Nhà Báo Việt Thường

Nhà Báo Việt Thường

Tìm kiếm bài Blog than huu cua Nha Bao Việt Thường xin gõ chữ vào đây

Thursday, December 23, 2010

LÃO MÓC-NHỮNG KẺ THÍCH NÓI CHUYỆN VỚI ĐẦU GỐI (Vũ Văn Lộc)

LTS- việt gian Vũ Văn Lộc/ bút hiệu Giao Chỉ mượn cớ Nghĩa Trang Quân Đội để điền đơn xin job bọn ngụy quyền Nguyễn Tấn Dũng. Vũ Văn Lộc tỏ thấi độ "ôn hòa" không chống lại bọn việt gian bán nước.

“Vũ Văn Lộc, quốc tịch Hoa Kỳ, Giám Đốc IRCC, Inc. (Immigrant Resettlement and Culture Center) Cơ Quan Định Cư và Văn Hóa Di Dân tại San Jose, California từ năm 1976 đến nay. Tổ chức IRCC chuyên lo về định cư di dân từ các nước đến sống tại miền Bắc tiêu bang California. Năm nay 74 tuổi. Cựu Đại Tá QLVNCH." (sic)

Vũ Văn Lộc xem bọn việt gian Cộng Sản có quyền lãnh đạo nên Lộc chỉ cúi đầu xin xỏ vài thước đất cho tử sĩ VNCH đã nằm xuống thay vì lên tiếng đòi lại cả Miền Nam bị chúng xâm lăng đánh cướp. Như thế cho thấy sự hèn hạ của một tên ăn cơm quốc gia rớt mặt nạ như Vũ Văn Lộc.


Giám đốc IRCC: ông Vũ Văn Lộc


NHỮNG KẺ THÍCH NÓI CHUYỆN VỚI ĐẦU GỐI

LÃO MÓC

Trong một bài viết trước đây, chúng tôi đã thưa chuyện với quý vị về chuyện “nói chuyện với đầu gối” của ông Giáo sư Tiến sĩ Cao Huy Thuần ,vốn là đảng viên đảng Việt Cộng. Kỳ này chúng tôi xin thưa chuyện “nói chuyện với đầu gối” của hai vị cựu sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa hiện định cư tại Hoa Kỳ.

-Vị thứ nhất là cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc, còn có bút hiệu Giao Chỉ. Trong thư gửi Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng, ông có ghi rõ về ông như sau:

Vũ Văn Lộc, quốc tịch Hoa Kỳ, Giám Đốc IRCC, Inc. (Immigrant Resettlement and Culture Center) Cơ Quan Định Cư và Văn Hóa Di Dân tại San Jose, California từ năm 1976 đến nay. Tổ chức IRCC chuyên lo về định cư di dân từ các nước đến sống tại miền Bắc tiêu bang California. Năm nay 74 tuổi. Cựu Đại Tá QLVNCH. Trước 1975, đã từng có công việc liên quan đến việc xây dựng Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, nơi chôn cất 16.000 chiến binh miền Nam từ năm 1965 đến năm 1975.”

Trong một bài viết có tựa đề "Hãy cứu lấy nghĩa trang Biên Hòa”, nhà văn Giao Chỉ tức cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc đã viết về cựu Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ như sau:

“Ngày xưa, lúc mới chạy đi, ông Kỳ viết cuốn sách tựa đề là “ 20 năm, 20 ngày”. Ý ông nói là miền Nam chiến đấu trong 20 năm, nhưng mất trong 20 ngày. Ông hô hào chiến đấu, nhưng ông lại bỏ đi. Hụt hẫng cả đạo quân. Hai mươi năm sau ông lại ra sách, tự xưng là con của Phật. Rồi ông trở về, cũng thăm lại nghĩa trang. Ngông nghênh, áo xanh, quần xoọc. Ông làm nhục anh em. Ông làm buồn lòng người sống, và ông làm tủi vong linh người chết. Sau khi đóng vai hàng thần lơ láo, ông làm hoen ố hình ảnh nghĩa trang xưa đã hoang phế lại còn thêm ảm đạm.

Không,

Tôi không muốn các bạn về thăm như ông Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ…”

Theo bài viết thì:

“Ngay sau khi lệnh dân sự hóa (nghĩa trang quân đội – chú thích của LM) ban hành, chúng tôi (ông VVL) có dịp đặt vấn đề với ông Thủ Tướng Việt Nam, qua hình thức đặt câu hỏi trực tuyến bằng internet. Qua đài BBC chuyển tiếp. Câu hỏi được ghi nhận nhưng không có câu trả lời.

