Tàu có 3,200 tỷ USD ngoại tệ lớn nhất thế giới dùng để đè bẹp thế giới. Số tiền nay là xương máu của hơn 1 tỷ dân Tàu, và của nhân dân các quốc gia Á châu bị Tàu cướp đoạt.
Nhắn với Tập Đoàn Việt Gian Cộng Sản
http://nhabaovietthuong.blogspot.com/2012/01/ang-phuccai-chet-o-nhuc-cua-hitler-la.html
http://nhabaovietthuong.blogspot.com/2012/01/ang-phuccai-chet-o-nhuc-cua-hitler-la.html
Đặng Phúc.
Cái chết ô nhục của Hitler là bài học cho Nguyễn Tấn Dũng nói riêng và tập đoàn Việt Gian Cộng sản (VGCS) bán nước nói chung.
Đặng Phúc muốn nhắn với tập đoàn Việt Gian CS (VGCS) rằng bài học Phát xít (Hitler) khi dùng sức mạnh vũ lực, đã tàn sát khoản 12 triệu người Âu châu vì mưu đồ bất chính. Những tài sản bọn Phát xít cướp được của dân Âu Châu đã không đủ để cứu mạng sống cho tên Hitler, để cuối cùng hắn phải tự sát trước khi tình báo Mỹ và Nga cho nổ căn hầm bí mật và giữ kín tin tức này cho đến mấy mươi năm sau mới đưa ra hình ảnh thê thảm của Hitler (hình ảnh này mới được Nga và Mỹ tiết lộ mấy năm gần đây). (Adolf Hitler committed suicide by gunshot on Monday, 30 April 1945 … “sic”)
Hitler để lại một lịch sử nhuốc nhơ cho nước Đức từ năm 1945 đến nay không xóa được “Những ai đã cố tình chối bỏ hay sửa sai lịch sử này phải trả lời với pháp luật của nước Đức”; đó là lời nói mạnh mẻ của bà Thủ tướng Đức Angela Merkel. Nhưng đối với tội ác chống nhân loại của Tập Đoàn Việt Gian Cộng Sản, từ thời tên việt gian Hồ chí Minh cho đến nay đã giết hại gần 20 triệu người Việt Nam. Con số gần 20 triệu người chết này hơn tổng số người Âu châu không cùng máu thịt chết dưới tay tên Phát xít Hitler và thế chiến thứ hai .
Hiện nay trong tình trạng giới lãnh đạo Âu châu thất bại trong việc điều khiển kinh tế, đã đưa đến khủng hoảng toàn Âu Châu nói lên rằng Âu châu đã mất phương hướng trong việc điều hành và lãnh đạo chính trị, đạo đức của xã hội, đạo đức thương mại (nếu thương mại là phục vụ mà không là lợi nhuận). Nay phải "tiêm máu" cho Âu châu sống lại , chắc chắn khoongb là do "xương, máu" của người dân Á Châu (nhất là Việt Nam) tự nguyện hayđồng ý bị rút máu đến chết. Mà chính nhân dân Á châu bị đánh đập, tra tấn cướp bóc công khai do những con quỷ đỏ của tập đoàn Việt Gian CS, của Cộng Sản Tàu chúng hút máu cũng như bóc lột cho chết ngưỡi dân của những nước này để chúng có dư thừa hàng ngàn tỷ đô la (nhắc lại là hàng Nghìn Tỷ Đô La) để trải đường và “cứu nguy” cho "kinh tế Âu châu" phục hồi. Cho dù thế giới có "mắt mù, cúi mặt" xem " vàng, máu, tiền" của các tập đoàn tư bản đỏ này là “kinh tế thị trường” ("đỏ") là “đầu tư” là món hàng béo bở đóng góp vào sự phục hồi nền kinh tế Âu châu hay nền kinh tế thế giới v..v... Đồng tiền phi nghĩa hôi tanh đó là xương máu của hàng trăm triệu người dân nô lệ Việt và Hoa đã đổ ra.
Ngày nay là thời đại của quốc tế cực quyền Quân Hóa chủ nghĩa, Kim Dung tư bản chủ nghĩa, Cộng Sản chủ nghĩa sẽ tồn tại bao lâu? Liệu có chối bỏ được sự thật không? và các dân tộc nhỏ yếu với các giai cấp đau khổ trên thế giới có thể là lực lượng mới để đứng ra mà sáng tạo cho thời đại mới từ năm 2000 trở đi không?!.
Cách đây Ba thập niên, đài BBC trong chương trình Việt ngữ đã “phát hiện” ra tập thơ Vô Đề và đọc lên những lời thống thiết bi ai từ mấy tầng địa ngục trần gian, để mong mỏi thế giới tiếp tay "lấp hộ đồng lầy, diệt bầy muỗi độc Cộng sản" . Nếu những tiếng kêu cứu từ đáy vực của tác giả Vô Danh không làm cho thế giới thức tỉnh, thì những “trái tim hóa đá” sẽ không làm cho Âu Châu sống lại, mà chính họ sẽ làm cho Âu châu tự tiêu diệt cho dù họ có hàng trăm, hàng nghìn hội nghị hay hòa ước, hiệp ước được làm ra.
Tự đâu nền văn minh Hy Lạp xụp đổ ?
Tự đâu nền văn minh La Mã xụp đổ ?
Tự đâu Đế Quốc Mông Mổ xụp đổ ? . v..v..
Bài học lịch sử bằng máu và nước mắt này này đã lập đi lập lại và đã có ghi rõ trong từng tấc đất trên mặt địa cầu này, và dường như không ai có thể xóa bỏ hay chối bỏ đi được. Và nền văn minh khoa học vật chất hiện đại sẽ không thể tránh đi vào vết xe đổ của quá khứ. Rồi đây khi đất trời gió bão nỗi dậy, người dân Việt Nam từ khắp mọi nơi, mọi miền vùng dậy thì cả tập đoàn Việt Gian Cộng sản, và các tên Việt gian tay sai của chúng phải trả lời cho tội ác man rợ của chúng trước 20 triệu vong hồn đã chết và hơn 90 triệu dân Việt Nam hiện nay là nạn nhân trực tiếp của chúng.
Xin trích lại 1 đoạn của bài thơ Đồng Lầy, trong tập thơ Vô Đề của tác giả Vô Danh, được đọc trong đài BBC trong chương trình Việt ngữ cách đây hơn Ba thập niên (năm 1980).
