tự Họa, bạn tôi hiểu ra ngay tôi muốn nói gì, trong khi anh lại cho rằng tôi đánh phá ông TH. Thật tội cho tôi quá. Tôi xác nhận tôi chỉ muốn khỉa bọn Việt Tân một tí chơi cho vui thôi. Trong bài viết, tôi dùng nhóm chữ “chỗ con tu hú đẻ trứng”, anh KA ỡm ờ không hiểu hay không hiểu thiệt? Tờ báo Người Việt ở Nam Cali tự xưng là báo của người Việt tỵ nạn. Bỗng dưng con tu hú VC đẻ vào cái tổ quốc gia đó quả trứng. Trứng nở ngay ra một tên Vẹm Đỗ Ngọc Yến. Thế có buồn cười không kia chứ. Nói ẩn dụ như thế cho vui chắc anh KA đã hiểu ra. Lại nữa, trong buổi ra mắt sách của ông TH, thấy lúc nhúc một đám toàn là VT cả. Tôi gọi chúng là họ hàng nhà dơi hay nhà chuột cũng vẫn chỉ là nói ẩn dụ. Hai giống vật này chỉ xuất hiện vào đêm tối, chui rúc và lén lút. Xưa nay, nếu bọn VT chúng nó dám đường đường tự nhận là đảng viên VT mà hành động thì tôi đã chẳng dám gọi chúng là dơi, là chuột, mà phải gọi là người. Chuyện là như thế.
Qua bài Bức Chân Dung Tự Họa, tôi có ý cảnh giác dư luận về bọn VT, bởi vì thực tế cho thấy bọn này tới đâu thì phân hóa và gẫy đổ tới đó. Điều làm tôi hơi ngạc nhiên và tự hỏi là tại sao tờ nguyệt san DĐGD, cụ thể là quí ông Trần Phong Vũ, chủ bút nguyệt san lại dính vào chuyện này sâu thế. Ông Trần Phong Vũ đã bỏ công in ấn, quảng cáo, ra mắt, và hết mình đề cao cuốn sách của ông Tô Hải. Cuối cùng tôi cũng đã tìm ra được câu trả lời. Tại sao thế thì câu chuyện tôi kể sau đây có thể sẽ là câu trả lời cho vấn đề. Chuyện này thực tình chúng tôi đã định không nói tới, vì sợ bị cho là đánh phá người chống cộng, anh em (công giáo) phá nhau. Vả lại cũng có thể có người cho là chuyện cá nhân mặc dầu nó liên quan đến cả sự nghiệp đấu tranh chống cộng sản của người Việt tỵ nạn. Chúng tôi muốn học theo lời dậy của tiền nhân: một câu nhịn là chín câu lành. Nhưng việc chẳng đặng đừng. Anh KA dựa vào một sự việc không biết rõ đầu đuôi, nguyên do để qui chụp chúng tôi là xoay chiều và cay cú thay cho VC. Vì thế, tôi buộc lòng phải nói ra và chỉ thuật đúng sự việc, biết sao nói vậy.