Tiếp theo, gửi hồ sơ đặt vấn đề đến văn phòng Thủ Tướng tại Hà Nội, gửi qua Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, qua Đại sứ Mỹ tại Việt Nam, qua các dân biểu. Kết quả cho biết tài liệu đã nhận được nhưng cũng chưa có câu trả lời.”

Cũng theo bài viết thì ông cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc đã “hỏi thăm Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng như sau:

“Với tư cách là một công dân Hoa Kỳ, có chiến hữu nằm tại nghĩa trang, chúng tôi đã xin Thủ Tướng chính phủ Việt Nam các điều chính sau đây:

1/Ban hành quyết định dành nghĩa trang quân đội Biên Hoà là khu di sản lịch sử quốc gia, cần bảo vệ và duy trì nguyên trạng. Tuyệt đồi không được lấn chiếm, phá hoại hay làm hư hỏng các công trình kiến trúc lịch sử và các phần mộ.

2/Cho điều tra và quy định trách nhiệm cho giới chức nào đã phá hoại 10 thước chiều cao của Nghĩa dũng đài vào năm 2004. Đây là một công trình có giá trị lịch sử rất quan trọng. Nếu không được bảo vệ sẽ mở đường cho việc phá hoại toàn diện về sau.

Lời yêu cầu kể trên dựa trên nền tảng văn hóa truyền thống Việt Nam, phản ánh tính văn minh của nhân loại, được bảo vệ bởi các công ước quốc tế về việc tôn trọng di hài tử sĩ, mồ mả chiến binh. Chính phủ Việt Nam đã ký kết từ Geneve 54 đến Paris 75 cũng như các luật lệ theo công pháp quốc tế mà Việt Nam phải tuân thủ với tư cách là thành viên của Liên hiệp quốc.”

-Vị thứ hai là ông Tạ Chí Đại Trường, dưới bài viết “Đề nghị công nhận Nghĩa Trang Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa là Chứng tích Lịch sử Quốc gia” được đăng trên tạp chí mạng talawas có ghi:

Đề nghị như sau:

“Westminster ngày 4-5-2010

Đề nghị Quốc Hội Việt Nam công nhận Nghĩa Trang Quân đội VNCH là Chứng tích Lịch sử Quốc gia.

Lý do: Đây là một tồn tại lịch sử từ một vùng đất (nửa nước), một thời gian (20 năm) có công nhận quốc tế. (Bằng lòng hay không thì cũng có một “quốc tế” bao gồm những nước công nhận CHXHCN Việt Nam hiện tại).

Là một dấu tích lịch sử như những dấu tích lịch sử khác đang được Nhà nước CHXHCN Việt Nam đang xử dụng: Dinh Norodom/Dinh Độc lập/Dinh Thống nhất… đã được sắp vào hạng 10 trong 10 di tích lịch sử, chưa kể Tòa Đô chánh Sàigòn, Trụ sở Ủy ban Hành chánh Tp. Hồ Chí Minh, hay các xây cất mang chức năng hiện đạiở các vùng, thành phố VNCH cũ.

Đây cũng là tưởng niệm duy nhất còn lại của một phía về những người lính, người Việt Nam, đã chết trong chiến tranh – tuy nhỏ nhoi, ít ỏi hơn những nghĩa trang liệt sĩ của phe thắng trận đang đứng chân hàng hàng lớp lớp trên đất nước Việt Nam.

Sự công nhận này là một hành động văn minh học được thế giới ngày nay như khi công nhận, bảo trì Mĩ Sơn của người Chàm, khu phố Hội An gốc của người Hoa, người Nhật, cũng như trở lại, giữ gìn thành trì, lăng tẩm họ Nguyễn có lần đã bị bỏ luống , tàn phá, trở lại tiếp nối hành động văn minh của triều Nguyễn khi cho người coi sóc lang tẩm của vua Lê.

Lời đề nghị này có ngày tháng nên trước tiên là với Quốc Hội CHXHCN Việt Nam hiện nay. Vì quan niệm chế độ nào rồi cũng qua, chỉ có đất nước là tồn tại nên lời ghi “Quốc Hội Việt Nam” là để dành cho những lần mai sau liên tiếp khi yêu cầu chưa được thỏa mãn.

Tạ Chí Đại Trường

Cựu sĩ quan/QLVNCH

Sử gia”.

*

Đề nghị của sử gia Tạ Chí Đại Trường có thêm “lời bên lề” xin được trích một đoạn như sau:

“… Và vì đề nghị - có thể mang sơ sót về văn từ, ý tưởng, nhưng là có đối tượng cụ thể (Nghĩa trang Biê Hòa và Quốc Hội Việt Nam) nhắm vào một mục tiêu chưa thấy khả năng thực hiện nên chúng tôi sẽ không quan tâm đến những bàn tán, theo hay chống, đến từ bên ngoài. Xin cáo lỗi trước”.