Nhân đây chúng tôi xin ghi lại dưới đây những nguyên tắc sống -còn- tiếp - nối-tiến- hóa do ông cha của chúng tôi để lại từ giai đoạn thế chiến thứ hai (WW II) bắt đầu khơi màu.
Đặng Phúc
....
Lịch sử quay tít vòng ngược lại
Thời hùm beo rắn rết công khai
Ngàn vạn đấu trường mọc dậy giữa ban mai
Đúng lúc đất trời nhợt nhạt
Bọn giết người giảo hoạt
Nâng cốc mừng thắng lợi liên hoan
Điệu nhạc cơ hàn thăm thẳm miên man
Điệp khúc lìa tan thúc giục
Ngục tù cất bước oan khiên
Thành thị thôn quê sơn hải trăm miền
Hội tụ!
Bãi sú, bờ lau, rừng rú
Thây người vun bón nuôi cây.
............
Hỡi tất cả những chân trời sáng chói!
Hãy hiểu rằng yên lặng nơi đây
Giữa chốn đồng lầy
Là tiếng gọi lâm ly đầy tuyệt vọng
.............
Những người trâu đầm mình trong bùn đọng
Hoặc trong hầm trong xưởng rũa gân xương
Để tối về theo lệnh Diêm Vương
Vác bụng đói tới nghe bầy quỷ dữ
Giả danh nghĩa là những vì thiên sứ
Đặt chương trình hút máu mài xương
Nhưng lấy tên xây dựng thiên đường
Để mong mộ thêm nhiều nô lệ mới.
..............
Chúng tôi tuy chìm ngụp giữa bùn trơn
Song sức sống con người hơn tất cả
Trước sau sẽ vùng lên quật ngã
Lũ quỷ yêu xuống tận đáy đồng lầy
Huyệt chôn vùi thu nhục nhã là đây
Hè xuân sẽ huy hoàng đứng dậy
Thơ Vô Đề , bài Đồng Lầy 1972 của tác giả Vô Danh.
TQ: Shanghai Sẽ LàTrung Tâm Thế Giới
Trung Tâm Tài Chính Quốc Tế Xài Tiền Nguyên
BẮC KINH - Bắt đầu kế hoạch gạt bỏ đồng đôla Mỹ để sẽ chỉ xài đồng nguyên của Trung Quốc?
Trung Quốc định biến Shanghai thành trung tâm tài chính quốc tế dùng tiền Nguyên trong các trao đổi và định giá vào khoảng năm 2020 - kế hoạch canh tân Shanghai đến hết năm 2015 đã đuợc cơ quan hoạch định kinh tế của trung ương và chính quyền thành phốcùng công bố hôm Thứ Hai.
Đề án này định ra mục tiêu của hàng loạt lãnh vực phát triển mà 1 số nhà phân tích thấy là quá tham vọng. Chiến lược gia Frances Cheung tại Crédit Agricole (Hongkong) nhận xét "Tốc độ của đề án phát triển Shanghai là hơi nhanh đối với tôi".
Trung Quốc muốn Shanghai trở thành thị trường tài chính tầm cỡ như New York và London vào thờiđiểm 2020.
HĐ Nhà Nướcđã đề ra chỉ tiêu ấy từ 2009. Trong hàng loạt chỉ tiêu, cơ chế hoạch định chính sách kinh tế là Ủy Hội phát triển và cải tổ quốc gia (NDRC) muốn ngân hàng nhà nước định giá tiền Nguyên hàng ngày như là chuẩn mực với các giao hoán trên các thị trường trong và ngoài.
Giới mua bán tiền tệ diễn giải ý định của Bắc Kinh về các chuyển động của tiền Nguyên, ngày càng chịu ảnh hưởng của thị trường bên ngoài, là sẽ do chính quyền trung ương địnhđoạt.
Bắc Kinh định dùng hối suất liên ngân hàng Shanghai (gọi tắt Shibor) như là định chuẩn - chiến luợc gia Cheung nhận xét "ngay cả Shibor vẫn chưa là chuẩn ổn định trong khi các thị trường coi hối suất mua bán 7 ngày của chính phủ như chuẩn để cho vay tiền. Ngoài ra, theo giới phân tích, kế hoạch của NDRC không cho thấy Bắc Kinh định giải phóng nhanh tới mức nào trương mục vốn, là bước cấp thiết trong tiến trình biến Shangai thành trung tâm tài chính toàn cầu.
Kế hoạch của NDRC không đe dọa vai trò hiện nay của Hongkong như là thị trường chính trao đổi tiền Nguyên ngoài nước.
-----------
Đảng Việt gian CS Việt Nam ngoài việc chôn sống, giết người mọi tầng lớp Trí ,phú, địa , hào đào tận gốc, tróc tận rễ. Nhiều người bị chúng chôn đến tận cổ, và dùng lưỡi cày, máy cày cắt đầu nạn nhân, và bắt gia đình nạn nhân từ trẻ đến già phải đứng đó chứng kiến. Sau đó cả gia đình đi tù hay bị đày ải cho đến nhiều thế hệ sau. Chuyện Cù huy Hà Vũ, Lê Thị Công Nhân, LM Nguyễn Văn Lý, Thích Quảng Độ, Nguyễn Quốc Quân, Nguyễn Thanh Giang .v..v.. chỉ là trò bịp bợm thế giới.
Thứ Năm, 26 tháng 1 2012
Trung Quốc có kế hoạch chôn sống 200 trí thức?
Một nhà văn bất đồng chính kiến nổi tiếng
Trung Quốc, ông Dư Kiệt, mới đây tố cáo rằng giới lãnh đạo đảng Cộng Sản
Trung Quốc đã có kế hoạch chôn sống 200 nhà trí thức chống đảng trong
trường hợp quyền cai trị của họ bị đe dọa. Tố cáo của tác giả cuốn “Ảnh
Đế Ôn Gia Bảo” đã làm cho “chôn sống” trở thành cụm từ thịnh hành nhất
trong không gian mạng Trung Quốc trong dịp Tết Nhâm Thìn. Một số người
đã chúc nhau nhân dịp đầu năm rằng “chúc anh được lọt vào danh sách chôn
sống!” Mời quí vị theo dõi thêm chi tiết trong tiết mục Nhìn về Á châu
do Duy Ái phụ trách sau đây.
Hình: VOA
Trong dịp Tết Nhâm Thìn năm nay, hai chữ “hoạt mai” đã trở thành cụm
từ được nhắc tới nhiều nhất và gây chú ý nhiều nhất trong cộng đồng
microblog ở Trung Quốc. Hai chữ “Hoạt mai” - có nghĩa là chôn sống, đã
thịnh hành sau khi một nhà văn bất đồng chính kiến nổi tiếng cho biết
rằng đảng Cộng Sản Trung Quốc đã có một kế hoạch phòng hờ là sẽ chôn
sống 200 nhà trí thức chống đảng trong trường hợp quyền cai trị của họ
bị đe dọa.