Vào khoảng trên dưới một năm trước đây, anh bạn tôi, nhà thơ Chinh Nguyên được Lm Phan Văn Lợi ủy thác in và phát hành cho cha hai cuốn sách có cùng một tên nhưng khác tác giả. Cả hai cuốn sách cùng có tên là “Cuộc Đời Đấu Tranh cho Tôn Giáo và Dân Chủ Nhân Quyền.” Một cuốn tác giả là linh mục Nguyễn Văn Lý, cuốn kia tác giả là Nhóm Linh Mục Nguyễn Kim Điền. Anh Chinh Nguyên theo tôi biết, thật sự cũng không có khả năng. Anh chạy đi gõ cửa một số nhân vật chống cộng ở đây nhờ giúp đỡ, nhưng đều bị từ chối với một câu hỏi ngược lại: Tại sao cha Lợi không giao cho tôi mà giao cho anh (anh tức Chinh Nguyên, và tôi tức là người được anh Chinh Nguyên nhờ giúp)? Cuối cùng có một người đứng ra lo giúp là anh Lê Văn Hải, chủ báo Thằng Mõ tại San Jose . Sách in xong, anh Chinh Nguyên lại phải đi tìm người đỡ đầu để ra mắt, nhưng vẫn lại bị từ chối bằng câu hỏi ngược như trên. Một lần nữa việc lại phải nhờ đến tay anh Lê Văn Hải. Anh Hải bỏ tiền ra in sách và tổ chức ra mắt sách tại nhà hàng Phú Lâm, không thu lại một đồng xu. Theo tôi biết, anh Lê Văn Hải không quen biết và cũng không có liên hệ gì với Lm Phan Văn Lợi. Sau đó khi định ra mắt sách tại Nam Cali, anh Chinh Nguyên hỏi ý kiến tôi. Tôi nói anh nên tiếp xúc với ông Trần Phong Vũ, vì: “ông Trần Phong Vũ là thổ công dưới Nam Cali (tôi nói đùa với anh Chinh Nguyên).” Anh Chinh Nguyên phone xuống Nam Cali trình bầy vấn đề với ông Trần Phong Vũ, nhưng vẫn lại câu hỏi ngược trên đây được lặp lại một lần nữa từ cửa miệng của ông Trần Phong Vũ qua phone: Tại sao cha Lợi không giao cho tôi mà lại giao cho anh? Anh Chinh Nguyên trả lòi ông Trần Phong Vũ: Muốn biết anh hỏi cha Lợi chứ sao lại hỏi tôi.
Xét đến lợi ích về mặt tư tưởng cống hiến cho công cuộc đấu tranh chống cộng sản của người Việt tỵ nạn và có giá trị dùng cho việc nghiên cứu thì các tài liệu trong hai cuốn sách của Lm Phan Văn Lợi phải nói là vượt trội. Cuốn Hồi Ký của ông TH có được cái tác dụng tuyên truyền trong nhất thời. Điều đáng ngạc nhiên là cung cách hành xử của ông Trần Phong Vũ đối với các cuốn sách này khác nhau rõ rệt. Đối với cuốn Hồi Ký của ông TH, ông Trần Phong Vũ đổ công ra lo từ A đến Z. Ông vừa bỏ công in, quảng cáo, ra mắt, nhất là giang thân ra phản biện gay gắt những bài viết phê bình ông TH, trong đó tôi chỉ viết phiếm chơi cũng vị phang tối tăm mặt mũi. Nhưng đối với hai cuốn sách của cha Lợi thì ông lại tỏ ra hoàn toàn lơ là làm như không hề có. Cũng nên biết rằng phần đông giới công giáo tỵ nạn xem ông Trần Phong Vũ như là cánh tay nối dài của Lm Phan Văn Lợi ở hải ngoại này. Điều trớ trêu là người không mắc mớ gì với cha Lợi thì họ dám cáng đáng công việc của ngài, còn người có tiếng là luôn gắn bó với ngài thì lại ngoảnh mặt làm ngơ công việc của ngài, mà việc thì lại là việc chung. Lý tưởng chống cộng là như vậy sao! Nếu là bọn chống cộng bát nháo thì có thể kết luận ngay, hoặc là vì danh lợi, hoặc là do tinh thần cục bộ: đèn nhà ai nấy sáng. Nhưng chuyện lại xẩy ra với tờ DĐGD và ông Trần Phong Vũ là những kiện tướng công giáo chống cộng ở hải ngoại thì phải giải thích ra sao. Đặt giả thiết là, nếu ông Trần Phong Vũ là người phát hành hai cuốn sách của cha Lợi thì trăm phần trăm là ông phải tổ chức ra mắt xôm trò, quảng cáo rầm rộ, thổi không tiếc hơi, ca không tiếc lời. Nhưng đây chỉ là giả thiết. Sự thật xẩy ra lại trái nghịch như đã tường thật. Nhận định và đánh giá sự việc thế nào là quyền của mỗi bạn đọc. Nếu đặt vấn đề vào trong bối cảnh sự liên hệ mật thiết giữa ông Trần Phong Vũ với nhóm cuội Bùi Tín, Nguyễn chí Thiện, Nguyễn khắc Thành, Vũ thư Hiên, tờ báo Người Việt v.v., và xa hơn nữa là Hoàng minh Chính, Nguyễn thanh Giang v.v., người ta có thể nhận định vấn đề rõ ràng hơn. Sự thể này (sự liên hệ) tương tự như trước tháng 4-1975, nhóm công giáo Lý Chánh Trung, Nguyễn Văn Trung, Nguyễn ngọc Lan, Ngô Công Đức, Nguyễn Văn Binh v.v. liên kết với thành phần thứ ba qui tụ chung quanh Dương Văn Minh, không khác gì. Những người hôm nay không còn nhớ những người hôm qua bị đào thải và bị ném ra lề đường như thế nào khi CS chiến thắng. Lịch sử đang tái diễn tại hải ngoại. Buồn thiệt!