Do đó, bài viết này chỉ xin ghi lại đề nghị của sử gia Tạ Chí Đại Trường coi bộ khó được Quốc Hội Việt Nam hiện nay quan tâm. Ghi lại này xin được tiếp tay với ông để gửi tới Quốc Hội Việt Nam… mai sau. Và xin bàn về việc “nói chuyện với đầu gối” của cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc.

Ông Vũ Văn Lộc đã gửi tới Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng tới 7 yêu cầu mà chúng tôi chỉ xin ghi hai yêu cầu trên.

Thư yêu cầu gửi tới Thủ Tướng VC vào ngày 30-4-2007 tức cách đây đã 3 năm nhưng ĐẦU GỐI VẪN KHÔNG NHÚC NHÍCH.

Trước khi bàn tiếp về chuyện vì sao chúng tôi cho rằng việc “gián thất điều” với Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng của cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc là nói chuyện với đầu gối, xin mời độc giả đọc một số trích đoạn trong quyển “Việt Nam Sau 10 Năm” do ký giả Tim Page thực hiện khi nhà nước CHXNCN Việt Nam mời các phóng viên ngoại quốc tới dự lễ mừng chiến thắng lần thứ 10.

Nơi chương 6 với chủ đề “Giải Phóng”, tác giả ghi mấy câu hát của Mặt Trận Giải Phóng vào năm 1966, tạm dịch: “Hỡi thằng giặc Mỹ - Tao thề với mày bằng lời bén như da0 - Rằng đây là Việt Nam. Vậy tao đến đây rồi - Thì mày phải ra đi”. Phiá dưới tóm lược những thay đổi của thành phố Sàigòn sau ngày 30-4-1975 khi chiếc xe tăng T54 số 844 của Liên Sô từ Hà Nội tràn vào ủi sập cổng Dinh Độc Lập, Sàigòn.

Sau trang 100 là hình mộ bia của chiến sĩ nằm ở Nghĩa Trang Quân Đội Thủ Đức bị đâm thủng cả hai mắt với lời chú thích “mộ chí của quân nhân VNCH tại nghĩa trang bị lăng mạ”. Kế tiếp là bức ảnh to của một người mù cả hai mắt đang ngửa tay xin tiền với lời chú giải “người lính của chế độ cũ, mù lòa, không được cấp dưỡng, đang đi ăn xin bên ngoài nhà thơ Ban Mê Thuột sau buổi lễ Chúa Nhật”. Nơi trang 113 là ảnh một người đàn ông lưng trần mặc quần đen rách đít, lòi mông, chân bị băng bó, đang nằm ngủ trước bậc thềm gạch của một căn phố , không mền chiếu, với lời chú phía dưới “vừa được thả từ trại cải tạo, vô gia cư trên đường Đồng Khởi (trước là đường Tự Do) và còn nhiều hình ảnh đau thương khác.

Người chết dưới mồ thì bị lôi sống dậy để đục mắt giết thêm lần nữa cho thỏa mối hiềm thù chưa phỉ thì còn nói chi đến việc nhường cơm, xẻ áo cho người còn sống sót từ trại cải tạo trở về.

Nói chi đến việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội VNCH hay chứng nhận là Chứng Tích Lịch Sử Quốc Gia.

Thấy cả hai vị cựu sĩ quan QLVNCH rất quan tâm đến việc “Giữ lấy Nghĩa Trang Quân Đội”, kêu gọi “Chứng nhận Nghĩa Trang Quân Đội như Chứng tích Lịch sử Quốc gia” đều viện dẫn lý lẽ “dựa trên nền tảng văn hóa Việt Nam, phản ảnh tính văn minh của nhân loại được bảo vệ bởi các công ước quốc tế về việc tôn trọng di hài tử sĩ, mồ mả chiến binh” nên tôi mới dám khẳng định là quý vị NÓI CHUYỆN VỚI ĐẦU GỐI!

Ngay cả tấm bia tưởng niệm thuyền nhân bị chết trên đường vượt biển ở Galang mà Đảng và Nhà Nước ta còn làm chuyện vô cùng vô văn hóa là thò tay ra làm áp lực để dẹp bỏ thì những thỉnh cầu và đòi hỏi của hai vị cựu sĩ quan QLVNCH không phải là chuyện NÓI CHUYỆN VỚI ĐẦU GỐI thì phải gọi là chuyện gì?

Liên kết chuyện này với chuyện ông Giáo sư Tiến Sĩ Cao Huy Thuần về nước thuyết trình về “Thiền đời Trần” và kết tội “nhà Minh đã hủy diệt văn hóa Việt Nam” thì cũng đâu có khác gì nhau!