Ông Dư Kiệt, Phó Hội trưởng Hội Văn bút Độc lập Trung Quốc, mới đây đã sang Hoa Kỳ tị nạn và cho biết tại một cuộc họp báo ở Washington rằng ông đã bị nhà cầm quyền Trung Quốc tra tấn một cách tàn nhẫn và đe dọa chôn sống. Ông kể lại rằng một viên công an nói với ông là “Nếu trên ra lệnh thì trong vòng nửa giờ đồng hồ là chúng tôi sẽ đào xong một cái hố để chôn sống ông và sẽ không có một ai trên trái đất này hay biết gì cả.” Viên công an đó nói thêm rằng “Giới hữu trách đã nắm rõ tình hình là con số những nhà trí thức trong nước chống đảng và có ảnh hưởng hiện nay không tới 200 người; một khi trung ương cảm thấy quyền cai trị bị đe dọa thì chỉ trong vòng một đêm là chúng tôi có thể bắt hết 200 người rồi đem ra chôn sống cùng một lúc.”
Ông Dư Kiệt là tác giả cuốn “Ảnh đế Ôn Gia Bảo” từng gây xôn xao dư luận hồi cuối năm 2009. Ông đã xác nhận lời hăm dọa đó trong cuộc phỏng vấn dành cho đài VOA hôm thứ hai (24-01-2012) vừa qua:
Ông Dư Kiệt nói: "Họ đã đánh đập, hành hạ tôi vào tối ngày mồng 9 tháng 12 năm 2010. Lúc đó trong phòng có 3 viên công an mặc thường phục. Người cầm đầu toán công an này đứng trước chiếc bàn và đã nói rõ với tôi như vậy."
Nhà văn Dư Kiệt cho biết ông đã bị lột hết quần áo và bị đánh đập cho tới bất tỉnh, một ngày trước khi Ủy ban Nobel ở Na Uy trao giải Nobel Hòa bình cho một người bạn thân của ông là nhà văn Lưu Hiểu Ba. Ông nói thêm rằng đó không phải là lần đầu tiên ông bị những nhân viên phụ trách công tác bảo vệ an ninh quốc gia, gọi tắt là “quốc bảo”, dọa chôn sống.
Ông Dư Kiệt cho biết: "Thật ra thì hồi tháng 12 năm 2004, khi tôi cùng với ông Lưu Hiểu Ba soạn bản báo cáo hàng năm về tình hình nhân quyền, chiều hôm đó chúng tôi bị “quốc bảo” triệu tập, và trong cuộc thẩm vấn suốt đêm đó họ đã dùng những lời lẽ như vậy để hăm dọa tôi."
Ngoài việc cầm bút, nhà văn năm nay 38 tuổi này còn tích cực tranh đấu cho quyền tự do tín ngưỡng và thường được giới truyền thông Tây phương phỏng vấn về tình hình của các giáo hội Cơ đốc không được chính phủ Trung Quốc cho phép hoạt động. Ông cho biết cảm nghĩ như sau về sự quan tâm của dư luận đối với kế hoạch chôn sống 200 nhà trí thức chống đảng Cộng Sản Trung Quốc.
Ông Dư Kiệt nói thêm: "Trong những năm gần đây, nhiều người bạn của tôi cũng đã bị hăm dọa như vậy trong những cuộc tiếp xúc với nhân viên công an. Những người bạn tôi như luật sư Đằng Báo, như anh Lý Hòa Bình, họ đều viết bài kể lại chuyện này. Nhưng có điều đáng tiếc là khi họ phổ biến các bài viết cách nay vài năm, lời hăm dọa chôn sống đã không được nhiều người chú ý. Lần này, sự tiết lộ của tôi đã làm dấy lên sự quan tâm trong cộng đồng microblog và trong giới truyền thông quốc tế. Tôi nghĩ rằng đây là một diễn tiến rất tích cực."
Năm 2009 nhà văn Dư Kiệt đã gây xôn xao dư luận khi ông cho xuất bản tại Hồng Kông cuốn sách có nhan đề “Ảnh đế Ôn Gia Bảo”. Trong cuốn sách này, ông Dư Kiệt đã chỉ trích ông Ôn Gia Bảo là một người “đạo đức giả”, “đóng kịch rất khéo”; mặc dù vị thủ tướng này được nhiều người nhìn nhận là có những phát biểu có tính chất tiến bộ để cổ xướng cho tự do, dân chủ và có những hành động thân thiện, gần gũi với dân nghèo. Ông Dư Kiệt cho biết một trong những lý do ông bị đánh đập một cách dã man hồi cuối năm 2010 là đã không tuân theo yêu cầu của công an để không cho ra đời cuốn “Ảnh đế Ôn Gia Bảo”. Ông nhận xét như sau về vị thủ tướng của Trung Quốc.
Ông Dư Kiệt nói: "Theo quan điểm của cá nhân tôi, quan hệ giữa Hồ Cẩm Đào với Ôn Gia Bảo giống như hai mặt của một đồng tiền. Họ phối hợp với nhau. Giống như liên hệ giữa Mao Trạch Đông với Chu Ân Lai thời trước. Đó cũng chính là mô thức thống trị truyền thống của Trung Quốc. Có nghĩa là chúng ta có bạo chúa, nhưng đồng thời cũng có hiền thần, hai bên cùng nhau nắm quyền cai trị. Hai bên có chung mục đích là duy trì quyền cai trị của mình. Những phát biểu có tính chất tiến bộ của Ôn Gia Bảo, theo nhận xét của tôi, là được thực hiện theo sự phân công, sau khi 9 người trong Bộ Chính Trị đã nhóm họp và bàn bạc với nhau."
Những lời tố cáo của nhà văn Dư Kiệt được đưa ra vài ngày sau khi Đại sứ Hoa Kỳ tại Trung Quốc, ông Gary Locke (Lạc Gia Huy), nói rằng tình hình nhân quyền ở Trung Quốc đã xuống cấp trong lúc giới lãnh đạo cộng sản cảm thấy bị đe dọa vì những cuộc nổi dậy đòi dân chủ ở Trung Đông và Bắc Phi. Ông Locke cho biết trong cuộc phỏng vấn trên đài truyền hình Mỹ rằng “Các nhà lãnh đạo Trung Quốc đang lo ngại là những sự việc tương tự đang xảy ra bên trong Trung Quốc.”
