(Kính cáo: nhân việc ông Nguyễn Cao Kỳ ra đi, chúng tôi xin post lại bài viết cũ của chúng tôi nói về ông. Cuối bài, chúng tôi có thêm phần bổ túc để kịp đáp ứng thời sự. Xin chân thành cám ơn quí bạn đọc.)
CHÚ GÀ CHỌI GIÀ VÀ TRIẾT LÝ SỐNG CỦA NÓ
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Ông Kỳ mới lại vừa nổi lên, cuốn hút dư luận như một cơn lốc xoáy. Chuyện cứ lâu lâu lại diễn ra như một cái vòng luân hồi luẩn quẩn. Ông nổi tiếng từ hồi mới tập tễnh bước vào nghề làm chính trị, lập nên cái gọi là CHÍNH PHỦ CỦA DÂN NGHÈO vào năm 1965. Dân Việt Nam nghèo thì nghèo thật, nhưng người đứng đầu cái chính phủ của đám dân này hàng ngày vẫn nốc rượu ngoại quốc loại đắt tiền, đá gà ăn thua bạc trăm thêm chữ ngàn, và thỉnh thoảng tự lái máy bay nhà nước chở bồ nhí sang tận Singapore ăn sáng. Tên tuổi ông càng bùng lên như một đám cháy rừng khi ông lôi một anh Ba Tầu giầu sụ trong Cholon ra pháp trường cát tại Saigon bắn bỏ, một thế lực mà rất ít người dám cả gan đụng tới. Người bình dân bảo là ông Kỳ mó dái ngựa.
Tột đỉnh vinh quang và lừng lẫy danh tiếng nhất là khi ông dắt vợ và đoàn tùy tùng đi phó hội Paris lúc ông đang là nhân vật số 2 của chế độ. Tuy là nhân vật số 2, nhưng thực chất ông Kỳ chỉ là một thứ phỗng đá mà người ta thường thấy trang trí tại các cửa đình, cửa chùa. Cái tài của con phỗng đá này là biết nắm lấy cơ hội trong bất cứ hoàn cảnh nào để ngoi lên khỏi những đợt sóng thời cuộc đang muốn dìm nó xuống. Tuy chẳng ưa gì ông phó của mình, nhưng khi thấy ông phó thất nghiệp lêu bêu, ông Tổng Thống cũng động lòng trắc ẩn, giao cho ông phó cái sứ mạng cao cả là sang làm cố vấn chỉ đạo cho phái đoàn Việt Nam Cộng Hòa đang tham dự Hội Nghị Quốc Tế họp tại thủ đô nước Pháp bàn về thân phận Tổ Quốc mình. Ông Kỳ xem ra rất thỏa mãn với nhiệm vụ đó, và vui vẻ lên đường. Ông xuất hiện với bộ đồ bay đen trong phòng lái chiếc phản lực cơ như một phi công thần phong anh hùng của quân đội Nhật Bản thời Đệ II Thế Chiến. Một ký giả ngoại quốc nói đùa với ông: "Ngài Phó Tổng Thống thật đa năng đa tài. Ngài lái phản lực tài tình như lái con thuyền quốc gia vậy." Ông Kỳ cười hề hề và tỏ ra rất tự mãn với lời nhận xét hóm hỉnh kia.
Sang đến Paris, ông Tổng Thống Pháp không biết, hỏi Kỳ là ai. Người Pháp, kể cả ông tổng thống của họ, không biết Kỳ là ai, nhưng ông đã mau chóng thành công trong việc làm nổi lên một loạt dư luận báo chí để cho mọi người biết mình là ai. Hình ảnh một ông Phó Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa cùng vợ ăn mặc chải chuốt, dúng mốt Parisienne dẫn nhau đi trượt tuyết và shopping tại những cửa tiệm sang trọng bậc nhất của thủ đô Paris tráng lệ được in trên mặt báo chung với hình bà Nguyễn Thị Bình, trưởng đoàn thương thuyết của cái gọi là Chính Phủ của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam. Người đàn bà này trái lại, ăn mặc đơn sơ, có vẻ hơi nhà quê, tay cầm chiếc bình tưới đang chăm sóc mấy luống rau sau khu vườn nơi phái đoàn của bà cư ngụ. Hai hình ảnh, hai sinh hoạt của hai bên đối địch trên bàn cờ chính trị tự nó gây nên những thị phi, khen chê trong nước và trên thế giới. Dĩ nhiên là bà Bình chỉ đóng kịch, nhưng tài đóng kịch của một tay cộng sản lão luyện trong nghề bịp như bà vậy mà che được con mắt thế gian. Tấm hình bà Bình đóng kịch thu hút được cảm tình và dư luận thế giới. Trong khi hình vợ chồng ông Kỳ chỉ nhận được những cái bỉu môi khinh bỉ.