Nhất là đọc những điều mà cựu Đại Tá Vũ Văn Lộc ĐÒI Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng thực hiện, người ta có cảm tưởng như ông ta là bố của ông Thủ Tướng VC này không bằng!

Chả trách có người nhận xét Giao Chỉ đại nhân là kẻ thích “nịnh sằng, nổ sảng”!

LÃO MÓC

Email:laomoc45@...


MÂM NÀO CŨNG CÓ …Y!

Ngày xưa ở nhà quê thỉnh thoảng lại có một người chẳng làm nên tích sự gì, chỉ thấy chỗ nào có đình đám là hắn ta xán lại, ngang nhiên ngồi vào mâm. Hết mâm này đến mâm khác, hết đợt này đến đợt khác, mâm nào cũng có mặt hắn ta, đợt nào hắn cũng là người tham dự, ai cũng nhẵn mặt nó nên người ta thấy nó là hỏi: Mày ăn chưa? Rồi dù ai nói gì mặc kệ, hắn cứ cúi đầu làm một mách cho đến khi trên mâm chẳng còn gì mới đứng dậy đi kiếm… mâm khác. Nói thật, hồi tiền chiến, dù cho có vài ba tên như vậy, các gia chủ không ngại tốn kém mà phải hất hắn ra khỏi mâm, nhưng cái nết ăn của hắn lại quá thô tục, dơ dáy, trong miệng còn ngồm ngoàm, hắn đã vươn đũa gắp lia lịa, gắp từ chỗ gần đến chỗ xa, có lúc gặp món ngon, hắn bưng cả dĩa đặt sát chỗ hắn ngồi khiến ai nấy cũng… chừa cả cho nó. Vì thế có nhiều người than phiền đến nỗi hắn đến đâu là người ta xua đuổi đến đó.

Ở San Jose này có Giao Chỉ Vũ Văn Lộc, có thể nói là mâm nào cũng có mặt của ông ta, miễn sao “có ăn” là được. Cái mâm đầu tiên mà mọi người nể phục và tham gia với ông ta là Liên Hội Người Việt Quốc Gia, một tổ chức do các ông Vũ Văn Lộc, Lại Đức Hùng và Hồ Quang Nhựt đứng ra tổ chức và được nhiều người tham gia, tổng cộng có đến 42 hội đoàn cùng chung trong Liên Hội. Với danh xưng: Người Việt Quốc Gia, với tôn chỉ: đấu tranh chống Cộng, quang phục Quê Hương cho nên mau chóng phát triển. Ai cũng nghĩ rằng những người sáng lập có lập trường quốc gia chân chính. Nhưng đó là giai đoạn Hoa Kỳ chưa bỏ lệnh cấm vận với Việt Cộng. Sau khi Hoa Kỳ bỏ cấm vận và sắp bang giao với VC, một bữa nọ, trong khi hàng mấy trăm đồng hương đang biểu tình phản đối sự có mặt của tên Việt Cộng Trần Ðức Lương, lúc đó còn là Phó Thủ Tướng Việt Cộng đến San Francisco để mời thương gia Mỹ đầu tư. Ba chàng “ngự lâm pháo thủ” Vũ Văn Lộc, Hồ Quang Nhựt và Lại Ðức Hùng bèn thuê phòng cùng khách sạn với Trần Ðức Lương để rồi “trình lên” Trần Ðức Lương cái mà được gọi là Kế hoạch kinh tế. Tin cho biết Trần Ðức Lương không nhận trực tiếp kiến nghị mà chỉ cho thuộc hạ nhận mà thôi. Hư thực ra sao không ai biết, chỉ biết mấy trăm đồng hương đang biểu tình bên ngoài phản đối hành vi này quyết liệt. Mặc dù có sự giải thích của các ông rằng đó là thư phản đối Việt Cộng. Nhưng lập luận này bị bác bỏ ngay với lý do xác đáng, nếu là thư phản đối tại sao không cho đồng bào hay trước để ủng hộ, lại lén lút đưa cho Trần Ðức Lương và bị hắn ta hất hủi làm cả cộng đồng mất mặt. Ðây là khởi đầu cho một chuỗi đón gió trở cờ của Giao Chỉ Vũ Văn Lộc.

Sau ngày “dâng kiến nghị kinh tế” cho Trần Ðức Lương, một số đồng hương trong 42 đoàn thể hợp tác với Liên Hội lại chất vấn ông Vũ Văn Lộc về “có tin” ông ta làm thông gia với tên VC thiến heo Ðỗ Mười. Mặc dù ông Giao Chỉ Vũ Văn Lộc đã lên đài phát thanh đính chính rằng con ông ta có lập gia đình với người ở ngoài Bắc, nhưng không phải ông làm sui với tên Tổng Bì Thư VC Ðỗ Mười như tin đồn, dù vậy, hầu hết các hội đoàn đều rút ra, không hợp tác với Liên Hội. Liên Hội chỉ còn 3 ông.