Bản phúc trình hàng năm của Human Rights Watch về tình hình nhân quyền toàn cầu năm 2012, công bố hôm 22 tháng 1, cũng cho rằng “Trung Quốc vẫn là một quốc gia độc đảng, độc quyền, áp đặt sự kiểm soát chặt chẽ nhằm khống chế các quyền tự do ngôn luận, lập hội và tôn giáo; công khai ngăn cấm tự do báo chí và tư pháp độc lập; tùy tiện cản trở và đàn áp các tổ chức và cá nhân bảo vệ nhân quyền, thường với các biện pháp ngoài vòng pháp luật.”
Nhà cầm quyền Bắc Kinh lâu nay vẫn nhất mực phản bác sự chỉ trích của các tổ chức nhân quyền quốc tế và các chính phủ Tây phương là “có ác ý”, “không phù hợp với tình hình thực tế”, và “can thiệp thô bạo vào công việc nội bộ của Trung Quốc”.
Vì không muốn làm phật lòng Trung Quốc, cường quốc kinh tế và
ngoại giao ngày càng hùng mạnh, cộng đồng quốc tế cho tới nay vẫn tỏ ra
rất thận trọng trên vấn đề Tây Tạng, không dám gây áp lực mạnh lên Bắc
Kinh.
Ông Dư Kiệt, Phó Hội trưởng Hội Văn bút Độc lập Trung Quốc, mới đây đã sang Hoa Kỳ tị nạn và cho biết tại một cuộc họp báo ở Washington rằng ông đã bị nhà cầm quyền Trung Quốc tra tấn một cách tàn nhẫn và đe dọa chôn sống. Ông kể lại rằng một viên công an nói với ông là “Nếu trên ra lệnh thì trong vòng nửa giờ đồng hồ là chúng tôi sẽ đào xong một cái hố để chôn sống ông và sẽ không có một ai trên trái đất này hay biết gì cả.” Viên công an đó nói thêm rằng “Giới hữu trách đã nắm rõ tình hình là con số những nhà trí thức trong nước chống đảng và có ảnh hưởng hiện nay không tới 200 người; một khi trung ương cảm thấy quyền cai trị bị đe dọa thì chỉ trong vòng một đêm là chúng tôi có thể bắt hết 200 người rồi đem ra chôn sống cùng một lúc.”
Ông Dư Kiệt là tác giả cuốn “Ảnh đế Ôn Gia Bảo” từng gây xôn xao dư luận hồi cuối năm 2009. Ông đã xác nhận lời hăm dọa đó trong cuộc phỏng vấn dành cho đài VOA hôm thứ hai (24-01-2012) vừa qua:
Ông Dư Kiệt nói: "Họ đã đánh đập, hành hạ tôi vào tối ngày mồng 9 tháng 12 năm 2010. Lúc đó trong phòng có 3 viên công an mặc thường phục. Người cầm đầu toán công an này đứng trước chiếc bàn và đã nói rõ với tôi như vậy."
Nhà văn Dư Kiệt cho biết ông đã bị lột hết quần áo và bị đánh đập cho tới bất tỉnh, một ngày trước khi Ủy ban Nobel ở Na Uy trao giải Nobel Hòa bình cho một người bạn thân của ông là nhà văn Lưu Hiểu Ba. Ông nói thêm rằng đó không phải là lần đầu tiên ông bị những nhân viên phụ trách công tác bảo vệ an ninh quốc gia, gọi tắt là “quốc bảo”, dọa chôn sống.
Ông Dư Kiệt cho biết: "Thật ra thì hồi tháng 12 năm 2004, khi tôi cùng với ông Lưu Hiểu Ba soạn bản báo cáo hàng năm về tình hình nhân quyền, chiều hôm đó chúng tôi bị “quốc bảo” triệu tập, và trong cuộc thẩm vấn suốt đêm đó họ đã dùng những lời lẽ như vậy để hăm dọa tôi."
Ngoài việc cầm bút, nhà văn năm nay 38 tuổi này còn tích cực tranh đấu cho quyền tự do tín ngưỡng và thường được giới truyền thông Tây phương phỏng vấn về tình hình của các giáo hội Cơ đốc không được chính phủ Trung Quốc cho phép hoạt động. Ông cho biết cảm nghĩ như sau về sự quan tâm của dư luận đối với kế hoạch chôn sống 200 nhà trí thức chống đảng Cộng Sản Trung Quốc.
Ông Dư Kiệt nói thêm: "Trong những năm gần đây, nhiều người bạn của tôi cũng đã bị hăm dọa như vậy trong những cuộc tiếp xúc với nhân viên công an. Những người bạn tôi như luật sư Đằng Báo, như anh Lý Hòa Bình, họ đều viết bài kể lại chuyện này. Nhưng có điều đáng tiếc là khi họ phổ biến các bài viết cách nay vài năm, lời hăm dọa chôn sống đã không được nhiều người chú ý. Lần này, sự tiết lộ của tôi đã làm dấy lên sự quan tâm trong cộng đồng microblog và trong giới truyền thông quốc tế. Tôi nghĩ rằng đây là một diễn tiến rất tích cực."
Năm 2009 nhà văn Dư Kiệt đã gây xôn xao dư luận khi ông cho xuất bản tại Hồng Kông cuốn sách có nhan đề “Ảnh đế Ôn Gia Bảo”. Trong cuốn sách này, ông Dư Kiệt đã chỉ trích ông Ôn Gia Bảo là một người “đạo đức giả”, “đóng kịch rất khéo”; mặc dù vị thủ tướng này được nhiều người nhìn nhận là có những phát biểu có tính chất tiến bộ để cổ xướng cho tự do, dân chủ và có những hành động thân thiện, gần gũi với dân nghèo. Ông Dư Kiệt cho biết một trong những lý do ông bị đánh đập một cách dã man hồi cuối năm 2010 là đã không tuân theo yêu cầu của công an để không cho ra đời cuốn “Ảnh đế Ôn Gia Bảo”. Ông nhận xét như sau về vị thủ tướng của Trung Quốc.