Những chuyện xem ra vụn vặt đầy tính bi hài này đã góp phần không nhỏ vào việc một đàng thì đưa đến chiến thắng vẻ vang, còn một đàng thì dẫn đến sự thảm bại của cả một chế độ, và làm điêu đứng bao nhiêu triệu con người. Cũng trong việc đi phó hội này, ông Kỳ còn muốn tỏ ra mình có năng khiếu làm chính trị và làm một cách trí thức nữa là đàng khác qua việc ông lắt léo dùng từ ngữ trong những lời tuyên bố. Không ai biết rõ ông nói năng ra làm sao, nhưng báo chí tường thuật lại rằng ông công nhận Mặt Trận Giải Phóng là một THỰC THỂ CHÍNH TRỊ tại Miền Nam. Ông cãi lại rằng ông muốn nói THỰC TẾ chứ không phải THỰC THỂ. Mấy thứ chữ nghĩa khó tiêu hóa này đã gây sóng gió không ít. Dư luận cho rằng trong một ý nghĩa nào đó, ông Kỳ đã có ý công nhận tính cách hợp pháp của Mặt Trận Giải Phóng, khiến ông phải mất công thanh minh thanh nga mãi mới yên đi được.
Trước biến cố tháng 4-1975, trong tình hình dầu sôi lửa bỏng của đất nước, ông Kỳ cũng không quên chuyện tự làm cho mình được nổi bật. Trong lúc mọi người đang bon chen để tìm đường thoát thân, ông tuyên bố nhất định ở lại, vì: "Sang Mỹ làm gì có mắm tôm, cà pháo mà ăn." Nhiều ngườu lúc đó tưởng thật và tin ông. Nhưng khi CS chưa vào đến Saigon, người ta đã thấy ông Nguyễn Cao Kỳ ung dung ngồi hưởng gío biển trên một chiến hạm Mỹ ngoài Biển Đông, bỏ lại không thương tiếc những đồng đội và những thần dân mới ngày hôm qua còn đăt hết tin tưởng nơi ông. Sang tới Mỹ, ông đã không chịu sống kiếp sống con sò, con ốc như nhiều ông tướng, hoặc chánh khách cờ đến tay không biết phất. Lâu lâu người ta lại thấy ông cố vùng vẫy ngoi lên trên mặt biển mà tự nhiên bấy lâu nó đã muốn yên lặng. Có lần ông xuất hiện trước một cử tọa gồm hầu hết là những chiến hữu hoặc bạn hữu tại một câu lạc bộ của một căn cứ không quân Mỹ tại miền Bắc California. Cuộc họp mặt không có những nhân vật tai to mặt lớn, và tuy chỉ là để ôn lại kỷ niệm và ăn nhậu, nhưng ông Kỳ đã phá rào bước qua lãnh vực chính trị và tuyên bố lung tung. Chuyện ông đề cập đến bữa đó là một vấn đề hết sức bén nhậy và tế nhị trong lúc này đối với cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại. Đó là vấn đề bang giao và cấm vận đối với phỉ quyền VGCS.
Theo nhận định chung thì hầu hết người Việt tỵ nạn đều mong muốn Hoa Kỳ duy trì cấm vận và cô lập Việt Nam về mặt chính trị. Tuy nhiên có một số rất nhỏ đã thay đổi lập trường, trong đó có ông Nguyễn Cao Kỳ. Như phần lớn các nhà tư bản Mỹ, những người này, trước hết là những con buôn chưa hề bao giờ đặt vấn đề chống cộng như là một lý tưởng. Họ chỉ có một lý tưởng duy nhất là làm giầu, cho dù có phản bội lại Tổ Quốc. Tư bản Mỹ và thành phần người Việt mất gốc này sợ chậm chân để các nước khác cướp mất phần của họ tại phần đất VN nghèo đói nhưng đầy rẫy hấp lực. Thứ đến là các chính khách tôn thờ cơ hội chủ nghĩa. Họ như những cây sậy, gío thổi chiều nào ngả theo chiều đó. Loại chánh khách này mới xuất đầu lộ diện sau một thời trùm chăn.
