thằng hèn Tô Hải
Việt Thường
1) Năm 1967, tôi có tổ chức một chuyến đi Cao bằng, do yêu cầu của một số anh chị em thân quen, gồm nhạc sĩ Tạ Phước và Phạm văn Chừng, thứ tự là hiệu trưởng và trưởng phòng giáo vụ của trường âm nhạc; các giáo viên của trường âm nhạc là Nguyễn Tuấn, piano; Như Chung (vợ ca sĩ Trần Hiếu), nhạc cụ dân tộc; Mỹ Bình, thanh nhạc, ca sĩ Trần Thụ của đài phát thanh và nhạc sĩ Văn Cao.
Biết tôi có quan hệ tốt với các tỉnh nên trên đường về, nhạc sĩ Phạm văn Chừng nhờ tôi giới thiệu với Hưng Yên vì sẽ cùng một số nhạc sĩ đi thực tế sáng tác. Sau đó độ hai tháng, một hôm nhạc sĩ Phạm văn Chừng tìm tôi hớt hải bảo đi Hưng Yên ngay có chuyện khẩn và nhất định chỉ nói khi tới Hưng Yên. Đến nơi mới biết, tên chó chết Tô Hải bị công an huyện Ân Thi bắt giữ vì đang đêm mò vào phòng ngủ con dâu của trưởng công an huyện (chồng đi lính). Câu chuyện có thể rất tai tiếng cho cả đoàn nên với tư cách đoàn trưởng, nhạc sĩ Phạm văn Chừng năn nỉ tôi cứu Tô Hải. Nhờ quen trưởng ty công an tỉnh, tôi đã cứu Tô Hải thoát nạn. Trước mặt Phạm văn Chừng, Tô Hải đã chắp tay vái tôi thề "sống Tết, chết giỗ". Vậy mà nay hắn mỉa mai tôi trong bài của hắn là "la cà và làm quen" với "mấy ông tướng quân đội, công an mê tín dị đoan"!? Nếu tôi là loại người như hắn mô tả thì làm sao họ lại trân trọng và có thể cứu hắn không chỉ khỏi tan nát sự nghiệp mà tan nát cả gia đình là cái chắc. Đã có chuyện tỉnh ủy việt-gian-cộng-sản Cao Bằng bắt giam nhóm phóng viên Cứu quốc do Thái Duy (tức Trần đình Vân) cả mấy tháng, trong khi đó lại mời đoàn tôi nói ở trên đi thăm Cao Bằng, thác Bản Giốc, chẳng lẽ cũng do la cà xem "tử cung" như ngôn ngữ của tên Tô Hải, hay chỉ là làm việc vặt ở báo Tổ quốc mà vỗ ngực tự phong là "nhà báo"!? nên tỉnh ủy Cao bằng phải sợ? Thứ nổi danh như Thái Duy, chúng còn giam rồi tống cổ mà không cho xe khách bán vé, báo Cứu quốc phải cho xe lên đón về, cả nhóm tí chút chết đói. Từ đó văn nghệ sĩ, báo chi hiếm có người đi Cao Bằng!
No comments:
Post a Comment