Ông Dư Kiệt nói: "Theo quan điểm của cá nhân tôi, quan hệ giữa Hồ Cẩm Đào với Ôn Gia Bảo giống như hai mặt của một đồng tiền. Họ phối hợp với nhau. Giống như liên hệ giữa Mao Trạch Đông với Chu Ân Lai thời trước. Đó cũng chính là mô thức thống trị truyền thống của Trung Quốc. Có nghĩa là chúng ta có bạo chúa, nhưng đồng thời cũng có hiền thần, hai bên cùng nhau nắm quyền cai trị. Hai bên có chung mục đích là duy trì quyền cai trị của mình. Những phát biểu có tính chất tiến bộ của Ôn Gia Bảo, theo nhận xét của tôi, là được thực hiện theo sự phân công, sau khi 9 người trong Bộ Chính Trị đã nhóm họp và bàn bạc với nhau."
Những lời tố cáo của nhà văn Dư Kiệt được đưa ra vài ngày sau khi Đại sứ Hoa Kỳ tại Trung Quốc, ông Gary Locke (Lạc Gia Huy), nói rằng tình hình nhân quyền ở Trung Quốc đã xuống cấp trong lúc giới lãnh đạo cộng sản cảm thấy bị đe dọa vì những cuộc nổi dậy đòi dân chủ ở Trung Đông và Bắc Phi. Ông Locke cho biết trong cuộc phỏng vấn trên đài truyền hình Mỹ rằng “Các nhà lãnh đạo Trung Quốc đang lo ngại là những sự việc tương tự đang xảy ra bên trong Trung Quốc.”
Bản phúc trình hàng năm của Human Rights Watch về tình hình nhân quyền toàn cầu năm 2012, công bố hôm 22 tháng 1, cũng cho rằng “Trung Quốc vẫn là một quốc gia độc đảng, độc quyền, áp đặt sự kiểm soát chặt chẽ nhằm khống chế các quyền tự do ngôn luận, lập hội và tôn giáo; công khai ngăn cấm tự do báo chí và tư pháp độc lập; tùy tiện cản trở và đàn áp các tổ chức và cá nhân bảo vệ nhân quyền, thường với các biện pháp ngoài vòng pháp luật.”
Nhà cầm quyền Bắc Kinh lâu nay vẫn nhất mực phản bác sự chỉ trích của các tổ chức nhân quyền quốc tế và các chính phủ Tây phương là “có ác ý”, “không phù hợp với tình hình thực tế”, và “can thiệp thô bạo vào công việc nội bộ của Trung Quốc”.
Thứ sáu 03 Tháng Hai 2012
Quốc tế không dám gây áp lực mạnh lên Trung Quốc về vấn đề Tây Tạng
Những
người Tây Tạng lưu vong biểu tình tại New Delhi ngày 29/01/2012 với
chân dung và quan tài giả của những người Tây Tạng mà họ cho rằng đã bị
giết chết tại Tứ Xuyên.
REUTERS/Parivartan Sharma
Khác với những sắc tộc nổi dậy chống chế độ Cộng sản Bắc Kinh,
chẳng hạn như người Duy Ngô Nhĩ Hồi giáo, người Tây Tạng từ lâu vẫn được
sự ủng hộ mạnh mẽ của dư luận quốc tế. Đức Đại Lạt Lạt Ma đi đến đâu
cũng được đón tiếp như thượng khách. Báo chí phương Tây lúc nào cũng
bênh vực cho cuộc đấu tranh của người Tây Tạng.
Sau những cuộc biểu tình bị đàn áp đẫm máu ở các vùng Tây Tạng ở Tứ Xuyên, Thủ tướng của chính phủ Tây Tạng lưu vong, Lobsang Sangay, vào tuần trước đã kêu gọi quốc tế can thiệp. Ông cũng yêu cầu Liên Hiệp Quốc gởi một phái đoàn đến điều tra về những vụ công an Trung Quốc nổ súng giết chết người biểu tình Tây Tạng.
Thế nhưng, các nhà quan sát cho rằng lời kêu gọi của lãnh đạo chính phủ Tây Tạng lưu vong sẽ chẳng được ai hưởng ứng. Như nhận định của bà Katia Buffetrille, một nhà dân tộc học và Tây Tạng học ở Paris, cộng đồng quốc tế vẫn tỏ ra rất « kín đáo và dè dặt », do sự trỗi dậy ngày càng mạnh của cường quốc kinh tế Trung Quốc, và do mối quan tâm hàng đầu của các nước vẫn là giành thị phần ở Trung Quốc.
Toàn bộ 172 quốc gia có quan hệ ngoại giao với Bắc Kinh đều mặc nhiên công nhận Tây Tạng là một phần lãnh thổ của Trung Quốc. Ngay cả Anh Quốc, mà từ năm 1914 đã có một hiệp ước với Tây Tạng, vào năm 2008 cũng đã lần đầu tiên công nhận Tây Tạng là một bộ phận không thể tách rời của Trung Quốc.
Cho nên, thay vì dọa trừng phạt Bắc Kinh hay tẩy chay hàng Trung Quốc, cộng đồng quốc tế cho tới nay chỉ kêu gọi đối thoại và hòa dịu. Ngay cả Hoa Kỳ, nơi mà giới vận động hành lang cho Tây Tạng hoạt động rất mạnh, cũng chỉ yêu cầu chính quyền Trung Quốc giữ thái độ « chừng mực » sau vụ đàn áp biểu tình ở Tứ Xuyên.
Theo giải thích của ông Barry Sautman, nhà Tây Tạng học thuộc trường Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông, các chính phủ phương Tây thấy rằng chỉ trích Bắc Kinh cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên họ kêu gọi đàm phán giữa người Tây Tạng với chính phủ Trung Quốc. Ông Sautman cho rằng : « Đây là phương cách duy nhất để tìm ra một giải pháp dài hạn ».
Dưới áp lực của quốc tế, vào năm 2002, Bắc Kinh đã mở các cuộc thương lượng với các đặc sứ của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Nhưng chín lần đàm phán kéo dài đến năm 2010 đã không mang lại kết quả gì.
Nhà Tây Tạng học Robbie Barnett, thuộc Đại học Columbia ( New York ), đề nghị cộng đồng quốc tế nên khuyến khích Trung Quốc ngừng đả kích Đức Đạt Lai Lạt Ma, ngưng ép buộc các tu sĩ Phật giáo tố cáo Ngài và hạn chế việc di dân sắc tộc Hán đến các vùng Tây Tạng. Nhưng vấn đề là phải nói làm sao cho thuận lỗ tai của Bắc Kinh.
Liên hiệp châu Âu và Liên Hiệp Quốc thật ra đã có những cuộc thảo luận kín đáo và thường xuyên với Trung Quốc về vấn đề Tây Tạng, nhưng từ năm 2006 đến nay, Bắc Kinh không chấp nhận bất cứ phái đoàn nào của Liên Hiệp Quốc đến Tây Tạng. Lý do là vào năm đó, báo cáo viên về tra tấn của Liên Hiệp Quốc đã đến tìm hiểu tình hình ở Tây Tạng, và sau đó đã ra một báo cáo lên án Trung Quốc.