Từ xưa đến nay, ít người có ý nghĩ ông Kỳ là một chính khách hoạt đầu, vì tinh thần chống cộng của ông luôn luôn được nêu cao như một ngọn cờ tiên phong. Nhưng nay thì thì cảm nghĩ chung ấy không còn nữa. Ông Kỳ đã công khai bỏ rơi lập trường cũ và đứng hẳn vào hàng ngũ những người cổ võ Hoa Kỳ lập bang giao và bãi bỏ cấm vận. Có thể ông Kỳ ngày nay đã khôn lớn và đã biết nhìn xa trông rộng? Hồi giữa thập niên 60, một thuộc cấp thân tín của ông có nhận định về người chủ của mình như sau: Chỉ mười năm nữa thôi, ông ta (Kỳ) sẽ biết ăn nói chững chạc và hành động khôn ngoan như một lãnh tụ tầm vóc. Thời gian nhiều cái mười năm đã trôi qua, nhưng người ta chỉ nhìn thấy ông Kỳ vẫn là ông Kỳ của mấy chục năm về trước. Nghĩa là ông không thay đổi. Nghĩa là ông ta vẫn bốc đồng và ăn nói vung vít như xưa. Ông vẫn hành động nông nổi và thiếu cân nhắc như xưa. Người Tầu nói: giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời thật đúng. Nói theo kiểu bình dân ta thì trước sau ông Kỳ vẫn quen thói "chó đen giữ mực".
Đã từng ở vào cương vị lãnh đạo quốc gia, dù nước có mất, nhà có tan thì đạo lý và tập quán Việt Nam vẫn không cho phép ông Kỳ buông thả để nói và làm những điều như đã thấy. Dù sao giấy rách phải giữ lề. Cha ông ta đã dậy như thế. Việc ông Kỳ đi yết kiến Bùi Tín khi tên cuội này mới đào ngũ sang Mỹ là một hành động gây thương tổn danh dự cho hàng triệu đồng bào và đồng chí của ông, những người đã phải bỏ mình vì nước, và những người đã phải bỏ nước ra đi như ông. Chuyện ông kêu gọi hòa hợp hòa giải, quên đi qúa khứ, tái lập bang giao, bãi bbỏ cấm vận lại càng là một điều không nên. Ông ta đòi đúng những cái mà VGCS đang mơ ước và đang đòi hỏi. Trong khi đó bọn VGCS vẫn tỏ ra kiêu căng và ngoan cố trước những đòi hỏi tự do và nhân quyền ở trong nước. Hẳn ông Kỳ không đến nỗi mất trí nên không nhớ nổi rằng ngay thời ông còn nắm quyền, CS đã tung ra chiêu bài hòa giải và lợi dụng nó như thế nào. Một người làm chính trị như ông Kỳ cũng không thể không hiểu rằng chữ đoàn kết của CS có nghĩa là thần phục. Đoàn kết với VGCS tức là thần phục và làm tôi mọi cho VGCS. Có thế thôi.
Lý do ông Kỳ nêu ra để hô hào hòa giải xem ra có vẻ cao cả. Ông nhấn mạnh đến việc cứu vớt đồng bào của ông ở trong nước, phát triển kinh tế, làm cho dân giầu nước mạnh. Ai chứ đồng bào ông, những người đang tha phương cầu thực rải rác khắp năm châu bốn biển, đã biết rõ tinh thần yêu nước thương dân của ông Kỳ thế nào rồi. Từ ngày bỏ nước ra đi, người ta chưa hề thấy ông Nguyễn Cao Kỳ bỏ ra một đồng xu nhỏ nào của ông cho bất cứ ai là đồng bào của ông trong cũng như ngoài nước. Cũng không hề thấy ông tham gia bất cứ một sinh hoạt cộng đồng nào, tại bất cứ đâu. Nay bỗng dưng người ta nghe thấy ông nói đến chuyện cứu dân cứu nước. Thật là khôi hài. Nhưng chuyện tức cười là ngay trong khi hô hào việc cứu dân cứu nước, ông lại hướng các hoạt động của mình về phía người Mỹ. Tuy kiến thức không có, nhưng ông viết sách bằng tiếng Mỹ cho người Mỹ đọc. Ông thường hay xuất hiện trước cử tọa người Mỹ tuy chỉ là những người Mỹ bậc trung lưu, ở đó ông cố ý bắn tiếng bằng cách đưa ra những ý kiến hoặc những đường hướng chính trị thăm dò. Thật là trớ trêu, những ý kiến của ông thường đều rập khuôn với những đường lối và chính sách của VGCS, và cũng là những chính sách dò đường nằm trong lộ trình đối ngoại của các chánh quyền Mỹ.
