Nhà Báo Việt Thường

Nhà Báo Việt Thường

Tìm kiếm bài Blog than huu cua Nha Bao Việt Thường xin gõ chữ vào đây

Sunday, July 3, 2011

Đào Nương- Ngày vui qua mau ( Trần Khải Thanh Thủy )


Ngày vui qua mau!
Đào Nương
Nhật báo Saigòn Nhỏ ngày 2 tháng 7, 2011
Trong bài viết tuần trước, Đào Nương tôi đã “welcome” bà TKTT đến Hoa Kỳ và lo sợ khi bà được Việt cộng cho đi tị nạn Hoa Kỳ vì “lý do nhân đạo” nhưng lại giữ “phân nửa” của bà ở Việt Nam. Thật là ... no good! Có mụ già nhà quê lưu vong thuộc mẫu người “si tình” thường trực rất “sợ” “thiên đường của bác” tại quê nhà nhưng cho rằng ra đi như thế thì thà đừng đi. Nếu chúng ép phải ra khỏi nước thì phải gọi đó là hành động cưỡng bức ... vô nhân đạo của bọn Viêt gian cộng sản dành cho một người đấu tranh vì dân chủ. Đi như thế, có khác nào“người đi một nửa hồn tôi chết, một nửa hồn kia, đợi ... ủ tờ”. Sống xa “nửa kia” như thế thì chết còn hơn. Ngày rời Việt Nam dù để lại con tim hay khối óc thì đều là hoàn cảnh khốn khổ cho một phụ nữ lưu vong. Nói làm chi đến chuyện tiếp tục cầm bút tranh đấu cho dân chủ? Hành động cưỡng bức này của Việt cộng trên thông cáo chính thức của hai bên Mỹ và Việt cộng lại là vì “lý do nhân đạo” thì quả thật là khó nghe với một nhà tranh đấu cho dân chủ.
Hệ thống báo Saigòn Nhỏ hân hoan đón chào bà Trần Khải Thanh Thủy và hy vọng khi đã chiến đấu anh dũng trong xã hội cộng sản và sống sót trong lao tù cộng sản thì giờ đây bà cũng sẽ chiến đấu anh dũng, sẽ tiếp tục đứng thẳng để đối phó với những “mặt trận” mới đang chờ đợi bà nơi xứ người. Đào Nương tôi chợt thấy lo sợ cho bà, “thân gái dặm trường” với những kẻ thù dấu mặt. Trong tù cộng sản, chúng ta có thể nhận diện kẻ thù dễ dàng. Nhưng trong tình thế đấu tranh chống cộng hiện nay ở hải ngoại, sự nhận diện kẻ thù khó hơn nhiều. Nó đòi hỏi một nhận định sắc bén và sự kiên định lập trường, nhìn vào hậu quả để phán quyết chứ không dùng cảm tính. Điều này khó thể đòi hỏi nơi một người vừa mới đặt chân đến vùng đất tự do “tư bản” sau những năm tù đày trong ngục tù cộng sản, dù là với một nhà tranh đấu cho dân chủ như bà Trần Khải Thanh Thủy.
Trong 26 năm làm báo, Đào Nương tôi đã chào đón nhiều nhà chống đối, đấu tranh dân chủ được Việt cộng “thả” và Hoa Kỳ “nhận” cho tị nạn chính trị. Có những cuộc đón tiếp rất ồn ào như trường hợp của Đoàn Viết Hoạt, Nguyễn Chí Thiện nhưng cũng có “những bước chân âm thầm” như trường hợp của Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương. Hiện nay, tất cả đều đã rõ trắng đen. Việc lột mặt nạ của một người có hoạt động tình báo thì cộng đồng người Việt hải ngoại không làm được. Nhưng phân tích những bài viết (dù có vẻ chống cộng) nhưng hoàn toàn có tác dụng tuyên truyền cho cộng sản thì người Việt hải ngoại nhận định được ngay sau một thời gian dù lối viết luồn lách có kỹ thuật cao. Nhưng lối văn viết báo, chửi cộng sản, chửi ông Hồ “ào ào” của bà Trần Khải Thanh Thủy thì lại là một chuyện thường ở huyện trong cộng đồng người Việt hải ngoại. Bà Thanh Thủy chỉ “ăn khách” khi bà “đánh trâu” trong nước - ở Hà Nội, nhưng khi ra hải ngoại thì bà cũng sẽ chỉ là một trong hàng trăm ngàn cây bút chống cộng từ 36 năm qua.
Sự kiện đảng “ăn cắp” Việt Tân (để phân biệt với đảng “ăn cướp” CSVN) trở thành “bầu show” tổ chức cho bà ra mắt đồng bào ở thủ đô tị nạn Little Saigòn ở Nam Cali ngày Thứ  Bảy 2 tháng 7, 2011 lại khiến cho Đào Nương tôi nhớ lại chuyện cũ. Tổ chức cũng là “bầu show” của ông Alibaba Nguyễn Chí Thiện. Nhưng khi ông Alibaba này bị lột tẩy vì tội cầm nhầm tập thơ Vô Đề thì “đảng ăn cắp” này lại im thin thít không dám tranh luận hay bênh vực. Lại càng không dám thú nhận là mình đã sai lầm. Tất cả những sự kiện này dễ dàng đưa chúng ta đến một kết luận: Đây là một “bầy chó có chủ”, chủ bảo sủa hướng nào thì chúng sủa hướng đó, chủ bảo ngừng thì phải ngừng. Và tiếp theo, chúng sẽ gục mặt, cúp đuôi, im lặng để qua cầu. Do đó, hành động của chúng thường tiền hậu bất nhất, không có chính sách, không có lòng nhân đạo, không có lý hay tình với tất cả mọi người, mọi việc.
Chúng ta hiện có vài trăm ngàn người Việt Nam ở hải ngoại đã từng sống trong chế độ cộng sản. Xin quí vị hãy tự hỏi khi cho vợ ra đi vì lý do nhân đạo nhưng giữ chồng ở lại, vừa đến Hoa Kỳ thì bà vợ lại được ngay một tổ chức “phản động” làm bầu show để “tâm tình” với đồng bào thì ... chuyện tình Lan và Điệp này sẽ kết thúc ra sao? Hỏi tức là trả lời. Thật là tội nghiệp cho bà Trần Khải Thanh Thủy khi chồng bà, ông Đỗ bá Tân, gia đình bà còn ở lại Việt Nam. Hãy hình dung sự hoang mang của bà Thanh Thủy khi từ một trại tù cộng sản được bốc sang Hoa Kỳ chỉ trong hai ngày. Trước khi đi, bà chỉ kịp nói lời từ giã với chồng, với mẹ và sau đó là phải lên máy bay đi ngay. Hành động “áp tải” này có thể gọi là “nhân đạo” không đối với một phụ nữ trong hoàn cảnh đất nước ta hiện nay mà cột đèn ở Saigòn có  chân thì  cũng ra đi”. Đó là lý do từ khi cộng sản làm chủ đất nước, trong thập niên 80, 90, hàng triệu người Việt đã vượt biên xin tị nạn chính trị khắp thế giới. Những người đến được một vùng đất tự do là những người may mắn. Chúng ta chưa có một con số chính thức nhưng số người Việt vượt biên và vùi thây dưới Biển Đông được ước định vào khoảng nửa triệu người. Rồi từ khi cộng sản Việt Nam mở cửa để bang giao và hội nhập vào cộng đồng thế giới, số thanh niên, thanh nữ Việt Nam đi ra nước ngoài dưới dạng xuất khẩu lao động hay hôn nhân là gì? : Để vượt thoát tìm đường sống. Vì lý do chính trị hay kinh tế thì có gì khác biệt khi một công dân không thể có cơm ăn, áo mặc, bị đối xử như nô lệ ngay trên quê hương của mình.
Điều này nhà văn Trần Khải Thanh Thủy biết rõ hơn ai hết. Bà đã cầm bút, đã chửi cay độc, chửi tàn mạt cái chế độ cộng sản vô nhân và nhất là bà đã chế riễu “hình tượng thiêng liêng Hồ Chí Minh” mà bọn Việt cộng ngoài mặt thì giả vờ lộng kiếng nhưng bên trong chúng đã liệng cống từ lâu rồi. Kể từ khi chúng núp bóng “vô sản” để cướp chính quyền và biến thành những tên “tư sản đỏ”, một lũ cướp ngày. Trong một xã hội như xã hội cộng sản ngày nay, bà Thanh Thủy thật khó được bình an để xử dụng ngòi bút của bà. Không ai trách một phụ nữ khi hành động rất đời thường. Chấp nhận ra đi khỏi nước dù chồng con còn kẹt lại. Thoát được ai thì may cho người đó.  Nhất là khi đang bị hành hạ dã man trong trại tù cộng sản mà lại được thả tự do, lên máy bay đi Mỹ ngay thì chắc khó có ai từ chối. Cột đèn mà có chân thì chúng cũng ra đi mà! Vì ra khỏi nước dưới thời cộng sản đồng nghiã với ra khỏi đáy địa ngục. Nhưng bà nhà văn Trần Khải Thanh Thủy không phải là một phụ nữ tầm thường. Bà là một nhà cầm bút đấu tranh cho dân chủ, một nhà tranh đấu đối lập với nhà nước cộng sản. Việc chấp nhận tình trạng lưu vong do Hà Nội đưa ra và Hoa Kỳ đồng thuận để tiêu diệt tiếng nói đối lập của mình thì chúng tôi phải coi như đó là sự đầu hàng của nhà đấu tranh dân chủ Trần Khải Thanh Thủy trước bạo quyền của cộng sản Việt Nam.
Thông cáo của đảng “ăn cướp” Viêt Tân làm “bầu show” cho bà nhà văn Trần Khải Thanh Thủy lại được đăng tải trên báo Người Việt, một cơ quan ngôn luận do “nhà tình báo” Đỗ Ngọc Yến thành lập đã soi được vài tia sáng vào những điều bí ẩn của cuộc ra đi “đột xuất”. Một người như ông Yến “được” ngồi ngang hàng với “anh ba” Nguyễn Tấn Dũng và tên lãnh sự CSVN Nguyễn Xuân Phong thời 1989 thì thật là một “hãnh diện” cho làng báo Việt ngữ tại Thành Cam. Khi đồng bào có dịp “tâm tình” với bà Trần Khải Thanh Thủy thì nên hỏi bà có biết những điều này không? Nhất là ông Ngô Kỷ và cái Poster hình ông Đỗ Ngọc Yến chụp chung với Nguyễn tấn Dũng và Nguyễn Xuân Phong do chính ông “khám phá” trước đây, khởi đầu cho một cuộc biểu tình kéo dài suốt 3 năm qua trước cửa toà soạn báo Người Việt này. Ông Ngô Kỷ nên nhờ bà Trần Khải Thanh Thủy kiểm chứng xem hình Nguyễn Tấn Dũng trong hình có phải là thật không?