Không chỉ phản ứng yếu ớt, các nước Tây phương còn không có một tiếng nói đồng nhất trên vấn đề Tây Tạng, không chỉ giữa Hoa Kỳ với châu Âu, mà còn giữa các nước châu Âu với nhau
Sau những cuộc biểu tình bị đàn áp đẫm máu ở các vùng Tây Tạng ở Tứ Xuyên, Thủ tướng của chính phủ Tây Tạng lưu vong, Lobsang Sangay, vào tuần trước đã kêu gọi quốc tế can thiệp. Ông cũng yêu cầu Liên Hiệp Quốc gởi một phái đoàn đến điều tra về những vụ công an Trung Quốc nổ súng giết chết người biểu tình Tây Tạng.
Thế nhưng, các nhà quan sát cho rằng lời kêu gọi của lãnh đạo chính phủ Tây Tạng lưu vong sẽ chẳng được ai hưởng ứng. Như nhận định của bà Katia Buffetrille, một nhà dân tộc học và Tây Tạng học ở Paris, cộng đồng quốc tế vẫn tỏ ra rất « kín đáo và dè dặt », do sự trỗi dậy ngày càng mạnh của cường quốc kinh tế Trung Quốc, và do mối quan tâm hàng đầu của các nước vẫn là giành thị phần ở Trung Quốc.
Toàn bộ 172 quốc gia có quan hệ ngoại giao với Bắc Kinh đều mặc nhiên công nhận Tây Tạng là một phần lãnh thổ của Trung Quốc. Ngay cả Anh Quốc, mà từ năm 1914 đã có một hiệp ước với Tây Tạng, vào năm 2008 cũng đã lần đầu tiên công nhận Tây Tạng là một bộ phận không thể tách rời của Trung Quốc.
Cho nên, thay vì dọa trừng phạt Bắc Kinh hay tẩy chay hàng Trung Quốc, cộng đồng quốc tế cho tới nay chỉ kêu gọi đối thoại và hòa dịu. Ngay cả Hoa Kỳ, nơi mà giới vận động hành lang cho Tây Tạng hoạt động rất mạnh, cũng chỉ yêu cầu chính quyền Trung Quốc giữ thái độ « chừng mực » sau vụ đàn áp biểu tình ở Tứ Xuyên.
Theo giải thích của ông Barry Sautman, nhà Tây Tạng học thuộc trường Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông, các chính phủ phương Tây thấy rằng chỉ trích Bắc Kinh cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên họ kêu gọi đàm phán giữa người Tây Tạng với chính phủ Trung Quốc. Ông Sautman cho rằng : « Đây là phương cách duy nhất để tìm ra một giải pháp dài hạn ».
Dưới áp lực của quốc tế, vào năm 2002, Bắc Kinh đã mở các cuộc thương lượng với các đặc sứ của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Nhưng chín lần đàm phán kéo dài đến năm 2010 đã không mang lại kết quả gì.
Nhà Tây Tạng học Robbie Barnett, thuộc Đại học Columbia ( New York ), đề nghị cộng đồng quốc tế nên khuyến khích Trung Quốc ngừng đả kích Đức Đạt Lai Lạt Ma, ngưng ép buộc các tu sĩ Phật giáo tố cáo Ngài và hạn chế việc di dân sắc tộc Hán đến các vùng Tây Tạng. Nhưng vấn đề là phải nói làm sao cho thuận lỗ tai của Bắc Kinh.
Liên hiệp châu Âu và Liên Hiệp Quốc thật ra đã có những cuộc thảo luận kín đáo và thường xuyên với Trung Quốc về vấn đề Tây Tạng, nhưng từ năm 2006 đến nay, Bắc Kinh không chấp nhận bất cứ phái đoàn nào của Liên Hiệp Quốc đến Tây Tạng. Lý do là vào năm đó, báo cáo viên về tra tấn của Liên Hiệp Quốc đã đến tìm hiểu tình hình ở Tây Tạng, và sau đó đã ra một báo cáo lên án Trung Quốc.
Không chỉ phản ứng yếu ớt, các nước Tây phương còn không có một tiếng nói đồng nhất trên vấn đề Tây Tạng, không chỉ giữa Hoa Kỳ với châu Âu, mà còn giữa các nước châu Âu với nhau
Hé lộ các dinh thự xa hoa của Adolf Hitler
- Cuộc sống xa hoa của Adolf Hitler tại dinh thự ở Berlin và khu nhà tại Bavaria đã được hé lộ thông qua những bức ảnh màu chưa từng được công bố trước đó.
Một góc căn phòng được trang trí đẹp mắt trong toà nhà Chancellery của Adolf Hitler ở Berlin.
Nội thất sang trọng bên trong văn phòng rộng thênh thang của Hitler ở Berlin vào cuối những năm 1930, đầu những năm 1940.
Hitler uống trà cùng vài người, trong đó có vợ của chính trị gia Albert Forster, tại biệt thự Berghof của mình ở Bavaria vào cuối những năm 1930.
Các bức ảnh màu hiếm gặp này do Hugo Jaeger, nhiếp ảnh gia cá nhân của Hitler, chụp trong khoảng thời gian từ 1936-1945.
Jaeger là một trong số ít các nhiếp ảnh gia sử dụng công nghệ ảnh màu vào thời điểm đó và đã được tiếp cận không hạn chế đối với các văn phòng làm việc và khu vực nghỉ ngơi thư giãn của Hitler.
Ước tính, nhiếp ảnh gia Jaeger đã chụp khoảng 2.000 bức ảnh về Hitler.
Các bức ảnh của Jaeger đã giúp hé lộ phần nào về cuộc sống riêng tư của trùm phát xít Đức.
Văn phòng của Hitler tại biệt thự Berghof.
Văn phòng của Hitler tại biệt thự Berghof.
Cảnh quan thơ mộng bên ngoài biệt thự Berghof của Hitler tại Bavaria.
Được biết, sau Thế chiến II, nhiếp ảnh gia Jaeger từng giấu rất kỹ các bức ảnh liên quan tới Hitler vì lo sợ bị phát hiện có mối quan hệ thân thiết với trùm phát xít.
Năm 1945, Jaeger đã giấu các bức ảnh trong 12 bình thuỷ tinh và chôn chúng dưới lòng đất ở ngoại ô thành phố Munich.