Tuy nhiên trong những trường hợp như thế, ông cũng thường không quên hướng về phía cộng đồng tỵ nạn để dậy cho họ điều này điều nọ. Chẳng hạn ông dậy rằng người tỵ nạn có chính nghĩa nhưng đã để chính nghĩa đó mất vào tay công sản. Ông đổ lỗi việc làm mất chính nghĩa vu vơ cho kẻ vô danh nào đó, nhưng chắc không phải ông. Có khi ông trách người Mỹ trịch thượng và thường có thói cả vú lấp miệng em. Mỹ cá nhân nào đó cũng không thấy ông nêu tên. Ông chỉ trích những người lãnh đạo đất nước chịu cúi mình làm tay sai cho ngoại bang. Người lãnh đạo tay sai ngoại bang là ai cũng không thấy ông vạch mặt. Chắc chắn ông Kỳ muốn chừa mình ra ngoài cái tập thể lãnh đạo tay sai đốn mạt và điếm nhục này. Là người có trí khôn ai cũng hiểu ông Kỳ muốn nói như thế. Nhưng sự thể là người tỵ nạn không mấy ai không tin rằng ông Kỳ mới đích thực là loại người này.
Qua những lời tuyên bố của ông, người ta có thể nghĩ rằng ông Kỳ muốn nói xa nói gần đến việc VGCS nên mời ông ta về cộng tác với chế độ. Đã có lần ông nói huỵch toẹt rằng ông chỉ xin "đăng ký" một chức đại sứ lưu động để vận động yểm trợ đầu tư và tái thiết cho Việt Nam. Ông hay tỏ ra ta đây là một chính khách lão luyện trong chính trường nên thỉnh thoảng lại tung ra một hoạt động nào đó như một cuộc tiền vận động trước mùa bầu cử sắp đến. Xem ra thành phần cử tri ông muốn nhắm vào không phải là những người đồng bào của ông hay ai khác mà là người Mỹ, nói đúng hơn là chánh phủ Mỹ. Một thành phần cử tri đặc biệt khác nữa là bọn CS trong Bộ Chính Trị tại Hànội. Mai ngày nếu ông có tốt số được đắc cử thật thì hẳn là các thành phần cử tri đặc biệt này đã bỏ phiếu cho ông. Chắc chắn không phải đồng bào ông, vì họ đang quyết liệt đòi loại ông ra khỏi hàng ngữ của họ. Ông Nguyễn Văn Thiệu đã có thời nổi tiếng với câu "Làm chính trị là phải lỳ". Ông Kỳ không ưa ông Thiệu, nhưng xem ra ông Kỳ lại là người học trò giỏi của ông Thiệu về môn võ lỳ, sự lỳ lợm trong nghề làm chính trị. Mặc cho bất cứ ai lên tiếng chê trách ông, ông vẫn thản nhiên và ngạo mạn thực hành câu châm ngôn "Chó sủa mặc chó, đoàn lữ hành cứ đi.”