Đào Nương tôi cố tin là bà Trần Khải Thanh Thủy “ngây thơ”, không hiểu về tình hình ở hải ngoại nên vừa ra khỏi ... bến xe Saigòn là bị rơi vào tay bọn “đầu nậu” “kháng chiến”. Hai năm qua bà ở tù cộng sản nên chắc bà chưa biết chuyện giáo sư Phạm Minh Hoàng bút hiệu Phan Kiến Quốc đang bị cộng sản bắt giam không xét xử tại Việt Nam về tội chống chế độ và bị chúng cáo buộc là đảng viên của đảng Việt Tân mặc dù vợ chồng ông Pham Minh Hoàng xác định là họ không có liên hệ với tổ chức này. “Bằng chứng phạm tội” của ông giáo sư người Pháp gốc Việt này là 36 bài “đánh phá chế độ” khi viết về những tệ nạn xã hội, về bauxite Việt Nam, về lãnh hải. 36 bài viết này so với hàng trăm bài viết kêu đích danh Hồ Chí Minh ra mà chửi, chỉ trích chế độ cộng sản một cách tàn tệ của bà Trần Khải Thanh Thủy được xuất bản tại hải ngoại trong hai quyển “Ở tù cộng sản, đố ai không cười”  “Hồ Chí Minh, trăm tên, nghìn mặt” với lợi tựa ngay trang đầu “Người đã đem chủ nghiã cộng sản không tưởng và vũ khí vào Việt Nam, gieo bao tai hoạ cho dân tộc”thì ăn thua gì.
Nhưng không, bà Trần Khải Thanh Thủy không “ngây thơ” khi liên kết ngay với đảng “ăn cướp” Việt Tân. Vì trong cuộc phỏng vấn của đài VOA, bà Trần Khải Thanh Thủy đã thay “tông”! “Hồ Chí Minh, trăm tên, nghìn mặt” đã được bà Thanh Thủy gọi một cách rất lễ độ làHồ Chủ Tịch:
(Trích phỏng vấn của đài VOA):
• VOA: Ngoài sự ủng hộ từ hải ngoại, theo chị, còn những yếu tố nào khác nữa giúp chị được phóng thích trước thời hạn và được sang Mỹ tị nạn trong số rất nhiều các trường hợp bất đồng chính kiến khác có hoàn cảnh tương tự như chị?
Trần Khải Thanh Thủy: Ngoài vấn đề sức khỏe của tôi, còn nhân vấn đề Biển Đông. Việt Nam bây giờ bị Trung Quốc nắm đằng chuôi vì công hàm bán nước năm 1958 của ông Phạm Văn Đồng theo lệnh của Hồ Chủ tịch. Cho nên Việt Nam cần tìm kiếm đồng minh, chính là Mỹ. Tháng 7 này giữa Mỹ và Trung Quốc sẽ bàn về vấn đề Biển Đông và Việt Nam rất hy vọng Mỹ sẽ ủng hộ Việt Nam trong lĩnh vực này. Còn nhiều lý do lắm, nhưng lý do lớn nhất là tội ác quá trắng trợn của nhà nước Việt Nam đối với tôi. Tất nhiên, người đi tiên phong bao giờ cũng gặp kiếp nạn, nhưng kiếp nạn tôi gặp phải có lẽ là duy nhất ở Việt Nam. Chưa ai bị khủng bố như tôi. Họ ném bom phân 14 lần vào nhà tôi, rồi dựng chuyện đánh vỡ đầu tôi mà không có một chút sơ cứu nào. Suốt mấy tháng trời họ cắt thuốc của tôi trong trại giam Hỏa Lò đến mức tôi bị ngất lên ngất xuống 8 lần vì tiểu đường lên cao. Tôi còn bị đánh đập trong tù. Không những quản giáo sai phạm nhân đánh tôi, mà chính bản thân điều tra viên Nguyễn Hùng Tuấn cũng đánh tôi.
(ngưng trích)
Bài phỏng vấn của đài VOA với nhà tranh đấu dân chủ Trần Khải Thanh Thủy rất dài nhưng Đào Nương tôi nghĩ chỉ với một câu  trả lời trên đây là đủ để chúng ta nhìn ra nhiều điều:
1. Tư duy” của bà TKTT về Hồ Chí Minh đã thay đổi: không ai gọi một tên gieo bao tai hoạ cho dân tộc, bán nước tức  một tội đồ cuả dân tộc một cách cung kính là Hồ chủ tịch cả.
2. “Vấn đề sức khỏe” của tù nhân dù là tù nhân “vĩ đại” như Trần Khải Thanh Thủy không bao giờ là mối bận tâm của bọn Viêt gian cộng sản cả. Khi trả lời như vậy với đài VOA, bà TKTT đã khinh thường “sự hiểu biết” của cộng đồng người Việt hải ngoại trong đó có khoảng vài trăm ngàn tù nhân chính trị đã sống sót từ các trại tù cải tạo Cộng Sản Việt Nam không chỉ vài năm ngắn ngủi như bà mà hàng chục năm hay vài chục năm.
3. “Vấn đề Biển Đông”không bao giờ là một bận tâm của bọn lãnh tụ Cộng Sản Hà Nội:. Chúng đã nhận tiền, nhận ân huệ cuả Bắc Kinh để chiếm chính quyền. Chúng đã coi đất nước là của riêng và bây giờ nếu phải giao đất nước cho Tàu cộng thì đó là cũng là công việc của chúng, người dân không được có ý kiến như từ trước đến nay, từ khi “Hồ chủ tịch của bà TKTT” cai trị đất nước. Điều bận tâm duy nhất của bọn cộng sản Hà Nội là giữ vững chế độ để chúng bảo vệ được tài sản khổng lồ mà chúng đã thu lượm được. Đất, biển còn hay mất không phải là mối bận tâm của chúng. Hay nói khác đi, chúng không có khả năng để “bận tâm hay bảo vệ” đất nước. Chúng cũng không tìm “đồng minh ở người Mỹ” vì bản chất đa nghi của bọn bất tài, bất lương, thất học khi cướp được chính quyền là thường xuyên lo sợ. Ngược lại, người Mỹ có thứ tự “ưu tiên” khi bàn về chuyện “đồng minh”, lợi nhiều thì quan tâm trướcï. So với những quốc gia khác đang tranh chấp về Biển Đông với Tàu cộng, Việt Nam là một quốc gia không mang lợi ích đến cho người Mỹ như các quốc gia khác trong vùng: Thái Lan, Phi Luật Tân, Nam Dương, Mã lai, Singapore, Nhật... vì nền kinh tế trì trệ của Việt Nam dưới sự cai trị của những “đỉnh cao trí tuệ”.
4. Một người vừa ra khỏi ngục tù cộng sản sau nhiều năm bị cô lập và biệt giam mà “bình luận” về tình hình chính trị thế giới như bà TKTT thì quả thật là “khó ai không cười”: “Tháng 7 này giữa Mỹ và Trung Quốc sẽ bàn về vấn đề Biển Đông và Việt Nam rất hy vọng Mỹ sẽ ủng hộ Việt Nam trong lĩnh vực này.” Theo thiển ý của Đào Nương tôi, bà TKTT nên tìm một nơi vắng vẻ, đọc lại sách báo đã xuất bản tại hải ngoại và nhất là nên học ngoại ngữ. Ở xứ người mà không biết ngoại ngữ để theo dõi tin tức trực tiếp thì rất phiền. Nhất là không nên đọc “tài liệu đảng” để bình luận về tình hình thế giới.   Muốn biết về tình hình Biển Đông trong tháng 7 này có gì lạ, Đào Nương tôi nghĩ bà TKTT nên đọc bài “THE PERFECT STORM, ASEAN adrift in South China Sea của ký giả David Brown trên Asia Times là đầy đủ chi tiết nhất.  (http://www.atimes.com/atimes/Southeast_Asia/MG02Ae02.html)
5. “Còn nhiều lý do lắm, nhưng lý do lớn nhất là tội ác quá trắng trợn của nhà nước Việt Nam đối với tôi. Tất nhiên, người đi tiên phong bao giờ cũng gặp kiếp nạn, nhưng kiếp nạn tôi gặp phải có lẽ là duy nhất ở Việt Nam. Chưa ai bị khủng bố như tôi. Họ ném bom phân 14 lần vào nhà tôi, rồi dựng chuyện đánh vỡ đầu tôi mà không có một chút sơ cứu nào. Suốt mấy tháng trời họ cắt thuốc của tôi trong trại giam Hỏa Lò đến mức tôi bị ngất lên ngất xuống 8 lần vì tiểu đường lên cao. Tôi còn bị đánh đập trong tù. Không những quản giáo sai phạm nhân đánh tôi, mà chính bản thân điều tra viên Nguyễn Hùng Tuấn cũng đánh tôi.”
Dù không muốn chỉ trích hay chào đón một phụ nữ cầm bút vừa được hít thở bầu không khí tự do nhưng Đào Nương tôi nghĩ rằng nên viết ra sự thật mích lòng để bà TKTT “đừng quá khinh thường” cộng đồng người Việt hải ngoại như lời tuyên bố ở trên. Chắc chắn bà không phải là người đầu tiên và duy nhất bị “nhà nước ta” đối xử tệ bạc. “Kiếp nạn” của bà cũng không nhiều hơn 85 triệu người Việt Nam trong nước. Vì bà chỉ bị ném “bom phân” chứ không phải bom thiệt, bà chỉ bị đánh vỡ đầu nhưng không bị hiếp hộïi đồng, bà cũng không phải là người “tiên phong” trong số một triệu người tù cải tạo của miền Nam bị tiểu đường mà không có thuốc. Họ không chỉ bị ngất xỉu 8 lần như bà mà họ đã “xỉu” đến mất mạng luôn trong chốn rừng thiêng, nước độc. Bà “được” đưa ra toà, hình ảnh bà bị đánh được phát tán trên Internet và báo chí hải ngoại của cộng đồng người Việt đã hết lòng can thiệp, lên án bọn cộng sản Việt Nam đã chơi xấu với bà. Thử nhớ lại, hiện nay, luật sư Lê Công Định, giáo sư Phạm Minh Hoàng có “được” đưa ra toà như bà không, ai biết chuyện gì đã xảy ra trong tù với họ. Công an cộng sản còn “lịch thiệp” với bà đến độ thay vì chúng đánh bà trực tiếp, chúng “sai” phạm nhân đánh bà. Sao chúng sợ bà đến thế. Riêng tên điều tra viên Nguyễn Hùng Tuấn đánh bà thì hiện nay số phận hắn ra sao? Phải chăng mai đây, để chứng minh guồng máy công an cai trị cuả “nhà nước ta” không tệ, có khi người Việt hải ngoại lại được dịp nhìn thấy tên này bị cách chức hay sa thải chăng?