Khi nghe tin Lý Tống bị bắt tại Việt Nam do vụ rải truyền đơn và nhảy dù xuống thành phố Saigon, Vũ Văn Lộc tất tả lập cái gọi là “Tinh Thần Lý Tống”, thu hút rất đông đồng hương tham gia, và ngay buổi họp đầu tiên, cái “Tinh Thần Lý Tống” đã thu góp được 11 ngàn rưởi đô la, Vũ Văn Lộc lập tức tìm cách tiêu hết cả 11 ngàn 5 trăm, không chừa cho Lý Tống một xu. Ai cũng tưởng số tiền đó ít ra Lý Tống cũng được hưởng … vài trăm. Khi Lý Tống về mới biết Lý Tống có nhận được 2 trăm, nhưng là của… người khác. Ðồng bào thắc mắc thì được Vũ Văn Lộc đưa bản chiết tính chi tiêu mà cái balance là “không còn đồng nào”. Vì thế không thể gởi cho Lý Tống được.

Khi nghe biết tại Nam California có một kỳ đài, Vũ Văn Lộc, Lại Ðức Hùng và Hồ Quang Nhựt liền cổ động đồng hương Bắc Cali thiết lập Kỳ Ðài và Vườn Văn Hóa. Nhưng khi quyên góp sơ khởi được 8 ngàn đô la, Vũ Văn Lộc cùng 2 ông kia liền đi đặt thợ vàng làm 8 cái “Khánh”, mỗi cái “một lượng vàng y”, tức là vàng 24 cara rồi 8 nhân vật đó, bận áo thụng lạy nhau, tưởng thưởng lẫn cho nhau vì “công lao hãn mã” trong khi đất xây kỳ đài chưa có, cột cờ còn nằm trong Home Depot. Tuy vậy, vì rất mong muốn có kỳ đài nên đồng hương đã tiếp tục đóng góp và thúc đẩy để rồi cuối cùng, Kỳ Ðài cũng có, tọa lạc trên một miếng đất mỗi bề không qua 25 mét tại đường Capitol Exp. San Jose. Kỳ đài được rào và có khóa cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng cờ không được treo, ông Phát ngôn viên cột cờ lại viết trên báo rằng “lá cờ bị một kẻ gian” người Việt, cụt một tay ôm cột cờ suông đuột leo lên mấy thước cách mặt đất, mở dây cột cờ, kéo cờ xuống, cuộn tròn lại cho vào áo thun, đi về mé suối nước. Thế là cột không cờ một thời gian mới có lại. Chỉ một thời gian sau cả lá cờ rách tả tơi trước gió cũng không được thay thế. Và cuối cùng, thành phố lấy lại đất, cột cờ phải dẹp bỏ. Dư luận đồng hương cho rằng đây là mánh lới phá hoại tinh vi của Vũ Văn Lộc, vì nếu thực hiện đúng kỳ đài đã có từ lâu, vì lúc đó tinh thần đóng góp của đồng hương rất cao. Và Vũ Văn Lộc đã làm mất niềm tin của đồng hương.

Cũng do bộ ba Vũ Văn Lộc, Lại Ðức Hùng và Hồ Quang Nhựt thừa hưởng tổ chức hội chợ cộng đồng của cố giáo sư Trần Công Thiện, 3 người này đã “sàng qua sàng lại” (chữ của cố giáo sư Trần Công Thiện nói với kẻ viết bài này) và biến từ Hội Chợ Tết Cộng Ðồng tại trường Andrew Hill HighSchool trên đường Senter, San Jose thành Hội Chợ Fairgrounds lời ăn lỗ chịu. Chả là thoạt kỳ thủy, hội chợ cộng đồng trước giúp đồng hương có nơi Vui Xuân đón Tết, sau là lấy tiền lời giúp các Hội Ðoàn có phương tiện hoạt động, nhưng kể từ khi 3 ông Vũ Văn Lộc, Lại Ðức Hùng và Hồ Quang Nhựt cầm chịch thì đến mấy lần Hội Chợ, qua mấy năm vẫn không kết toán sổ sách, đến khi đài truyền hình của cô Ðỗ Mùi và nhựt báo Việt Nam Tự Do phỏng vấn, gạn hỏi thì được ông Hồ Quang Nhựt, phát ngôn viên nói toạc móng heo rằng đó là hội chợ tư nhân của 3 ông, lời ăn lỗ chịu, không ai có quyền hỏi. Thế là thế nào, thưa đồng hương? Cái mâm này trước đó chả là gì cả, đến khi 3 ông kẹ nhúng tay vào trở thành vĩ đại: lời ăn lỗ chịu.