Nghe nói trong lúc chờ thời, ông làm nghề cố vấn thương mại cho một số nhà đầu tư, và sống một phần thời gian tại các nước Đông Nam Á. Kể cũng tức cười thật. Việc này nghịch lý ở chỗ một người làm thương mại dở đến độ làm gì cũng thất bại như ông Kỳ, thậm chí còn phá sản nữa, mà lại có thể làm cố vấn được cho các nhà đầu tư thế giới. Cái gì chứ cái chức cố vấn thì người Việt Nam mình đã có quá nhiều kinh nghiệm. Khi mới đoạt được chánh quyền, Hồ Chí Minh đã mời cựu hoàng Bảo Đại, rồi cả đức cha Lê Hữu Từ làm cố vấn cho hắn. Những nhà tư bản chẳng ai dại gì mua pháo mượn người đốt. Có thể họ đã ngửi thấy một cái gì đó ở nơi ông Kỳ? Ông Kỳ đã từng là một tay chính khách mại bản. Biết đâu họ đã chẳng nghĩ rằng tới một ngày nào đó, Kỳ còn có thể có một cái gì đó để đem lại lợi lộc cho họ. Họ là nhà buôn. Nhà buôn chỉ cần lời. Cũng như ông Kỳ nuôi con gà chọi để thả vào trận đấu. Nay những nhà buôn kia cũng muốn nuôi ông Kỳ như một con gà chọi để thả vào trận chọi gà tại Việt Nam? Chúng ta chờ xem con gà nòi Nguyễn Cao Kỳ sẽ làm nên thành tích gì?
Trong khi chờ đợi cuộc đấu hào hứng bắt đầu, con gà nòi Nguyễn Cao Kỳ xem ra thích rong ruổi những chốn ăn chơi vùng Đông Nam Á. Nhiều người chê trách Kỳ. Điều đó cũng chưa hẳn đúng. Người hiểu tâm tính Kỳ không ai bằng một ông phi công đàn em của bà TM, người vợ cũ của ông Kỳ. Ông này quyết đoán rằng đó là vì Kỳ rất mê tín. Cũng có lý. Thường thường những chính khách người có học thì tin vào tướng số, kẻ vô học thì tin vào thầy bói, cô đồng để chọn đất xuất thân. Ông Lã Vọng xưa đến ngồi câu bên bờ sông Vị nên đắc thời và lừng danh trong lịch sử Tầu. Biết đâu ông Kỳ chẳng có ý chọn mảnh đất bên trời Đông để mong phất cờ trở lại. Nhưng cũng lại có người bạn của ông thuở trước có ý kiến rằng sai bét hết, chẳng qua chỉ vì cái hobby cố hữu của Kỳ: Ở đấy (ý nói các nước Á Châu) được tự do đá gà, chứ ở Mỹ này làm gì có. Hội Bảo Vệ Súc Vật nó kiện chết tươi." Biết đâu đó mới chính là triết lý sống của ông Kỳ?
Việc ông Nguyễn Cao Kỳ xin được về Việt Nam ăn tết. Theo như ông Kỳ nói, và cũng theo phát ngôn của nhà nước VGCS thì ông Kỳ về quê ăn tết là chuyện riêng tư của ông. Người tỵ nạn VN trở về quê ăn tết hà rầm, chẳng ai nói ai. Nhưng có một điều không thể không nói, đó là việc ông ta về và tuyên bố rằng Việt Nam cần một chế độ độc tài để phát triển kinh tế. Nói huỵch toẹt ra là ông ta thừa nhận chế độ VGCS, và thừa nhận sự độc tài toàn trị của chế độ VGCS là cần thiết để phát triển đất nước. Người viết sẽ không đưa ra bất cứ một lý luận cao siêu nào, và cũng không trưng ra một bằng chứng xa vời nào, mà chỉ dựa vào thực tại ở Việt Nam để vạch ra sự nghịch lý trơ trẽn và bịp bợm qua câu tuyên bố của ông Nguyễn Cao Kỳ.
Năm 1985 khi Việt Nam sắp lâm vào tình trạng sụp đổ hoàn toàn thì Nguyễn Văn Linh bắt chước Liên Sô đưa ra chánh sách gọi là mở cửa hay cởi trói với khẩu hiệu “đổi mới hay là chết.” Nếu lý luận như Nguyễn Cao Kỳ, phải độc tài mới phát triển được, thì từ 1985 về trước mới là thời kỳ VN có điều kiện nhất để phát triển kinh tế, vì thời đó là thời CS thi hành chính sách độc tài triệt để nhất. Và cũng theo lý luận của ông Kỳ thì sau năm 1985 là thời kỳ VC đã nới lỏng để có một chút tự do, phải là thời kỳ kinh tế kém phát triển hơn mới đúng. Nhưng như người ta thấy, mọi sự đều trái ngược hẳn: thời kỳ độc tài khét tiếng nhất (1985 trở về trước) là thời kỳ kinh tế lụn bại nhất. Trái lại khi tự do được nới lỏng thì kinh tế phát triển hơn. Đó là thực tế hiển nhiên tại Việt Nam. Từ thực tế hiển nhiên này người ta có thể kết luận là, nếu ông Kỳ không thấy được sự thật thì ông ta là người bất trí. Còn nếu thấy rồi bất chấp để phủ nhận sự thật thì ông Kỳ là một kẻ bất nhân, vì ông ta biết mà nói láo để bợ đỡ CS.