Trong khi đó, nếu là một nhà đấu tranh dân chủ cho Việt Nam, một người dấn thân cho một công việc đội đá vá trời là đi tìm dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam, thái độ phải khác chứ? Đáng lẽ bà TKTT phải lên tiếng cho hàng triệu tù nhân không được may mắn đi Hoa Kỳ vì lý do “nhà nước ta” lo sợ cho “sức khỏe của họ” như bà. Tôi cứ đinh ninh rằng khi được phỏng vấn, bà TKTT sẽ nói rằng: “Tôi không biết vì sao tôi lại được may mắn như thế. Vì đất nước chúng ta còn có hàng triệu người bị giam trong những trại tù khắp nước. Họ bị bạc đãi hơn tôi. Họ bệnh nặng hơn tôi. Họ là những người không tên tuổi, không ai biết đến nỗi khổ đau của họ như tôi. Nếu nhà nước cộng sản Việt Nam nghĩ rằng viêc họ tha tôi như thế này có thể làm im đi tiếng nói chống cộng, chống bất công cho xã hội Việt Nam, từ nay tôi sẽ không dám “chửi” Hồ Chí Minh nữa thì họ đã lầm. Tôi sẽ làm những ngày tháng tù tội của tôi là những ngày tháng có ý nghĩa. Vì tôi sẽ làm cho thế giới nhìn thấy cái khổ của dân tôi, của đất nước tôi. Họ là hàng triệu người không được nói, không được ăn, không được thở... Nỗi khổ cuả tôi, cuả gia đình tôi không là gì so với nỗi đau khổ  của họ...”
.
Đào Nương tôi xin kể lại câu chuyện tiêu biểu của một phụ nữ Việt Nam mà tôi biết để bà TKTT biết thêm về nỗi thống khổ mà phụ nữ miền Nam sau 1975 có chồng là “ngụy” để từ nay bà TKTT biết rằng có người khổ hơn mình nhiều để bà đừng than khổ nữa. Hạnh phúc tương đối lắm bà ạ. Ngày đại úy KQ/QLVNCH Phí quang Quí đi cải tạo thì người vợ trẻ của ông chưa đến 20 tuổi. Cái khổ của cô vợ trẻ  Kiều Túy là ông chồng “ngụy” của cô không an phận ở tù cải tạo như mọi người mà ông lại vượt ngục. Kết quả của một đêm lén về thăm vợ trước khi tiếp tục lẩn trốn là cái bào thai trong bụng người vợ trẻ. Dĩ nhiên, tin ông vượt ngục thành công được bọn công an khu vực đến tận nhà để tra hỏi. Chối gì thì chối nhưng khi cái bụng chữa vượt mặt thì cô vợ trẻ làm sao mà che dấu được nữa. Tai họa đến cho cô cùng đứa bé trong bụng là vì thế. Cô bị tù, và tù nhiều lần, sau khi được tha vì tội chữa hoang hay tội che dấu chồng trốn trại thì kế tiếp là tội vượt biên. Mỗi lần như thế vài năm hay vài tháng và đứa bé mang họ mẹ cứ theo mẹ mà đi qua nhiều trại tù. Ban ngày mẹ bị bắt đi lao động thì bé ở nhà bắt ốc, nhặt cơm rơi vãi mà ăn. Có lần bé bị lọt vào cái càn xé lớn đựng cơm tù tưởng đã mất mạng vì bé quá nhỏ. Cũng may mà bé được phát hiện kịp thời nếu không thì chết cũng không ai hay. Đời tù cộng sản thì bà TKTT đã biết, nay xin bà hãy đặt mình vào hoàn cảnh của “cô vợ ngụy” Kiều Túy và đứa trẻ mang họ mẹ trên đây thì chắc bà hiểu rõ hơn tôi. Cũng may mà ông đại úy KQ “ngụy” Phí quang Quí vượt biên thành công. Vài năm sau đó, sau khi liều mạng đến lần thứ 11 thì mẹ con bà Kiều Túy vượt biên cũng thành công. “Dù chết mẹ con mình cũng phải đi để về với cha... Con không phải là một đứa con hoang như mấy tên công an mắng chửi me con mình đâu”. Khi đến Hoa Kỳ, em bé  đã lên 9 tuổi.
Đứa bé gái đó hiện nay, bé Nguyễn Thị Kiều Trang là một bác sĩ ngành sản khoa tại Hoa Kỳ. Thời gian đầu ở Mỹ, khi còn học Trung học thì cha mẹ sinh thêm hai em bé. Buổi chiều, khi ở trường về, bé Kiều Trang phải mang cả hai cái babyseats với hai đứa em vào thư viện để vừa học vừa trông em. Khi trường trung học nơi em học treo lá cờ đỏ vì ngỡ đó  là quốc kỳ của Việt Nam, em đã lên gặp bà hiệu trưởng, nói về đời sống của em trong những ngày em phải sống với lá cờ đỏ đó. Bà hiệu trưởng nghe chuyện, nói với em rằng em hãy về nói với ba mẹ em đưa lá cờ nào em nghĩ là đại diện cho Việt Nam bà sẽ treo lá cờ đó. Và từ đó đến nay, mười mấy năm rồi, em đã rời khỏi ngôi trường trung học đó, đã là một bác sĩ sản khoa của Hoa Kỳ nhưng ngọn cờ vàng ba sọc đỏ mà cha em đã từng chiến đấu dưới ngọn cờ đó, vẫn còn tung bay tại ngôi trường trung học của tiểu bang  Washington này.
Khi kể lại câu chuyện trên, Đào Nương tôi hy vọng sẽ làm bà TKTT xúc động như Đào Nương tôi đã xúc động khi nghe. Tôi thấy mọi điều khốn khổ tôi phải chịu đựng trong đời lưu vong như không có gì khi so sánh với nỗi khổ của bé Kiều Trang. Một đứa trẻ sinh ra là con “ngụy”, cha trốn tù cộng sản, phải đi tù cùng với mẹ, từ khi chưa có trí khôn đã bị gọi là đồ con hoang, sống lê la trong trại tù khi mẹ bị bắt đi lao động khổ sai. Vượt biên đến được miền đất hứa Hoa Kỳ thì sự cố gắng của em cũng không dừng ở đó. Trong khi cha mẹ cố lập nghiệp thì em cố học, thay cha mẹ trông nom các em, dạy dỗ các em nên người và bản thân mình thì trở thành một bác sĩ sản khoa. Tấm gương đó, Đào Nương tôi cố gắng đến đâu cũng nghĩ rằng không làm sao noi theo được... Nhưng “kiếp nạn” của bé Kiều Trang “có phải là duy nhất ở Việt Nam” không? Chắc là không, khi chúng ta có một triệu người được coi là “ngụy” sau ngày 30 tháng 4, 1975.
Một ông bạn ở tù cải tạo Việt Cộng hơi lâu thấy Đào Nương tôi thường “thắc mắc về những điều ai cũng biết” của mấy nhà “dân chủ cuội” thường nói đùa với tôi: Cho đến bây giờ bà vẫn chưa nhìn ra sự khác biệt giữa hiện tượng và bản chất cuả tư bản và cộng sản à? Ví dụ: chủ nghĩa tư bản tuy có vẻ giàu có, tự do, thoải mái, phong phú như vậy nhưng đó chỉ là “hiện tượng”, còn “bản chất” của chúng thì lại là nghèo đói, áp bức, bóc lột, mất tự do, đau khổ, và đang “giãy chết” đành đạch ở khắp nơi. Chủ nghĩa xã hội, ngược lại, tuy có vẻ nghèo nàn, lạc hậu và nhân quyền bị hạn chế như vậy, nhưng đó chỉ là “hiện tượng”, còn bản chất thì vô cùng giàu có, tiến bộ, tự do, dân chủ, càng ngày càng phát triển mạnh mẽ v.v. Rồi ông này còn ngâm nga: Ở tù một ngày trong ngục tù cộng sản, học được mười sàng “khôn lanh”.  Ở nhà với vợ, chỉ có khôn liền liền... Đứa nào ở tù cộng sản mà không sáng mắt ra, không biết lễ độ thì quả thật là ... biết chết liền. 
Đào Nương tôi cũng muốn tin lời ông bạn dzàng. Rằng thì là chỉ cần vào tù cộng sản là anh nào cũng sáng mắt ra, cũng biết thế nào là lễ độ... Cho đến khi được đọc được thông cáo của đảng “ăn cắp” Việt Tân loan tin họ sẽ là “bầu show” cho bà nhà văn Trần Khải Thanh Thủy để bà “tâm tình” với đồng bào và đọc được bài phỏng vấn của bà Trần Khải Thanh Thủy trên đài VOA thì mới thấy lời ông bạn trê n đây chưa chắc là đúng. Ở “thiên đàng XHCN”, cái gì cũng dổm, ngay cả chuyện tù. Do đó, khi cả nước ở tù thì thân xác chỉ còn xương với da, nhưng “những thánh nữ” dân chủ khi ra khỏi tù, thân hình thì béo tốt. Người thì được tặng hoa, người thì được đi Mỹ vì “nhà nước ta” lo cho “sức khỏe của tôi”, vì “kiếp nạn của tôi” quá lớn.Làm sao tin được rằng đó là chuyện khó tin mà có thực?... Khen thay “Người” tạo được một “thiên đường XHCN” đã có lòng lo cho sức khỏe của người tranh đấu, chống chế độ như thế mà không gọi là “Hồ chủ tịch” thì biết gọi là gì?
Con đường tranh đấu dân chủ cho Việt Nam cần sự bình tĩnh và khôn ngoan, bản lãnh và mưu lược của những người muốn nhập cuộc. Hấp tấp, nói năng hồ đồ, đề cao cái tôi của mình quá đáng thì chỉ có thể là một viên gạch lót đường cho bọn cơ hội chủ nghĩa. Lời thật thì hay mích lòng. Mong bà TKTT đọc bài viết này như kinh nghiệm của một người đi trước trong làng báo Việt ngữ ở hải ngoại. Còn nếu bà “hạnh phúc” với “người tình” Việt  Tân và cái động hoa đỏ lòm thì cũng đành chúc phúc cho bà. Ngày vui thường qua mau! Tuần “trăng mặt” của bà nhà văn “đấu tranh dân chủ” và cộng đồng người Việt hải ngoại không ngờ ngắn đến thế! Bà chị Dương Thu Hương ít ra cũng được dài hơn một chút. Buồn thật!
Đào Nương

Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy gặp gỡ đồng hương ở Little Saigon 
WESTMINSTER (NV) - Gần 500 đồng hương Việt Nam cùng đại diện các tổ chức cơ quan hội đoàn trong vùng Orange County và một số khu vực lân cận đã có mặt tại The Rose Center, Westminster, hôm Thứ Bảy, để tham dự buổi gặp gỡ, tâm tình, trò chuyện cùng nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, một nhà đấu tranh dân chủ vừa tị nạn chính trị đến Hoa Kỳ hồi tuần qua.

Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy (trái) nhận bằng tưởng lục do TNS Lou Correa tặng, trong buổi gặp gỡ đồng hương tại The Rose Center, Westminster. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Trong lời phát biểu gửi đến những người tham dự, bà Trần Khải Thanh Thủy tỏ ra rất xúc động khi gửi lời cám ơn đến những tổ chức như Ðảng Việt Tân (Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Ðảng), Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, cộng đồng Nam California, tổ chức các nhà báo không biên giới, văn bút quốc tế, bà con cô bác anh chị em, cũng như nước Mỹ “đã không những cứu tôi ra khỏi nhà tù cộng sản,” để “được đặt chân đến bến bờ tự do” mà còn “tiếp tục cưu mang hai mẹ con tôi trong những ngày sắp tới.”
Nhiều tràng pháo tay đã vang lên trước những lời phát biểu của bà Trần Khải Thanh Thủy, “vì chấp nhận dấn thân vào con đường dấu tranh dân chủ cho một chế độ đa nguyên, dân chủ mà những người đi tiên phong như chúng tôi đã bị bắt.”
Bà Thủy nói tiếp: “Một chế độ mà luật pháp trở thành luật rừng thì những nhà bất đồng chính kiến như tôi không còn đất sống. Ðược sự tiếp sức của bà con hải ngoại, tiếp tiền tiếp sức, mà phong trào đấu tranh dân chủ trong nước mới tồn tại và phát triển như hôm nay. Hiện tại số anh em dân chủ bị giam cầm trong tù còn rất nhiều nhưng đảng cộng sản càng nóng lòng bóp chết phong trào thì càng gặp phải sự phản ứng mãnh liệt hơn.”
“Sự hy sinh của cái mới non trẻ không bao giờ là vô ích, ngược lại nó sẽ thổi bùng lên ngọn lửa khát vọng tự do nhân quyền trong xã hội và kích thích mọi người thuộc mọi tầng lớp tiếp tục đứng lên chống lại chế độ độc tài cộng sản, tạo thành một khúc ca bi tráng lớn nhất trong lịch sử chống độc tài cộng sản. Nay tôi được ra khỏi tù, đến bến bờ tự do, tôi nguyện hiến hết sức mình để tiếp tục công cuộc đấu tranh cho một Việt Nam mới dân chủ hạnh phúc giàu mạnh. Rất mọng được bà con ủng hộ,” nhà văn nữ này nói thêm.

Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy (trái) nhận những bó hoa do đồng hương tặng. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Nhiều đồng hương có mặt cho biết họ ủng hộ công việc đấu tranh của bà Trần Khải Thanh Thủy.
Bà Mai Lan, cư dân Westrminster, nói: “Chúng tôi đã theo dõi tin tức và ngưỡng mộ bà Trần Khải Thanh Thủy. Hôm nay tôi muốn đến đây để nghe chính nhân chứng nói về tình hình Việt Nam. Tôi hy vọng là bà sẽ giữ vững lập trường, đừng bị chao đảo, giống như có một bác đã phát biểu rất đúng, chống Cộng nhưng khi qua đây lại bị mua chuộc hết. Tôi hy vọng bà sẽ giữ vững lập trường, tôi rất là mừng.”
Ông Nguyễn Duy Nghêu, thuộc Diễn Ðàn Tự Do Dân Chủ, nói: “Qua những gì tôi theo dõi và được biết thì Trần Khải Thanh Thủy là người đấu tranh thực sự. Bên cạnh có những người phải ở trong nước đấu tranh tiếp tục, thì cũng có những người mà không thể nào ở lại trong nước được nữa, như trường hợp của bà thì chỉ còn cách phải ra nước ngoài thì mới có thể phát huy khả năng viết của mình.”
Ông Long Lê, cư dân Westminster, phát biểu: “Ðến nghe những người Việt Nam được thoát ra nước ngoài được nhờ những chương trình tị nạn chính trị để hiểu được sự thực hôm nay ở Việt Nam như thế nào. Nghe cũng chưa hiểu thấu đáo lắm vì còn nhiều câu chuyện chưa được kể.”
Ông Nguyễn Nhan, ở ngay Little Saigon, chia sẻ: “Tôi đến đây để muốn ủng hộ nhà văn này cũng như những nhà văn nào còn đang ở Việt Nam để họ hăng say viết lên những sự thật, những sự khó khăn vì họ đang sống trong những sự khó khăn áp bức mà họ lo sợ.”
Ông Trần Tuệ, cư dân Los Angeles, kể: “Tôi rất ngưỡng mộ những nhà tranh đấu, nhất là những người ở Việt Nam và bà Trần Khải Thanh Thủy. Tôi muốn đến đây để góp thêm một sự ủng hộ cho họ, dù sao mình cũng cần phải có một thái độ chính trị, mình không làm chính trị nhưng mình phải có lập trường chính trị.”
Một bà lên nói: “Sáu năm nay chưa bao giờ khóc, nhưng ngày nghe chị TKTT được ra tù và được sang Mỹ, tôi đã ôm mặt khóc như là một chuyện gì lớn lao lắm, mừng quá chừng! Tôi chỉ mong chị TKTT dù khổ cấp mấy, mình đã dấn thân rồi thì mình phải chấp nhận. Chị em phụ nữ có mặt hôm nay đều ủng hộ chị.”
Tuy vậy, một số đồng hương vẫn còn “thắc mắc” sự có mặt của bà Thủy tại Hoa Kỳ.
Một bà lên phát biểu: “Chúng cho chị đi để bớt đi một người nhức nhối cho chúng, đồng thời cũng có một sự trao đổi gì đó có lợi cho nước Mỹ, thêm một lý do nữa là khi ra ngoài này thì chị sẽ không còn hoạt động được nữa, tầm hoạt động không còn được nhiều như khi còn ở Việt Nam. Vậy chuyện chị qua đây, chị nghĩ là mình có thể làm hơn những gì chị mong muốn hay không?”

Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy bên những bó hoa. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Bác Sĩ Nguyễn Trọng Việt, một nhà hoạt động chính trị, cho rằng “nỗ lực đấu tranh của mọi người là có thể được tiếp tục đấu tranh, còn chuyện trao đổi là có hay không thì không thể biết vì không phải là người nằm trong Bộ Chính Trị, hay trong Nhà Trắng.”
Trong phần trả lời báo giới, bà Trần Khải Thanh Thủy cũng xác nhận bà là thành viên của Ðảng Việt Tân.
Một đại diện của tuần báo Việt Weekly hỏi: “Xin xác nhận bà có phải là đảng viên đảng Việt Tân hay không?”
Tôi rất vinh dự trở thành đảng viên Ðảng Việt Tân,” nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đáp.
Phóng viên Ðoàn Trọng của nhật báo Việt Herald hỏi: “Khi bà tuyên bố những người giới thiệu bà vào Ðảng Việt Tân mà hiện nay họ còn đang ở Việt Nam thì liệu an ninh tính mạng và sự hoạt động của họ còn được nữa hay không? Và những lời tuyên bố của bà về những danh tánh đó có được sự chấp thuận của Ðảng Việt Tân hay báo chí ở đây không?”
Bà Thủy đáp: “Tôi nghĩ đây là một sự hiểu lầm rất sâu sắc. Tôi chỉ muốn nói chú( VG) (Nguyễn) Thanh Giang là người đầu tiên dẫn tôi vào con đường dân chủ. Và đã giới thiệu tôi với anh Nguyễn Hoàng, trong một lần bị bắt ở trại B14.”
Cô Nguyễn Thanh Nhã, đại diện cho nhóm Gạch Nối ở trường đại học UCOCC, hỏi: “Cô có những lời nhắn nhủ gì đến với những giới trẻ sinh viên đang ở nước Mỹ cũng như trên khắp thế giới?”
Bà Thủy nói: “Bản thân tuổi trẻ là một khối thuốc nổ cần phải kích hoạt để cho nó nổ tung lên làm cho tan rã chế độ cộng sản.”
Và bà đề cập đến biểu tình chống Trung Quốc xâm lấn Việt Nam như sau: “Chuyện xuống đường ở Sài Gòn và Hà Nội là dấu hiệu đáng mừng vì họ ý thức được trách nhiệm công dân của mình.”
Buổi gặp gỡ và tâm tình cùng bà Trần Khải Thanh Thủy do Ðảng Việt Tân (Việt Gian) Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Ðảng (Việt Tân), Ðảng Bộ Nam California, tổ chức.
Ðến tham dự buổi họp mặt, ngoài rất đông đồng hương, các cơ quan truyền thông và các đoàn thể, còn có sự hiện diện của TNS Lou Corea, đại diện của Dân Biểu Liên Bang Loretta Sanchez và đại diện của một số dân cử khác