Cách nay mấy năm, hai ông cụ bà cụ Tổng Trần (Tổng là tên, Trần là họ chứ không phải làm Tổng Thống hay ông Chánh Tổng) tuổi gần 90 khăn gói về đất Bắc để sống những ngày cuối đời và chết tại nơi chôn nhau cắt rốn, cùng nằm với tổ tiên một nơi. Vũ Vă Lộc đã ca ngợi hết mình sự trở về này. Ông cho rằng cụ Tổng Trần có đầy đủ cả dân quyền và nhân quyền để trở về, làm như tại Việt Nam lúc đó, Việt Cộng tôn trọng 2 quyền đó của con người. Thiên bất dung gian, chỉ mấy tháng sau, 2 cụ họ Trần lại bỏ của chạy lấy người một lần nữa, chạy về Hoa Kỳ trở lại để hưởng tiền già của chánh phủ Mỹ, vì 2 cụ chẳng thấy bóng dáng dân quyền cũng như nhân quyền trên quê hương.

Cái mâm vĩ đại nhất của Vũ Văn Lộc là tạo một cảnh to lớn gần như thật, trong đó có một người lính VNCH chân quỳ, chân chống bên mộ đồng đội, chống khẩu súng M.16 mà Giao Chỉ Vũ Văn Lộc mô tả là: anh quỳ đó, chung quanh anh chẳng có ai, bầu trời u tối, anh đã thua một trận chiến là thu luôn cả cuộc chiến (sic). Cũng theo nhà văn Giao Chỉ, tức cựu Ðại Tá Vũ Văn Lộc thì bức tượng này phí tổn rất lớn, nhưng ông ta không quyên góp, chỉ xuất tiền túi và tác giả bức tượng là một điêu khắc gia từ Việt Nam qua, làm không công và cũng không muốn lưu lại tên tuổi, xong công tác lại về Việt Nam! Những tiết lộ này khiến đồng hương cho rằng đó là cán bộ điêu khắc của VC từ VN qua để giúp Vũ Văn Lộc đặt một dấu chấm hết cho công cuộc chống Cộng của người Việt hải ngoại, vì đã thua luôn cuộc chiến còn gì để tiếp tục chiến đấu? Khi bức tượng được đem chưng bày trong Hội Chợ Tết Lời Ăn Lỗ Chịu, những người đến với Hội Chợ khi đi qua bức tượng này đã phản đối tác giả và chủ nhân mà theo ông Vũ Văn Lộc thì có một người khi xem tượng đã khóc và nói rằng: tôi chửi tên đúc tượng lẫn tên đem chưng bày. Tên đúc tượng là tên từ VN qua rồi về, tên đem tượng chưng bày là nhà văn Giao Chỉ! Tại sao lại bị chửi mà nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc lại hãnh diện khoe khoang như vậy? “Thà mất lòng anh đặng bụng chồng”. Nhà văn bị đồng hương chống Cộng chửi, nhưng được bụng Việt Cộng vì bức hình đã nói lên sự đầu hàng vĩnh viễn của ông Vũ Văn Lộc và các đồng chí hải ngoại của ông ta.

Bức tượng còn được cưụ Ðại tá Vũ Văn Lộc đưa xuống triển lãm tại Nam Cali trong ngày họp mặt anh em cùng khóa sĩ quan. Bức tượng bị phản đối cho đến nỗi Vũ Văn Lộc phải đem cất để rồi sau đó ông ta phải tạc một bức tượng khác theo hình ảnh người lính trong logo Quân Tiếp Vụ, ở thế xung phong. Bức tượng này cũng theo ông Vũ Văn Lộc là để căn bằng với bức tượng “thua luôn cuộc chiến”. Ôi! Tinh thần chống Cộng của một cựu Ðại Tá QLVNCH như Vũ Văn Lộc. Hoan hô lối lý luận “thà mất lòng anh đặng bụng chồng” của nhà văn Giao Chỉ.

Gần đây, khi nhà văn Giao Chỉ, cựu đại tá QL/VNCH Vũ Văn Lộc thấy nhiều người phản đối cựu Ðại tướng, cựu Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm công khai ca ngợi “Việt Cộng cũng yêu nước”, và “đảng Cộng Sản đang lắng nghe” ý kiến của người dân để sửa đổi. Vũ Văn Lộc tình nguyện ngồi chung với cựu Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm để được “nghe chửi” chung với một kẻ ca ngợi Việt Cộng. Ông ta lại xin cho được “ngồi hàng ghế đầu”. Chắc chắn là để Việt Cộng biết danh một cựu Ðại Tá QL/VNCH muốn bị chửi để chứng tỏ mình đang mơ được Bác và Ðảng chiếu cố, họa may có mâm nào sắp ăn, hoặc sẽ ăn nay mai?