10 năm sau đó, ông đào chúng lên và giấu ở một nơi khác.
Đến năm 1965, Jaeger đã bán số ảnh cho tạp chí Life.
Phòng khám bệnh trên du thuyền Robert Ley của Hitler. Con tàu này được đặt theo tên của chủ tịch một liên đoàn lao động Đức Quốc Xã, và là một trong những tàu du lịch đầu tiên được tạo ra với mục đích giải trí. |
THE DITCH
In a never-published Vandivert photograph, LIFE war correspondent Percy Knauth (left) sifts through dirt and debris in the shallow trench in the garden of the Reich Chancellery where the bodies of Hitler and Eva Braun are believed to have been burned after their suicides. Vandivert's typed notes around this scene include one of the more laconic of the photographer's sometimes-slangy observations of what he witnessed while exploring outside the bunker: "[S]hattered bird feeding box on tree trunk ... These bird feeding boxes are also seen all over the Berchtesgaden hangout [i.e.,
FALLEN EAGLE
Unpublished | Russian soldiers and an unidentified civilian struggle to move a large bronze Nazi Party eagle which once loomed over a doorway of the Reich Chancellery in Berlin. "They are loading this on to a truck," Vandivert typed in his notes, "to be carried away as a trophy."
Người anh em cột chèo với Hitler là Fegelein gọi điện cho vợ Hitler: "Eva, em cần phải rời xa quốc trưởng. Đây là vấn đề giữa sự sống và cái chết". Hitler ra lệnh truy tìm Fegelein, bắn ngay mà không cần điều tra, xét xử. "Ôi Adolf tội nghiệp" - Eva than thở - "Tất cả mọi người rời xa anh, tất cả phản bội anh".
Trên tờ Bild (Đức), vừa công bố tư liệu của nhà sử học Đức - Joachim Fest (đã mất tháng 9.2006) về những ngày cuối cùng trong boong-ke của trùm phát xít Adolf Hitler. Đó là những giây phút lo sợ, hoang mang đến cùng cực nhưng cũng thể hiện bản chất dã thú của tên đồ tể khát máu nhất trong lịch sử nhân loại.
10h 30 ngày 20/4
Trong ngày này, Hitler tròn 56 tuổi, vì thế tại văn phòng của quốc trưởng quy tụ các quan chức hàng đầu của Đế chế thứ III: phó quốc trưởng Goring, bộ trưởng Bộ Tuyên truyền Goebbels, Bộ trưởng Nội vụ Himmler, thư ký của Hitler và là bộ trưởng Không bộ Bormann, bộ trưởng Quốc phòng và Công nghiệp quân sự Speer, bộ trưởng Ngoại giao Ribbentrop cùng một số tướng lĩnh cao cấp và sĩ quan tùy tùng khác.
Phát biểu một cách ngắn gọn, Hitler đi vòng quanh, nghe những lời chúc tụng, bàn tay run rẩy bắt tay mọi người. Buổi chiều cùng ngày, người ta khuyên Hitler rời Berlin để lãnh đạo tuyến phòng thủ phía nam, nhưng Goebbels khuyên ông ta ở lại. Và Hitler đã đồng ý.
21h 45 ngày 20/4
Hitler chui vào boong-ke của mình. Hắn ta hạ lệnh "phân tán" bộ chỉ huy và chia tay với bác sĩ riêng của mình là Morell - người được lệnh phải di chuyển xuống phía nam. Hitler nói: "Giờ không liều ma túy nào có thể giúp được tôi".
Trong sự tĩnh mịch, quốc trưởng mở bữa tiệc nhỏ. Có Eva Braun, Bormann và vài cộng sự gần gũi. Cả bọn uống bia, nhảy...
8h ngày 21/4
Hitler dậy muộn hơn thường lệ 2 tiếng. Hắn ta chú ý đến tiếng pháo của Hồng quân. "Có việc gì thế? Tiếng súng ở đâu vậy? Chẳng lẽ người Nga đã tiến gần như thế!" hắn gào thét trong hoảng loạn. Hitler gọi điện nhưng không ai trả lời và bằng giọng nói yếu ớt, hắn nói đúng một từ: "Phản bội".
Vào thời khắc này, thông qua thư ký của Hitler, Goebbels xin phép được đưa vợ và 6 đứa con của mình vào boong-ke. Hitler đi ra gặp Goebbels và nói: "Anh muốn làm gì thì làm! Tôi sẽ không ra lệnh thêm nữa!". Sau đó hắn gọi sĩ quan tùy tùng Jilius Schaub, lấy từ trong tủ sách ra tài liệu cá nhân của mình rồi đốt hết. Một viên sĩ quan chờ báo cáo, nhưng Hitler không cho vào và nói: "Tôi sẽ không bao giờ rời Berlin! Tôi sẽ chết trên bậc thềm của văn phòng quốc xã". Nói rồi hắn ta đóng sầm cửa boong-ke lại.
15h 20 ngày 23/4
Bộ trưởng Quốc phòng và công nghiệp quân sự Speer đến để chào từ biệt quốc trưởng. Speer nhận thấy không khí không bình thường: Trong phòng đầy khói thuốc lá, trên bàn là chai rượu. Khi Hitler đi từ phòng này sang phòng kia, không ai còn đứng trong tư thế nghiêm và chào mỗi khi hắn đi ngang qua. Thậm chí những người này còn không ngừng nói chuyện với nhau. Khi nghe Speer nói, trong khóe mắt Hitler là những giọt nước mắt. Hắn nói: "Cuộc sống không thể không có sự mềm yếu".
6h ngày 26/4
Giống như thường lệ, người hầu phòng vào phòng để đánh thức Hitler, nhưng hắn đã thức dậy và nằm vô hồn trên chiếc đi-văng. Hitler đặt món ăn sáng là ca cao nóng và bánh rán. Vào những ngày cuối cùng hắn rất thích ăn bánh rán. Có lẽ chỉ đến giờ hắn mới hiểu rằng mình đã thua cuộc. Hắn cầu nguyện cái chết như là sự giải thoát khỏi thực tế mà hắn không thể chịu đựng được.
Ăn sáng xong, Hitler đi ra ngoài hành lang của boong-ke. Hắn kéo lê đôi chân rất khó khăn. Đôi mắt hằn lên những tia máu, nước miếng nhỏ ra từ miệng hắn. Hitler nói với các sĩ quan tùy tùng về những con chó, về việc dạy dỗ chúng và sự tồi tệ của thế giới bao quanh. Sau đó hắn đi vào phòng trực ban, nơi có những con chó. Hắn chơi rất lâu với con chó béc-giê Blondy và 5 con chó nhỏ của nó.