 Ðảng Việt Tân (tay sai đắt lực của vgcs) tổ chức gặp gỡ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy 
WESTMINSTER- Thư mời ký tên ông Trần Trung Dũng, đại diện Ðảng Bộ Nam California kêu gọi cộng đồng 'tham dự buổi gặp gỡ và tâm tình với chiến sĩ dân chủ kiêm nhà văn Trần Khải Thanh Thủy', tổ chức từ 3:30 đến 6:30 chiều Thứ Bảy, ngày 2 tháng 7 cuối tuần này.
 Ðịa điểm là Westminster Rose Center (bên cạnh Tượng Ðài Chiến Sĩ Việt Mỹ) 14140 All American Way, Westminster.
Cũng theo lá thư mời, tại buổi gặp gỡ này, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, vừa thoát khỏi cảnh tù ngục CSVN, mong muốn được đích thân cảm tạ tất cả các ân nhân đã từng an ủi, ủng hộ, và tranh đấu cho sự tự do của bà.
Sự hiện diện của cộng đồng là niềm hân hạnh lớn lao, không chỉ cho nhà văn Trần Khải Thanh Thủy mà còn cho tất cả anh chị em đảng viên Việt Tân.”
Ðể biết thêm chi tiết, xin liên lạc cơ sở Ðảng Việt Tân-Ðảng Bộ Nam Cali (714) 922-0788.
 -------------
: Ly Nguyen Cuong
Subject: [Thaoluan9] Buổi gặp mặt thân mật với nhà văn nhà báo phản kháng Trần Khải Thanh Thủy tại San Jose
To: "diendanviahe" <diendanviahe@yahoogroups.com>, "chinhnghiaviet" <chinhnghiaviet@yahoogroups.com>, "chinhnghiaviet-subscribe" <chinhnghiaviet-subscribe@yahoogroups.com>, "thaoluan9" <thaoluan9@yahoogroups.com>
Date: Saturday, July 2, 2011, 5:55 PM