Đến đây, hẳn anh KA đã nhìn thấu suốt được vấn đề mà anh gọi là “ông Tô Hải phá bia mộ bố.” Đã nói rồi, anh bắt buộc tôi nói thì tôi phải nói thôi. Nghe đâu như trước đây hồi ông Hoàng Minh Chính sang Mỹ chữa bệnh, anh KA có tiếp xúc và phỏng vấn ông Chính. Như vậy thì anh càng có kinh nghiệm để phân biệt được ai thật, ai giả, ai khác, ai không khác, ai cuội, ai không cuội, và ai bịp, ai không bịp. Hà mỗ này từ ngày sang Mỹ chỉ thấy được một điều là đồng bào tỵ nạn mình đã ứng dụng rất tốt lời dậy bảo của ông bà: Đáo giang tùy khúc, và nhập gia tùy tục. Đến Mỹ, dân ta không cái gì là không biến thành business được. Kể từ khi ông Hoàng Cơ Minh dựng cờ kháng chiến kiếm ăn ngon quá thì dần dần có nhiều người bắt chước theo. Chống cộng trở thành một cái nghề kiếm cơm. Bọn chống cộng bát nháo làm ăn lượm bạc cắc. Người có danh giá dựng bảng hiệu lên là hốt bạc bó liền và nghiễm nhiên trở thành lãnh tụ ngay. Sự nghiệp chống cộng để giải phóng quê hương của người tỵ nạn càng ngày càng trở nên tiêu điều ảm đạm. Người lý tưởng còn lại như lá mùa thu. Kẻ thời cơ nhiều như cát dưới biển. Mỗi nghề đều có license riêng, chẳng hạn nghề tổ chức ca hát thì gọi là Lái Đờn, nghề bán chữ nghĩa là Lái Sách, nghề làm từ thiện là Lái Phật v.v. Đây có thể là những điều anh KA không muốn nghe vì nản quá, và tôi cũng chẳng muốn nói vì rầu thúi ruột. Tôi nói hết rồi mà anh còn thấy tôi khác hôm qua nữa thì đúng là anh vẫn còn đang ngồi uống càfé trong lúc tôi đang bay trên trời để xuôi Nam .
Thà khác chứ không muốn giống, đây là lời kết của bài biết này. Rất ngắn gọn. Anh KA cho rằng hôm nay Hà Tiến Nhất tôi đã khác với hôm qua. Vậy tức là hôm qua Hà mỗ này giống anh KA và những bọn mà anh đã giang thân ra bênh vực như Việt Tân, Phục Hưng, chống cộng dổm, dân chủ cuội chứ gì. Mô Phật! Thế thì xin cho tôi được khác, chứ giống như vậy thì tôi không muốn giống đâu. Hà mỗ xin cúi đầu chấp nhận để chịu anh KA quở là đã đổi khác.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
No comments:
Post a Comment