14h 40 ngày 28/4
Hitler và Eva. Ảnh: aret. |
Người ta báo cáo với Hitler là chỉ huy lực lượng SS Himmler đang toan tính đàm phán với phương Tây để thành lập liên minh chống Hitler. Hắn ta phát khùng và nguyền rủa Himmler.
Người anh em cọc chèo với Hitler là Fegelein (lấy chị ruột của Eva Braun) từ ngoài gọi điện thoại vào cho vợ Hitler và nói: "Eva, em cần phải rời xa quốc trưởng. Đây là vấn đề giữa sự sống và cái chết". Hitler ra lệnh truy tìm Fegelein, bắn ngay mà không cần điều tra, xét xử. "Ôi Adolf tội nghiệp" - Eva than thở - "Tất cả mọi người rời xa anh, tất cả phản bội anh".
23h 40 ngày 28/4
Hitler ra lệnh đưa một chức sắc có thẩm quyền vào boong-ke để hắn làm thủ tục kết hôn với Eva Braun. Đến gần nửa đêm thì người chức sắc này được đưa đến bằng xe tăng. Chứng kiến cuộc hôn nhân này có Goebbels và Bormann.
Trên giấy hôn thú có dòng chữ: "Họ là những người có nguồn gốc thượng đẳng, không có những căn bệnh di truyền". Eva định ký tên thời con gái của mình, nhưng sau đó đã ký "Eva Hitler, tên thời con gái là Braun".
14h 15 ngày 29/4
Trong khi ăn trưa, Hitler tiếp thiếu tướng SS Mohnke, người chịu trách nhiệm bảo vệ khu phố của chính phủ. Hắn ta hỏi Mohnke: "Các anh còn cầm cự được bao lâu nữa?". "Thưa ngài, cùng lắm là một ngày nữa, không hơn thế được" - viên thiếu tướng trả lời.
Hitler cho gọi người hầu cận và ra lệnh đánh thuốc độc con chó béc-giê Blondy để nó không rơi vào tay Hồng quân. Thuốc độc đã có sẵn trong tủ sắt của hắn. Sau sự phản bội của Himmler, hắn ta không tin vào những liều thuốc độc được bào chế trong phòng thí nghiệm của SS. Tuy nhiên Blondy chết ngay tại chỗ, còn 5 con chó nhỏ của nó thì bị bắn chết ngoài phố. Hitler bước ra khỏi boong-ke lần cuối cùng để từ biệt con chó yêu của mình, khi quay trở vào, hắn nhận được tin Mussolini chết. Trong vòng vài phút, Hitler bỗng trở nên năng động. Hắn yêu cầu chuyển cho mình tin tức về tình hình các khu chiến sự và khả năng của các khu này trong việc cứu vãn Berlin. Tuy nhiên giờ này nối tiếp giờ kia, các thông tin này đã không được chuyển đến. Bộ máy điều hành hoàn toàn sụp đổ.
7h ngày 30/4
Pháo binh Xô Viết liên tục trong 2 giờ đồng hồ đã bắn hỏa lực khủng khiếp vào khu phố chính phủ. Thiếu tướng SS Mohnke báo cáo: "Chúng tôi chỉ có thể chống cự trong vài giờ nữa".
Eva Hitler đến chỗ Hitler và mời hắn ra cửa boong-ke để lần cuối cùng nhìn thấy mặt trời. Tuy nhiên, giao tranh trên phố rất ác liệt và hắn ta không thể ló đầu lên khỏi boong-ke. Khi quay trở lại, gặp viên sĩ quan tùy tùng Guensche, Hitler ra lệnh tên này mang vào boong-ke thật nhiều xăng để thiêu xác hắn.
14h ngày 30/4
Hitler ăn trưa cùng với các thư ký và chuyên gia dinh dưỡng của mình. Viên phi công riêng của hắn là Baur xuất hiện và thông báo, máy bay đã sẵn sàng với lượng xăng đủ bay 11.000km, có thể chở Hitler đến một trong các nước Ảrập, Nam Mỹ hay Nhật Bản. Nhưng Hitler từ chối và tặng Baur tấm chân dung Friedrich vĩ đại.
15h20 ngày 30/4
Hitler và Eva đi vào văn phòng của hắn. Gần 15h 30, nữ thư ký Truadel Yunge nghe thấy một tiếng súng nổ. Hitler chết ngồi trên ghế sô-pha, mắt mở trừng. Bên thái dương phải của hắn có lỗ thủng to bằng đồng xu, ngay cạnh đó là khẩu súng ngắn Walther. Thoạt đầu Hitler uống ống thuốc độc và sau đó bắn vào đầu mình. Cạnh đó là xác Eva (chết trong tư thế ngồi co chân lại) trong bộ váy xanh với đôi môi được trang điểm. Bà ta cũng uống thuốc độc.
Xác Hitler và Eva được viên sĩ quan tùy tùng Guensche và tài xế riêng của hắn là Kempka mang ra khỏi boong-ke đốt cháy trước sự chứng kiến của Bormann. Xăng được tưới đẫm hai thi thể, ngọn lửa bùng lên phủ kín xác của Hitler và người đồng hành cùng hắn vào cõi chết.
---------------
Trung Quốc xác lập kỷ lục mới về CƯỚP VÀNG 360 tấn bao gồm Sơn Đông, Hà Nam, Giang Tây, Phúc Kiến và khu tự trị Nội Mông.
Theo Đài Tiếng nói nước Nga, Hiệp hội Vàng Trung
Quốc cho biết, trong năm 2011 nước này đã lập kỷ lục mới về sản lượng
vàng với mức 360,96 tấn, cao hơn 5,89% so với sản lượng năm 2010.
Năm 2011, Trung Quốc đã lập kỷ lục mới về sản lượng vàng với mức 360,96 tấn (ảnh minh họa)
Trong 5 năm trở lại
đây (kể từ năm 2007), Trung Quốc luôn giữ vững vị trí hàng đầu thế giới
về sản lượng kim loại quý này, vượt qua cả Nam Phi.
Các tỉnh trọng yếu về sản xuất vàng của Trung Quốc bao gồm Sơn Đông, Hà Nam, Giang Tây, Phúc Kiến và khu tự trị Nội Mông.
Trong năm 2011 lượng vàng sản xuất ra của các địa phương này chiếm tới gần 60% tổng sản lượng cả nước./.