Xin lỗi quý vi hữu trên cac diển đàn. Cho tôi xin phép được chụi cha
mấy thằng việt gian việt tân việt cộng,ngu si chó má , hám danh khoái
nổi như thằng Mạc-Văn-Thuận, thằng Lê-Văn-Hải (báo Mõ),thằng
Vũ-huyjnh-Trưởng, thằng Thomas Nguyễn, còn thằng homless Lê-Bình hiện
nay quá đói nên đã dầu hàng phục vụ dưới trướng của VC Đỗ-Văn-Trọn.
Đụ Mẹ mầy nghe Mạc-Văn-Thuận, bản thân mầy ly cà phê không dám uống,
một điếu thuốc cũng không dám bỏ tiền mua, xuân thu nhị kỳ mầy chuyên
ngửa tay xin từng điếu thuốc hút ké của mọi người ai ai cũng biết.
Tiền đóng góp ủng hộ cho đấu tranh chính nghĩa thì mầy than không có
nhưng những đồng tiền ngu gom góp cho tụi việt gian việt cộng thì mầy
nhanh nhẩu xung phong đáp ứng để được nổi danh. Danh tiếng cái con mẹ
gì mầy hả Mạc-Văn-Thuận, danh nầy là xú danh là danh ngu xuẩn, ôm chân
việt tân việt gian việt cộng.
Mồ tổ cha tụi bây, không biết ông bà cha mẹ tụi bây cho bây ăn cái thứ
gì mà đầu óc tụi bây chưá toàn phân thối cho nên tụi bây quá lú lẫn cứ
theo phò tụi việt tân việt gian việt cộng. Đường ngay nẻo chánh tụi
bây không theo, lại theo cái lũ bán nước hại dân. Tụi bây đui mù sứt
mẻ gì mà không thấy hết Hoàng-Minh-Chính, Đoàn-việt-Hoạt,
Nguyễn-chính-Kết, Bùi-kim-Thành, Nguyễn-va9n-Lý...và... bây giỏ đền
con vẹm cái Trần-Khải Thanh-Thủy, lần lượt theo từng thời kỳ chúng
được Hà-Nội tung ra hải ngoại để xâm nhập gây phân hoá lũng đoạn hàng
ngũ của người Quốc-Gia. Vậy mà tụi bây cứ tiếp tục ăn cám xú cứ reo
hò ca tụng hoan hô cái bọn điệp báo Hà-Nội nầy dài dài. Không biết
đến bao giờ tụi bây mới mỡ banh mắt, đầu óc được rửa sạch cặn bã hôi
thối để mà sáng suốt ra biết nhận định khôn ngoan hơn một chút thì đỡ
cho dân tộc VN biết mấy.
D85 Mẹ tụi mầy nghe Mạc-Văn-Thuận, Lê-Bình, Lê-Văn-Hải,
Vũ-huynh-Trưởng, Thomas Nguyễn cùng đồng bọn.
 

1 comment:

Anonymous said...

Ta on su phan tich sau sac, su nhac nho lich su, va gop y khach quan cua tac gia Dao Nuong. Chan thanh.

Thời Sự "Nóng"





------------------------------------------

---------------------------------------------------------
Vân Anh -Ngày 1 tháng 10 Hà Nội Chính Thức Bán Nước Cho Bắc Kinh
----------------------------------------