Còn nhiều “mâm” khác, nhưng khuôn khổ một bài báo thiết tưởng bấy nhiêu cũng quá đủ để biết Giao Chỉ Vũ Văn Lộc là ai rồi!

Tóm lại là thoạt đầu, khi Hoa Kỳ chưa bỏ cấm vận và bang giao với Việt Cộng, nhà văn Giao Chỉ quả thực có tinh thần chống Cộng, trong tinh thần đó có 50% đầu óc trục lợi mà Kiêm Ái đã trình bày ở trên. Nhưng kể từ khi Hoa Kỳ sắp bỏ cấm vận VC và đặt cơ sở để lập bang giao với Việt Cộng thì những hành vi, những “dự án” của Vũ Văn Lộc chỉ còn là một cần câu, nếu không nói là nịnh bợ VC thì cũng chỉ có ý nghĩa trục lợi cá nhân mà thôi.

Nói đi rồi nói lại. Tuy đã có những thành tích ghi trên cũng như nhiều thành tích khác có cùng mục đích, nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc, bên trong bí mật thì chẳng ai hay, họa may chỉ có FBI của Mỹ mới biết được, cơ quan thứ 2 có thể biết mà chưa tiết lộ là Wikileaks, còn bề mặt thì Vũ Văn Lộc chưa được Việt Cộng công khai tưởng thưởng cái gì, chưa được huy chương Lao động, chưa được ban khen, chưa có tên trong số Việt Kiều yêu nước về quê ăn Tết v.v… Hoặc vì thành tích phấn đấu chưa đạt tiêu chuẩn, hoặc chính VC cũng sợ Vũ Văn Lộc vì ở San Jose này ông ta được gọi là Nhạc Bất Quần?

Cách một tuần nay, nhà văn Giao Chỉ, cựu Ðại tá Vũ Văn Lộc đã ngồi vào một mâm quá chủ quan, quá phũ phàng và không khéo lại dành chỗ nằm cuối cùng của những kẻ đã hy sinh vì chính nghĩa Quốc gia chống Cộng, nay hài cốt còn đang vùi dập miền biển An Dương, đang mong đồng bào tiếp sức đưa vào đất liền chôn cất tử tế. Nhiều người e ngại rằng Vũ Văn Lộc mà ngồi vào mâm này, cấm đũa lên thì xương thịt của các tử sĩ phải rã rời thêm nữa. Cũng vì thế mà Kiêm Ái phải dành thì giờ viết bài báo này. Xin đồng hương thông cảm.

Cách nay mấy tuần, đồng hương đọc được nguồn tin do ký giả Huy Phương viết và phổ biến, theo đó, một ngôi mộ cải táng hơn 100 tử sĩ VNCH tại An Dương, Phú Vang, Thừa Thiên do một nhóm người hảo tâm, trong đó có cô Nguyễn Tố Thuận, hiện ở Sacramento. Tiếp theo, người ta rất ngạc nhiên khi đọc bài báo của nhà văn Giao Chỉ, cựu Ðại tá Quân Lực VNCH Vũ Văn Lộc với tựa đề: “Báo Cáo của một người vợ lính”. Bài này đã được đăng trên VietTribune của bà Trương Gia Vy, và được đưa lên NET ngày 3 tháng 12. Thoạt mới thấy đầu đề, ai cũng tưởng người vợ lính này báo cáo cho cấp chỉ huy trực tiếp của chồng mình, công tác mà chồng mình đã làm, nhưng không thể báo cáo. Nhưng đọc kỹ bài báo mới biết đó là nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc tự biên tự diễn, sau khi biết được số điện thoại của cô Tố Thuận, gọi cô ta và lấy những chi tiết, xếp đặt (và bịa đặt) thành một “Báo Cáo…”.

Trước hết, tại sao cô Tố Thuận (một người vợ lính) lại đi báo cáo cho một cựu Ðại Tá Quân Cụ, với mục đích gì? Trình bày công tác giao phó đã thi hành xong? Xin chỉ thị để tiếp tục công tác? Xin tiền để tiếp tục công tác? v.v… Không có một lý do gì để cô Tố Thuận phải làm cái gọi là “báo cáo”. Không lý một cựu đại tá, một nhà văn mà không biết ý nghĩa của 2 chữ “báo cáo”? Vậy thì nhà văn, cựu đại tá Vũ Văn Lộc có ý gì khi cho rằng cô Tố Thuận phải báo cáo với ông ta?