Tếu kiểu lính tráng một tí thì giờ đây ông thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ cũng đã thuyên chuyển về Vùng 5 Chiến Thuật rồi. Người ta thường nói: cọp chết để da, người ta chết để tiếng. Phải nói thật, ông Kỳ chết lưu xú nhiều hơn là lưu danh. Nhưng lưu nào thì cũng là lưu cả. Cái danh của ông là Phó Tổng Thống VNCH, nhưng ông lại cúi đầu kính cẩn kính thưa những tên côn đồ chưa bao giờ xứng đáng xách cặp cho ông. Mức tột cùng của một con người vong thân. Một thằng cu bố đĩ nào đó bẩm thưa bọn chó nhẩy bàn độc chẳng ai nói gì. Nhưng ông Phó Tổng Thống VNCH làm thế thì không được. Tôn trọng kẻ đối thoại khác xa nịnh bợ kẻ đối thoại với mình. Mỗi thái độ biểu lộ một nhân cách. Cho dù nước đã mất, ông Nguyễn Cao Kỳ vẫn có danh phận là Phó Tổng Thống VNCH nên thân bất do kỷ. Thái độ nịnh bợ những tên côn đồ VGCS của ông Kỳ đã làm cho những nạn nhân CS bị nhục lây. Người ta hận ông và bất mãn với ông ở điểm đó. Ông đã coi thường lời dậy bảo của Tổ Tiên: giấy rách cũng phải giữ lấy lề.
Chỉ thấy có một người đàn em và cũng là bạn cố tri xông pha gỡ gạc cho cái sĩ diện của ông Nguyễn Cao Kỳ là ông Bằng Phong Đặng Văn Âu. Ông Âu cho biết ông Kỳ đã cố gắng thuyết phục bọn đầu lãnh Hànội đi theo Mỹ thì mới chống nổi Trung cộng. Do đó, ông Bằng Phong nghi ngờ rằng ông Kỳ chết là vì bị Trung cộng đầu độc. Chuyện cũng hơi tiếu lâm. Ông Tổng Thống Pháp còn phải cười khẩy hỏi “qui est-ce Kỳ”, thì không lẽ tên Hồ Cẩm Đào lại biết rành và sợ ông Kỳ đến độ đó. Cũng vẫn là chuyện tiếu lâm nếu quả đúng ông Kỳ làm thầy dùi cho Bộ Chính Trị VGCS. Như vậy thì một là ông Kỳ đã không hiểu rằng những kẻ bán nước chẳng bao giờ cần giữ nước. Và hai là, ông Kỳ ngày xưa được Mỹ giúp đỡ để giữ nước nhưng kết quả ra làm sao mà đến nay ông vẫn còn chưa tởn? Ông Kỳ không tởn nhưng bọn VGCS thì rất rành sáu câu nên dễ gì chúng nghe ông. Xưa nay ông Kỳ chẳng hiểu bọn VGCS là cái gì thế mà đã một thời ông lãnh đạo nhân dân miền Nam chống cộng. Đáng tiếc. Vì là chỗ bạn bè, có lẽ ông Bằng Phong muốn kiếm một bộ đồ hiệu mặc cho ông Kỳ để đi gặp các Vua Hùng cùng là các bậc anh hùng liệt nữ của Dân Tộc như Hai Bà Trưng, Quang Trung, Lê Lợi v.v. Nhưng rất tiếc ông Bằng Phong đã mua lộn phải bộ đồ dổm của dân bán chợ trời rồi.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
|
2 comments:
Kỳ Râu gặp Hồ Dâm,cùng ngồi ăn thịt chó mà bàn chuyện hoà giaỉ dân tộc lại có bọn nhạc nô gả họ Trịnh độc tấu tiết Nối Vòng Tay Lỏ́n thì show này bán chạy hỏn Paris By night ...no business like show business...
Hãy tìm trên mạng và lắp đặt cho máy tính của bạn chương trình "VPS KEY 4.3" hoặc cao hơn.
Post a Comment