Thực sự là sau khi đọc được bài báo của ký giả Huy Phương viết trên các báo và đưa lên SBTN, trong đó có số điện thoại của cô Nguyễn Tố Thuận, ông Vũ văn Lộc liền điện thoại cho cô ta, cô Tố Thuận khi được ông VV Lộc thăm hỏi đã kể lại đầu đuôi về công việc bốc mộ các tử sĩ tại An Dương, trong đó có những chi tiết về đời tư của cô, thế là nhà văn, nhà cựu đại tá liền vẽ rắn thêm chân, phịa ra một “Báo Cáo” lẫn lộn giả chân mà không hề tham khảo ý kiến của nhân vật trong “Báo Cáo”!!. Cái hại là ở chỗ “Báo Cáo cho một Ðại Tá Bộ Tổng Tham Mưu”! Nói cách khác Vũ Văn Lộc muốn cho Việt Cộng hay rằng công tác bốc mộ các tử sĩ tại Thuận An là do Bộ Tổng Tham Mưu QL/VNCH chủ trương mà cô Nguyễn Tố Thuận sau khi hoàn tất công tác đã báo cáo cho cấp trên rõ, chứ không do lòng trắc ẩn, lòng biết ơn của đồng bào Thuận An trong đó có cô Tố Thuận đã làm vô vị lợi. Nay mai, cô Tố Thuận về lại Thuận An, công an Việt Cộng sẽ có bắt cô ta với lý do thi hành công tác của Bộ Tổng Tham Mưu “Ngụy Quân”??. Y hệt như Việt Tân, tất cả những ai bị VC bắt tại Việt Nam đều “được” Việt Tân xác nhận là đoàn viên để VC dễ bề trừng trị. Cựu Ðại Tá Vũ Văn Lộc đã mượn dao giết người!

Với cái đầu đề đã giết người không gươm dao rồi! Câu kết của “Báo Cáo” ông Vũ Văn Lộc đã đưa một đường gươm vào cổ cô Tố thuận: “Tố Thuận, vợ lính miền Nam ở Phú An xin báo cáo cấp chỉ huy”! Nói như Việt Cộng thực là rõ nét. Ðây là việc làm có hệ thống, có chỉ huy của Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực VNCH. Cũng trong bài báo, ông Vũ Văn Lộc đã đưa ra những bức ảnh, bức ảnh nào sau khi ghi chú cũng có mấy chữ IRCC tức là cơ quan của ông Vũ Văn Lộc hiện nay. Phải chăng những bức ảnh này là do Vũ Văn Lộc chụp và giữ bản quyền, hay những ai được Vũ Văn Lộc thuê mướn để chụp do đó có mấy chữ IRCC để ai trích lại phải trích nguồn gốc là IRCC? Chắc chắn là những bức hình này ông Vũ Văn Lộc đã “lượm” được trên NET hoặc do cô Tố Thuận gởi. Dù thế nào thì những bức ảnh đó cũng không phải Vũ Văn Lộc hay người của Vũ Văn Lộc chụp, do đó để mấy chữ IRCC sau mỗi tấm ảnh là một điều mà người tử tế không thể làm.

Không biết khi nêu những chi tiết về đời tư của cô Tố Thuận lên mặt báo ông Vũ Văn Lộc có ý gì? Mỉa mai đời tư của một kẻ nghèo hèn mà dám “làm từ thiện để cho đời sau”, làm từ thiện để cho những tên lính ngụy được mồ yên mả đẹp?

Viết bài báo với giọng văn trịch thượng, mang ảo tưởng mình đang ngồi tại Bộ Tổng Tham Mưu, khinh miệt sự thấp kèm của một người vợ lính, hay giận ghét kẻ đã làm việc chôn cất “lính ngụy” một cách vô vị lợi? Hoặc làm cớ cho Việt Cộng đàn áp, cấm cách những việc làm tương tự của đồng bào đối với các tử sĩ của QL/VNCH?

Do những thành tích nịnh bợ Việt Cộng mà chúng tôi đã ghi nhận trên đây của nhà văn Giao Chỉ, cựu Ðại tá Vũ Văn Lộc, chúng tôi có thể kết luận rằng, trọn bài viết “Báo cáo…” này ông Vũ Văn Lộc cũng chỉ có mục đích nịnh bợ Việt Cộng và miệt thị những ai có lòng với các tử sĩ QL/VNCH.

Kiêm Ái

No comments:

Thời Sự "Nóng"





------------------------------------------

---------------------------------------------------------
Vân Anh -Ngày 1 tháng 10 Hà Nội Chính Thức Bán Nước Cho Bắc Kinh
----------------------------------------